Cô dò dẫm lại lần nữa.
Lần nữa.
Lần nữa. Lần nữa. Và lại lần nữa.
.................
“Cái gì đây?” Damon ra lệnh hỏi. Anh bị buộc phải để Shinichi dẫn đường cho tới khi họ ra khỏi xe lần nữa, nhưng anh vẫn giữ kekkai lỏng quanh nó và anh vẫn quan sát từng cử động của con cáo. Cho tới giờ anh vẫn chưa tin nó – uhm, thực ra là anh chẳng tin nó tí nào cả. “Cái gì ở phía sau hàng rào?” - anh hỏi lại lần nữa, siết chặt cái thòng lòng quanh cổ con kitsune một cách bạo lực hơn.
"Căn nhà gỗ nhỏ của chúng tôi – Misao và tôi."
"Và nó không có khả năng là một cái bẫy, phải không?"
"Nếu anh nghĩ vậy, được thôi! Tôi sẽ vào đó một mình ..." Shinichi cuối cùng cũng đổi sang cái dạng nửa cáo – nửa người: thiếu mất lông ở phần thắt lưng, với ngọn lửa màu hồng ngọc liếm từ dưới lên trên, một cái đuôi mượt mà có màu sắc tương tự, đang ve vẫy ở phía sau nó, và hai cái tai mềm đỏ rực đang vặn xoắn trên phía đỉnh đầu của hắn.
Về mặt thẩm mĩ thì Damon chấp nhận, nhưng có điều quan trọng hơn mà giờ anh phải tự tay làm. Anh kéo tai của Shinichi và vặn xoắn nó.
"Dừng lại"
"Tao sẽ dừng nó khi tao có được Elena – trừ khi mày đem cô ấy đến đây một cách thận trọng . Nếu cô ấy bị thương, tao sẽ bắt bất cứ kẻ nào làm hại cô ấy và cắt nó ra thành từng lát. Mạng sống là cái giá nó phải trả."
"Cho dù người đó là ai đi nữa?"
"Cho dù là ai đi nữa."
Shinichi nhẹ run.
"Mày lạnh àh?"
" ... chỉ là ... ngưỡng mộ cách giải quyết của anh". Càng nhiều cơn rùng mình không chủ tâm hơn. Gần như là hắn rung cả thân lên. Đó là một tràng cười ư?
"Theo lời của Elena, tao sẽ giữ chúng sống sót. Nhưng là trong đau khổ cùng cực." - Damon xoắn cái tai của hắn mạnh hơn.- "Đi!"
Shinichi bước một bước, và một thế giới huyền diệu đã mở ra trước mắt, với con đường rải sỏi chạy thẳng đến cái cổng vòm, được những cây leo dại trườn quanh, và rủ xuống trông như những mặt dây chuyền.
Nó thật tuyệt vời!
Thậm chí khi nỗi đau có tăng lên, Elena vẫn bắt đầu hy vọng. Bất kể là cô đã trở nên thế nào, cô cần phải ra khỏi khu rừng này, một lúc nào đó. Cô phải làm được. Mặt đất rất cứng – và không có dấu hiệu nào của những cây nấm hay là hướng nghiêng đi xuống. Cô đã không đi về phía con lạch. Cô đang hướng về phía con đường. Rất có thể chứ!