“Nhanh lên – chạy thôi!”
Và cô lại tiếp tục chạy. Qua những con đường rải sỏi lên nhà trọ, qua lối đi dẫn đến cửa chính. Và ở đó, nơi cửa chính, Mrs. Flowers đang đứng đợi với một chiếc đèn dầu lỗi thời.
“Vào đi, vào đi ” -bà nói, ngay khi Meredith và Bonnie vừa đáp tới chỗ nghỉ, nức nở hít vào không khí, bà đóng sầm cánh cửa ngay sau họ. Tất cả họ đều nghe thấy âm thanh đến sau đó. Giống như những cành cây khô bị bẽ gãy một cách sắc nhọn cộng với những cú bắn liên tục, chỉ là âm thanh cao hơn, và lặp lại nhiều lần, như tiếng bắp rang nổ.
Bonnie run rẩy dữ dội khi cô bỏ tay ra khỏi tai mình và khụy xuống tấm thảm trên lối vào.
“Nhân danh thiên đường, điều gì đã khiến các cô, cô gái à, làm thế với bản thân?” Bà Flowers nói, dán mắt vào cái trán của Bonnie, cái mũi sưng phồng của Meredith và tình trạng kiệt sức chung của hai cô gái.
“Nó tốn rất nhiều--- thời gian để giải thích” Meredith đi trước “ Bonnie, bồ có thể ngồi – trên gác.”
Bằng cách nào đó hay là một Bonnie khác đã leo được lên lầu. Meredith đi thẳng đến chiếc máy tính và khởi động, đổ gục lên cái ghế trước mặt. Bonnie sử dụng năng lượng cuối cùng để ngóc đầu dậy. Tấm lưng cô bị vấy bẩn bởi xác những con côn trùng không tên. Cô cuộn áo lại và vứt về góc phòng.
Sau đó cô đổ sập xuống giường của Stefan.
“Chính xác thì Matt đã nói gì?” Meredith cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở.
“Cậu ấy nói xem lại file lưu trữ hoặc là – xem lại bản sao hồ sơ cũ hay đại loại thế. Meredith, đầu mình – không ổn lắm.”
“Được rồi. Thư giãn nào. Bồ đã làm rất tuyệt lúc ở ngoài kia.”
“Mình làm được vì bồ đã cứu mình. Cảm ơn… Một lần nữa…”
“Đừng bận tâm. Nhưng mà mình không hiểu,” - Meredith thêm vào, tự thì thầm với chính mình -“Có một file lưu trữ của phần ghi chú này trong cùng một mục, nhưng mà nó đâu có khác biệt. Mình không hiểu được Matt có ý gì.”
“Có thể cậu ấy đang rối loạn” Meredith đáp một cách bất đắc dĩ “Có thể cậu ấy đang chịu sự đau đớn quá nhiều và phần nào không điều khiển được đầu óc.”
“File lưu, file lưu… đợi một phút! Không phải Word tự động lưu một bản sao trong một vài tình huống lạ, như là mục lục của chủ sở hữu, hay là đâu đó?” Meredith click nhanh vào một số thư mục. Và sau đó cô nói, bằng giọng thất vọng “Chẳng có gì ở đây cả.”
Cô ngồi xuống. để thở một cách rõ ràng. Bonnie biết cô đang suy nghĩ gì. Hành trình dài tuyệt vọng băng qua nguy hiểm của họ không thể vô nghĩa được. Không thể.
Sau đó, một cách chậm rãi, Meredith nói, “Có rất nhiều file lưu tạm ở đây ột ghi chú nhỏ.”
“File lưu tạm là gì?”
“Nó chỉ là một bộ lưu trữ tạm thời trong file của bồ khi bồ đang làm việc với nó. Thông thường nó giống như chuyện tào lao, dù vậy.” Tiếng click bắt đầu lại “Mình cũng cần phải cẩn thận -- Ồ!” Cô tự ngắt lời mình. Tiếng click dừng lại.