Nhật ký mang thai khi 17

Ngày 4 tháng 4
Sáng rời khỏi phòng, tôi nghe rõ tên Chan Chan gọi mình ở phía sau nhưng vẫn giả vờ làm lơ. Tôi bước nhanh xuống dưới nhà để còn làm cái màn "chào cờ" thường niên. Lúc cùng mọi người vào phòng bếp chuẩn bị dùng bữa, tôi cố tình ngồi cạnh chị Hoà Trâm trong khi bình thường tôi ngồi kế Chan Chan. Cũng may cha mẹ chồng và anh Dũng Văn không mấy để ý việc này. Riêng chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh thì hiểu. Bởi đêm qua hai chị ấy đã thấy tôi về nhà với bộ dạng thảm hại cỡ nào. Còn tên Chan Chan tuy không nói gì nhưng thỉnh thoảng cậu ta đưa mắt nhìn sang tôi. Hiển nhiên tôi tiếp tục trò giả ngây, vờ như không thấy không biết. Không phải tôi cố tình làm giá hay đùa giỡn với tên cool boy mà sự thật tôi vẫn còn đang giận. Và thiết nghĩ, cơn giận này sẽ kéo dài so với mấy lần trước. Bữa sáng kết thúc. Khi cha mẹ chồng, anh Dũng Văn rời bàn thì tôi liền lập tức đứng dậy:
"Em đi học đây ạ."
"Em không chờ Chan Chan chở đến trường à?" – Chị Hồng Anh hỏi.
"Dạ, hôm nay em muốn đón xe buýt."
Tôi rời phòng bếp nhanh chóng và còn nghe giọng chị Hoà Trâm giục tên Chan Chan đuổi theo. Không muốn thấy mặt hay nói chuyện với cậu ta nên tôi mang giày vào thật cấp tốc rồi ra khỏi nhà mau lẹ. Ấy vậy tên Chan Chan vẫn chạy theo kịp, còn dắt cả chiếc martin.
"Đằng ấy chờ một chút."
Chan Chan nắm tay tôi kéo lại. Bực mình, tôi giật nhẹ tay ra và xoay lại bảo:
"Hôm nay tớ tự đón xe buýt đến trường, khỏi cần cậu cool boy chở."
"Đằng ấy giận đằng này chuyện hôm qua phải không? Nghe đằng này giải thích vài câu..."
"Chẳng có gì phải giải thích cả. Cậu bỏ tớ lại một mình. Là thế đó."
"Không phải đằng này muốn bỏ đằng ấy. Điện thoại đằng này hết pin, chị Trân Châu lại ở một mình tại bệnh viện trong tình trạng mê man. Đằng này tưởng đằng ấy về nhà sớm rồi. Mà sao đằng này lại dầm mưa vậy? Lỡ ngã bệnh thì sao? Để xem có sốt không."
Chan Chan đặt tay lên trán tôi đo thử nhiệt độ. Tôi thấy khó chịu trước thái độ ân cần ấy. Đơn giản vì giờ đối với tôi những hành động quan tâm từ cậu ta giống giả tạo. Một cách hậm hực, tôi gạt tay Chan Chan ra đồng thời xoay lưng bước nhanh. Phía sau, cậu ta không ngừng gọi lớn và lại chạy theo... Tôi mừng khi vừa ra trạm xe buýt ngoài đầu đường là đúng lúc có chuyến xe đến trường vừa đỗ ịch lại. Gần kiểu phóng như bay, tôi nhanh chóng lên xe. Lúc xe buýt lăn bánh chạy đi tôi thoáng nghe giọng Chan Chan gọi thật to. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tôi chậm rãi quay ra sau. Qua tấm kính hình chữ nhật, tôi thấy Chan Chan đạp chiếc martin đuổi hối hả theo sau đuôi xe buýt. Nhưng chỉ được một đoạn thì cậu ta bị bỏ lại phía sau khá xa. Không còn thấy bóng tên cool boy nữa, tôi khẽ quay người trở lại. Gần nửa tiếng sau, xe buýt dừng trước cổng trường Q. Tôi lập tức bước xuống rồi đi mau về phía dãy phòng học. Tôi biết Chan Chan nhất định đến lớp 11B10 để tìm gặp mình nên từ đây cho đến lúc chuông báo vào học vang lên thì tôi sẽ ở yên tại nơi bí mật của bản thân. Đó chẳng phải chỗ thâm sơn cùng cốc gì mà là hành lang phía sau dãy phòng học khối mười ở tầng ba. Sáng khối mười nghỉ nên khá vắng vẻ, ít học sinh qua lại. Giờ thì tôi muốn yên tĩnh. Ấy vậy chưa đầy hai mươi phút, tôi nghe giọng Thuý Nga vang lên: "Biết ngay bồ ở đây."
Tôi quay qua thấy con bạn thân đang đi lại gần. Nó ngồi xuống bên cạnh.
"Bồ có chuyện buồn hả? Ban nãy Chan Chan qua lớp tìm bồ mà không có."
"Gần như thế. Hiện tại, tớ không muốn gặp mặt hay nói gì với tên cool boy đáng ghét ấy."
"Giữa hai người lại xảy ra chuyện gì vậy? Giận hờn vu vơ sao?"
"Tớ không thích nói đâu."
"Ok, thế thì tớ sẽ đi gặp Chan Chan và báo cậu ấy biết bồ đang ở đây trốn."
Công nhận, con Thuý Nga ngày càng cao tay. Dám giở cả chiêu đe doạ với tôi. Nhưng mà tôi bị nó doạ trúng "chỗ nhức" rồi nên không chịu thua cũng không được. Nản dã man.
"Rồi, tớ sẽ kể nhưng hứa không được gặp tên Chan Chan nha chưa?"
Thuý Nga gật đầu lia lịa với bản mặt vừa đắc ý vừa hứng chí. Sau vụ này tôi rút ra kinh nghiệm: không nên cho đứa bạn thân nhất biết nơi bí mật của mình. Thề nhất định vậy. Thở dài thiệt dài, tôi bắt đầu kể hết mọi việc xảy ra chiều hôm qua. Nghe xong, Thuý Nga dựng người lên chưng hửng, mắt mở trừng trừng kiểu như tôi vừa cướp bồ nó xong:
"Trời đất! Chan Chan dám đối xử thế với bồ hả? Thiệt quá đáng! Cậu ta ỷ mình là cool boy thì có thể bỏ mặt người khác ư? Tưởng mình có giá sao!"
"Khẽ cái mồm thôi, bà già! Định báo động cho tên Chan Chan biết đấy à?"
"Biết rồi nhưng không nhịn được. Tớ thấy ấm ức thay cho bồ đấy! Không thể để hai người kia đến với nhau dễ dàng. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới. Chí Hùng nói chả sai, bà chị Trân Châu về nước là muốn tìm Chan Chan làm người thay thế. Còn Chan Chan nữa, đâu ra đó cho đàng hoàng chứ, gì mà bắt cá hai tay kiểu này."
Nghe Thuý Nga trách mắng Chan Chan và cô chị Trân Châu khốc liệt, tôi chán nản. Nó còn bức bình hơn cả tôi – kẻ trong cuộc. Lát sau, con bạn thân hạ giọng hỏi: "Giờ bồ tính sao?"
"Chả tính với toán, sao với trăng gì ráo. Giờ tớ chỉ muốn yên tĩnh. Nếu được tớ mong tránh mặt Chan Chan một thời gian. Lòng tớ khó chịu và giận lắm."
"Giận là đúng. Bồ thế còn hiền, gặp tớ là nhất định cho Chan Chan phải khóc hận."
Trông cái môi chề vẩu lên của Thuý Nga mà tôi dù đang buồn cũng không nhịn cười được. Đúng lúc, chuông báo vào học vang lên. Tôi và Thuý Nga phải về lớp. Trên đường đi hai đứa chẳng nói với nhau lời nào. Chỉ có những tiếng thở dài khe khẽ.
Ra chơi, tôi vẫn tiếp tục màn trốn tên Chan Chan. Thuý Nga cũng đi với tôi. Nó bảo, giờ bắt đầu thấy "không ưa" tên cool boy rồi. Đến chiều tan trường, tôi tranh thủ lúc cô Tiên vừa rời lớp là lập tức phi ra ngoài cổng trường mau lẹ mà chả kịp nói với Thuý Nga câu nào luôn. Tôi không thể chần chừ ở lại tán gẫu với nó vì có thể sẽ gặp Chan Chan. Giống buổi sáng, tôi đón xe buýt nhưng không phải về nhà mà là đến lớp tiền sản của cô Bích. Chiều qua trong lúc đợi tên đáng ghét kia thì tôi nhận được cuộc gọi của cô chiều nay sẽ học bù cho hôm chủ nhật tuần trước. Tôi chả nói gì với Chan Chan về việc này. Cũng tốt, một mình tôi đến lớp học là đủ. Đưa tiền cho anh kiểm vé xong, tôi nghe chuông điện thoại reo. Cầm lên xem, đoán ngay tên Chan Chan gọi. Tức nên tắt cái rụp. Sợ cậu ta chai mặt gọi lần nữa, tôi bấm nút tắt nguồn. Khoẻ. Khỏi bị làm phiền. Tôi muốn Chan Chan biết, tôi đang giận thật sự chứ không phải đùa đâu. Xe buýt đổ ịch ngay trạm. Tôi bước xuống đúng lúc tình cờ thấy chị Hiền Lan hôm bữa trong lớp tiền sản. Chị ấy đang gặp khó khăn với mấy cái túi lằng nhằng. Tôi liền đi lại và mau chóng cất tiếng: "Để em giúp chị."
Chị Hiền Lan ngước lên nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên reo lên:
"A, em là Min Min! Cái cô bé uống nhầm rượu nho rồi bị dính bầu với cậu cool boy."
Tôi cười gật đầu đồng thời nghĩ: Coi bộ, "scandal" uống nhầm rượu nho của mình đã trở nên "nổi tiếng" rồi đây. Mà chị ấy muốn mọi người xung quanh để ý tôi hay sao mà la to thế nhỉ.
"Mấy túi này nặng, em lại nhỏ con và đang mang thai thế xách nổi không?"
"Em thấy cũng nhẹ, được mà. Coi vậy chứ em mạnh lắm."
Lưỡng lự hồi lâu chị Hiền Lan cũng đồng ý để tôi giúp. Tôi xách hai túi lên thử. Ôi dào, nhẹ hều. Chị Hiền Lan trông có vẻ thoải mái hơn khi chỉ còn cầm có ba túi. Tiếp, hai chị em cùng rảo bước đến nhà cô Bích. Trên đường đi, để bớt buồn tẻ tôi liền gợi chuyện hỏi:
"Bạn trai chị đâu mà sao không đi cùng chị cầm phụ mấy túi đồ này?"
"Anh ấy đời nào phụ chứ." – Chị Hiền Lan thở dài – "Chị gọi điện cả chục lần mà ảnh không thèm bắt máy nữa là. Từ ngày chị có thai, ảnh viện cớ tránh mặt. Chán lắm em ạ."
"Sao vô trách nhiệm thế?"
"Chị với anh ấy đều còn là sinh viên. Quen nhau hồi năm I sau đó cả hai dọn về ở chung. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Để rồi kết quả cho việc sống chung là cái thai năm tháng trong bụng chị hiện giờ. Dù đã phòng ngừa mà vẫn dính. Lúc nghe chị báo đã có bầu, ảnh im re chả nói gì nhưng nhìn mặt là chị biết ảnh không thích đứa con này."
"Đúng là vô lương tâm. Chị còn cần hạng con trai đó chi nữa?"
"Chị biết giờ ảnh xem chị như gánh nặng. Thấy ảnh cứ viện cớ tránh mặt, ngày nghỉ cũng ít khi gặp nhau, chị buồn và nhiều lúc muốn cắt đứt quan hệ cho rồi. Nhưng làm không được, chị không nỡ buông tay ảnh em ơi. Là vì còn thương nên mới níu kéo vô vọng. Đôi khi chị nghĩ, liệu mình có đang dùng cái thai này ràng buộc ảnh chăng. Chị xấu xa quá."
Tôi bất động khi nghe chị Hiền Lan nói vậy. Tự dưng lời của cô chị Trân Châu trước đây lại xuất hiện trong đầu tôi, về việc tôi có dùng đứa bé để ràng buộc Chan Chan. Liệu, đây là sự níu kéo vô vọng? Vốn dĩ, Chan Chan không dành tình cảm cho tôi. Thế phải chăng tôi đang giữ cậu ta cho riêng mình một cách ích kỷ? Chan Chan có thấy tôi là gánh nặng? Chợt, tiếng chị Hiền Lan vang lên:
"Mang thai mà đi học thì cực. Nhiều lúc thầy đang giảng bài, chị xin đi vệ sinh hoài. Bạn bè dòm ngó, xì xầm. Nhiều lúc ngại quá chẳng dám nhìn ai. Gần như cả giảng đường biết chị có thai. Ban đầu chị xấu hổ lắm nhưng về sau thì quen dần. Dẫu sao đại học cũng không đến nỗi. Còn em đang học mười một hả? Vậy mà can đảm mang bụng bầu đến trường?"
"Tại bạn bè thầy cô chưa biết em mang thai. Em hy vọng sẽ không ai phát hiện ra điều này cho đến tháng năm, sau khi thi xong. Em muốn hoàn thành hết năm mười một rồi nghỉ."
"Ừm, chị hiểu rồi. Vậy lỡ như nếu em bị phát hiện thì sao?"
"Nếu phải đến nước đó thì có lẽ em buộc phải nghỉ học. Bạn bè sẽ đồn ầm ĩ, dị nghị đủ thứ. Ban giám hiệu không cho phép điều này xảy ra đâu."
"Khổ, mấy em còn đang đi học mà dính bầu. Việc học dở dang, tương lai chẳng biết ra sao."
Lời than thở của chị Hiền Lan khiến tôi thêm chán nản. Giờ chỉ còn cách chờ xem chuyện đến đâu hay đến đó. Vài phút sau, hai chúng tôi đến nhà cô Bích. Rất nhanh, cả hai đi lên lầu bước vào lớp. Vừa thấy tôi là Thu Cúc đã mỉm cười bảo ngay: "Tưởng chị nghỉ."
"Chị tan học hơi trễ nên đến gần sát giờ luôn." – Tôi ngồi vào bàn.
"Mà hôm nay anh cool boy bữa trước hổng đi cùng với chị ạ?"
Tôi cười cười, gật đầu cho qua rồi bất chợt thấy trên hai cánh tay Thu Cúc có vài bết bầm tím. Ngạc nhiên, tôi liền chỉ vào những vết tích kỳ lạ ấy và hỏi: "Em bị đánh hả?"
"Dạ, cha em đánh."
"Trời, cha em dã man vậy? Ổng biết em mang thai mà tàn bạo thế sao?"
"Từ lúc em mang thai, cha đánh em hoài. Cha mắng em làm xấu mặt gia đình. Có lần cha còn muốn đưa em đến bệnh viện phá thai may mẹ em cản. Cha em không thích đứa bé này."
Nhìn gương mặt hồn nhiên phản phất nỗi buồn của Thu Cúc khiến tôi nhớ về Tường Vi. Cha cô bé, thầy Tuấn, cũng không thích cái thai em mang. Thầy ấy cũng trách mắng em. Chẳng hiểu sao lòng tôi dấy lên nỗi lo lắng mơ hồ. Tôi sợ... Thu Cúc sẽ có kết cục thương tâm giống Tường Vi. Nghĩ ngợi một hồi tôi liền nói với cô bé mười bốn tuổi:
"Thu Cúc nè, hay là chị em mình trao đổi số điện thoại nhé. Có gì muốn tâm sự thì gọi điện cho nhau. Em thấy được chứ?"
"Dạ, tất nhiên. Thế thì còn gì bằng."
Tôi và Thu Cúc cùng lấy điện thoại ra, lưu số của nhau. Sau khi bấm nút Save xong, tôi không quên nhắc lại câu này với cô bé:
"Nhớ nhé, nếu có xảy ra chuyện gì hoặc cha em định làm gì em thì nhất định phải gọi điện cho chị. Chị sẽ giúp em. Ok?"
Dù khó hiểu trước dáng vẻ nghiêm túc của tôi nhưng Thu Cúc vẫn gật đầu liên tục... Gần bảy giờ tối, lớp tiền sản mới tan. Tôi bước nhanh ra trạm xe buýt vì sợ lỡ mất chuyến cuối. Đang ngồi chờ với vẻ sốt ruột thì tôi giật mình khi tiếng Thuý Nga sang sảng: "Ủa, Min Min?"
Quay qua, tôi thấy Thuý Nga chạy lại gần. Phía sau còn có một anh lạ mặt đang dắt chiếc xe máy hiệu Yamaha. Đứng trước mặt tôi chưa bao nhiêu là con bạn này đã hỏi:
"Trễ vậy mà sao bồ còn ở đây? Qua tuốt quận ba làm chi vậy?"
"Tớ đến lớp tiền sản học, vừa mới tan."
"Lớp tiền sản là gì?"
"Tức là dành cho những cặp vợ chồng chuẩn bị làm cha mẹ. Có nói cậu cũng chả hiểu đâu. Mà cậu đi đâu giờ này? Lại đi với anh nào lạ hoắc thế?"
Tôi thấy Thuý Nga thoáng nghĩ ngợi rồi quay ra sau nói nhỏ vào tai anh chàng nọ. Cả hai tranh luận thì thầm quái gì chẳng rõ nữa. Lát sau, Thuý Nga xoay lại nhìn tôi bảo:
"Đây là anh họ tớ, tên Quang. Thôi thì giờ để ảnh đưa bồ về nhà nha. Bảy giờ hơn rồi, xe buýt nghỉ mất bóng, bồ có chờ cũng thế thôi."
"Nhưng được không? Sao tự dưng lại bảo anh họ cậu chở tớ về. Còn cậu?"
"Nhà Chan Chan với nhà tớ ngược hướng nên để anh Quang chở bồ về trước rồi ảnh sẽ quay lại đón tớ sau. Ok, quyết định thế đi! Anh Quang không phiền đâu."
Hình như để khẳng định thêm điều Thuý Nga nói hay sao mà anh Quang đó liền bảo: "Em cứ lên đi, anh chở về nhà cho. Đi xe máy thì dễ mà."
Mau chóng, Thuý Nga ra phía sau đặt tay lên lưng tôi và đẩy tôi đến chỗ anh Quang nọ. Trước cảnh bị ép bởi hai cái miệng, không còn cách nào khác tôi đành leo lên xe. Anh Quang rồ máy còn Thuý Nga vẫy vẫy tay tạm biệt tôi. Khi chiếc Yamaha lao ra đường thì tôi ngoảnh đầu lại nhìn và thấy con bạn thân đang lấy điện thoại ra gọi cho ai đấy. Tóm lại tôi cảm giác cái chuyện này không ổn chút nào... Nghe tôi nói địa chỉ nhà Chan Chan xong thì anh Quang hỏi:
"Vậy ra em là Min Min? Thuý Nga hay nói về em cho anh nghe."
"Dạ... Chắc là nói xấu em chứ gì."
"Không, Thuý Nga khen em nhiều lắm. Hai đứa thân nhau năm năm mà."
Chất giọng nhẹ nhàng của anh Quang này tự dưng khiến tôi cảm nhận một sự gần gũi. Kiểu như đây là người mình sẽ nói chuyện thoải mái được. Lần đầu tiên tôi có cảm giác yên tâm đối với một người lạ mặt mình chỉ vừa mới quen cách đây vài phút. Chỉ nửa tiếng sau là anh Quang đã chở tôi về đến nhà Chan Chan. Xuống xe và tháo nón bảo hiểm ra, tôi cười:
"Cám ơn anh nhiều lắm."
"Không có gì, cô bé. Vào nhà ăn tối rồi ngủ sớm, sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn."
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh Quang. Anh nháy mắt mỉm cười tinh quái với tôi. Rất nhanh, anh phóng chiếc Yamaha chạy đi khuất dần vào màn đêm đen kịt. Chả hiểu sao tôi lại cười một mình. Chậm rãi quay qua, tôi bất ngờ lẫn ngạc nhiên khi thấy Chan Chan đứng ở ngay cổng tự lúc nào. Cậu ta khoanh tay và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc. Vẻ như cuộc trò chuyện ban nãy giữa tôi với anh Quang, Chan Chan đều chứng kiến hết. Lấy lại dáng vẻ bình thường, tôi bước nhanh đến gần cổng rồi đi ngang qua. Nhưng Chan Chan đột ngột nắm tay tôi giữ lại.
"Đằng ấy đi đâu mà giờ này mới về? Điện thoại cũng khoá máy."
Giống buổi sáng nay, tôi giật nhẹ tay ra đồng thời nhìn tên cool boy đáp cho có lệ: "Tớ đến lớp tiền sản học, không được à?"
"Thế sao đằng ấy không nói cho đằng này biết?"
"Xin lỗi, tớ quên. Mà tớ thích đến đó một mình. Chả lẽ lúc nào chúng ta cũng phải đi cùng?"
"Được rồi, xem như chuyện này tạm gác sang bên. Vừa rồi, ai chở đằng ấy về vậy?"
Tôi bắt đầu thấy khó chịu trước cách gặn hỏi của tên Chan Chan nên bảo:
"Một người quen."
"Người quen? Đằng ấy quen con trai lớn tuổi hơn từ khi nào? Anh ta tên gì, ở đâu?"
"Này Chan Chan, tớ nghĩ mình không nhất thiết phải trả lời những điều vớ vẩn đó của cậu."
Dứt lời, tôi lập tức bỏ đi nhanh vào trong nhà. Mấy giây sau, tôi nghe tiếng rầm rầm ngoài cổng. Tên Chan Chan bộ phát khùng hay sao mà đi đá cửa? Mặc xác cậu ta. Rõ hâm.
SHOW PHỎNG VẤN NHANH - KHÁCH MỜI "ĐẶC BIỆT" TRẦN THUÝ NGA.
(Nhật ký mang thai tuổi 17)
Hôm nay Phóng Viên (PV) sẽ làm một bài phỏng vấn Trần Thuý Nga – bạn thân Min Min. Mục đích là để... ừm, giúp các độc giả hiểu hơn về những chương cuối của tác phẩm Nhật ký mang thai khi 17, "con cưng" của VAT.
PV: Xin chào, bạn có phải tên Trần Thuý Nga?
– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Mà này, Thuý Nga (TN) chứ không phải Thuý Kiều nhé. Tôi còn xinh hơn "Thuý" Kiều và Hằng "Nga" đó. *vuốt tóc*
PV: (cười) Vâng. Thuý Nga có thể nói sơ sơ về mối quan hệ của bạn với Min Min? Trong tác phẩm, hai người rất thân.
TN: Sai. Nói đúng hơn, tôi với Min Min là tỷ muội sống chết cùng nhau. Chỉ câu đó thôi tôi nghĩ mình không cần nói nhiều về mối quan hệ của hai đứa.
PV: Thật ngưỡng mộ. Vậy bạn có cảm giác ra sao khi hay tin Min Min mang thai và về nhà Chan Chan làm dâu?
TN: Vừa chấn động vừa không phục.
PV: Tại sao?
TN: 17 tuổi mà mang thai không chấn động sao được. Còn không phục là vì cậu ấy lại mang thai với cool boy khối 11.
PV: Thuý Nga nghĩ gì về Chan Chan – người được xem là "biểu tượng" khối 11 trường Q đồng thời là chồng chưa cưới của Min Min?
TN: Tôi nhớ Min Min từng miêu tả về Chan Chan thế này: là hot boy trong trường. Khá bảnh. Đào hoa. Có má lúm đồng tiền. Thích bẻ trộm cành mai nhà người khác. Mê chè. Dễ dụ. Học karate đai đen tứ đẳng. Đi học bằng martin. Khoái chơi nổi. Vờ ra vẻ tử tế. Thường làm trò anh hùng. Ngu mà hay tỏ ra nguy hiểm... Tôi đồng tình với tất cả những điều đó. Và giờ tôi thêm cho cậu ta một điều nữa: bắt cá hai tay.
PV: Sao bạn lại bảo Chan Chan bắt cá hai tay?
TN: Không đúng ư. Hiện tại, không chỉ có Min Min mà Chan Chan còn "lăng nhăng" với tình cũ là bà chị TRÂN CHÂU.
PV: Lỡ mối quan hệ của hai người chỉ đơn giản là chị em cùng trường?
TN: Sự việc rành rành trước mắt thì chả ma nào tin đó chỉ là quan hệ chị em bình thường. Chan Chan vì bà chị Trân Châu mà bỏ mặc Min Min dầm mưa về nhà. Chưa kể, cứ hễ chị ta phone là Chan Chan bỏ mặc tất cả để đến đó.
PV: Ừm, cũng đúng. Lần này Min Min giận Chan Chan thật sự?
TN: Bất cứ cô gái nào lâm vào tình cảnh như thế cũng sẽ giận.
PV: Thế thì Chan Chan nên làm gì để chuộc lỗi với Min Min nhỉ?
TN: Cái đó tôi không biết. Quan trọng, cậu ta phải để Min Min thấy sự chân thành của mình. Vết thương chỉ có thể chữa lành bằng yêu thương thật sự.
PV: Trong chương 39, có phải Min Min quen một anh chàng tên Quang? Nghe nói, đấy là anh họ của Thuý Nga?
TN (hồ hởi): Chính xác. Anh Quang cao lớn, cũng bảnh bao, lại chạy Yamaha chứ không martin như Chan Chan.
PV: Tại sao lúc ở xe bus, Thuý Nga không nói anh Quang chở hai người luôn?
TN: Nếu có tôi về chung thì "kế hoạch" sẽ bị phá hỏng.
PV (tò mò): Kế hoạch gì vậy?
TN (nghênh mặt): Bí mật. Khúc cuối sẽ bật mí.
PV: Tò mò quá. Tôi thấy kịch tính nhất là buổi chiều hôm sau, anh Quang và Chan Chan "giành" nhau việc đưa Min Min về nhà. Kết quả Min Min theo ai?
TN: Đến đó sẽ biết.
PV: Hình như chị Trân Chân đột nhiên xuất hiện ngay lúc đó?
TN: Đúng! Min Min rất tức giận. Tôi cũng vậy.
PV: Sau sự hiểu lầm lần này, vẻ như gần cuối Min Min và Chan Chan đã "đụng" phải một vấn đề rất nghiêm trọng.
TN: Phải. Chính điều đó khiến cả hai chia tay thật sự.
PV: Thế họ có quay lại với nhau?
TN: Tôi mà nói thì tác giả sẽ giết tôi mất.
PV: Mọi người đang thắc mắc, Nhật ký mang thai khi 17 sẽ kết thúc HE hay SE? Thuý Nga có thể bật mí một tí.
TN: Chờ đợi là hạnh phúc. Hãy tin điều ấy. (tất nhiên chỉ là chờ trong một khoảng thời gian vừa phải và nhất định).
PV: Cám ơn Thuý Nga đã cung cấp thông tin này. Câu hỏi cuối cùng trước khi kết thúc bài phỏng vấn: Thuý Nga có thể chia sẻ với mọi người bạn thích chương nào nhất trong 54 chương của NKMTK17?
TN (suy nghĩ): Ừm, hẳn là chương 53: Cùng về nhà nhé vợ. Chương đó khá cảm động. Tôi thích Chan Chan của lúc đó.
PV: Cám ơn Thuý Nga đã bỏ thời gian ra tham gia cuộc phỏng vấn. Tôi chúc bạn sức khoẻ, may mắn, thành công.
TN (dùng dằng): Sao hổng chúc người ta ngày càng xinh đẹp và sớm có boyfriend???
PV (cười cười): Vâng, tôi xin thêm hai điều chúc đó vào nữa. Tạm biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui