“Cô ta ở đó !Mình biết mà.Và..”- cô quyết liệt đáp lại –“..và bồ đã hứa nói mình nghe một bí mật.”
“Được rồi!” – Meredith ném một cái liếc chịu thua qua mái tóc rối bù màu đen của cô. “Hôm qua mình đã điện báo cho Alaric.Giờ anh ấy đang ở quá xa đến nỗi điện báo là cách duy nhất để liên lạc,và có lẽ sẽ mất vài ngày trước khi tin nhắn của mình có thể đến chỗ anh ấy.Mình có suy nghĩ rằng chúng mình sẽ cần đến lời khuyên của anh ấy.Mình cảm thấy thật tệ,đòi hỏi anh ấy làm những thứ không liên quan đến luận án tiến sĩ của anh ấy,nhưng..”
“Ai thèm quan tâm đến bằng tiến sĩ của anh ta cơ chứ?Chúa phù hộ bồ.” – Bonnie phấn khởi kêu lên –“Bồ chỉ làm đúng mà thôi!”
“Giờ thì lại đây và xoay chân của bà Forbes đến phần giữa của giường.Bồ có thể làm được nếu bồ hơi xoay lại.”
Chiếc giường là một chiếc California ngoại cỡ. Mrs.Forbes đang nằm dọc theo một góc của nó,trông bà giống một con búp bê bị vứt trên sàn nhà.Nhưng Bonnie nhất quyết không lại gần chân giường.
“Caroline sẽ chụp được mình mất.”
“Không,cô ta sẽ không làm được đâu.Thôi nào Bonnie.Chỉ cần túm lấy chân bà Forbes và kéo một cú…”
“Nếu mình đến gần giường,cô ta sẽ chụp được mình mất!”
“Sao cô ta phải làm thế?”
“Vì cô ta biết điều gì khiến mình sợ hãi!Và bây giờ khi mình vừa nói ra điều đó,cô ta chắc chắn sẽ làm.”
“Nếu cô ta chụp bồ,mình sẽ tới và đá vào mặt cô ta.”
“Chân bồ không dài đến thế.Nó sẽ chỉ chạm đến thành giường kim loại mà thôi.”
“Ôi,vì chúa,Bonnie!Giúp tôi vớiiiiiiiiii!” – từ cuối là một tiếng hét kéo dài.
“Meredith---” – Bonnie mở miệng và rồi cô cũng hét lên.
“Cái gì thế?”
“Cô ta đang chụp lấy mình!”
“Cô ta không thể!Cô ta đang chụp MÌNH mà!Không ai có cánh tay dài thế được!”
“Hoặc khỏe đến thế!Bonnie!Mình không khiến cô ta buông ra được!”
“Mình cũng thế!”
Và sau đó mọi từ ngữ đều chìm trong những tiếng hét.
Sau khi thả Tami tại đồn cảnh sát,Elena lái xe vòng quanh khu rừng đã từng được biết đến là công viên của Fell Church…uhm,một cuộc đi bộ trong công viên.Thường thì họ sẽ dừng lại. Elena sẽ tiến vài bước vào đám cây và đứng đó.Ấy là cách để kêu gọi – bạn muốn gọi nó là gì cũng được.Rồi cô quay trở lại chỗ chiếc Jaguar,trông có vẻ chán nản.
“Mình không chắc là Bonnie có thể làm việc này tốt hơn hay không” – cô nói với Matt – “nếu chúng ta có thể mạo hiểm ra ngoài vào ban đêm.”
Matt không tự nguyện rùng mình một cái - “Hai tối đã là quá đủ rồi.”
“Bồ biết không, bồ chưa bao giờ kể ình nghe câu chuyện của tụi bồ vào cái đêm đầu tiên ấy.Hay ít nhất là chưa từng kể từ khi mình hiểu được những từ ngữ và biết nói chuyện.”