Cô thức dậy cũng như mọi ngày nhưng hôm nay cô đặc biệt đến trường rất sớm.
Dừơng như có 1 ai đó kéo cô đến trường sớm vậy.
Chạy ngay vào lớp, cố bước xuống chỗ ngồi rồi gụt đầu xuống bàn
-Oáp! Buồn ngũ quá đi! Cô mơ màng nói
-Buồn ngũ thì về nhà ngũ đi. Đến đây làm gì!
Bất ngờ bởi giọng nói nghe rất quen, cô cứ tưởng mình là người đến sớm nhất chứ ai dè…..
Cô cố ngẩng mặt lên người phát ra tiếng nói và rồi vội vàng úp mặt lại. Dừng như tỏ ý không quen biết
Khiến cho người đó phát tức
-Nè! Con nhỏ khùng, giả vờ không quen biết thế hã
-………..
-Nè! Con khùng kia.
-…………
-Bị câm rồi à! Anh ta bực tức nói
-………………. Tiếp tục im lặng cô vẫn cứ gục đầu không muốn nhìn thấy tên này.
-Haìz! Tội nghiệp heo lười
Lúc này đây, cô chịu hết nổi nên ngẩng mặt lên hét lớn với anh
-Tôi có thù với anh à! Sao cứ nói nhảm không cho tôi ngủ vậy hã?
-Cái gì! Tôi nói nhảm. Anh ngơ ngác nhắc lại lời vừa cô
-Đúng đó. Kim Yang tự kỉ
-Cái gì hã heo lười….
-@#$..$2@
Cuộc cãi vã cứ thế mà tiếp tục mãi không ngừng
……..Chợt……..
…..Ục….Ục……Ục
Âm thanh phát ra từ trong bụng của Ross. HÌnh như sáng nay cô vẫn chưa ăn sáng mà lao vội vào trường
-Hahaha! Heo đang đói. Yang phì cười
-Nè! Ui da! Đói quá! Cô ôm bụng nói
“ Mình thật là ngu mà.Biết vậy mình sẽ ăn xong rồi đi. Tại sao mày reo đúng lúc thế” cô thầm nghĩ
-Hahaha! Cô thật là….
-Là gì? Cô tò mò, trợn mắt nhìn anh khiến anh một phen đứng tim
-Heo. Anh cười nói
-Aaa..Aaaa…… Muốn chết hã? Ross bực mình hét lớn
-Haìz! Đi ăn cùng không? Yang mỉn cười nói
Đây là lần đầu tiên anh mời 1 cô gái kì quặc.Làm cho anh cảm thấy một sự ấm áp mà anh đã lãng quê nó
-Không. Cho tôi ngũ 1 chút đi! Cô thẳng thắng từ chối khiến anh sửng sốt
-Cô dám từ chối lời tôi sao?
-Thì sao? Sắp tới giờ vào lớp rồi! Đi giùm tôi cái. Cô mệt mỏi gục đầu xuống bàn nói
-………
Anh im lặng không đáp mà vội bước ra ngoài. Trong lòng anh cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình rất khác lạ so với nhiếu cô gái trước, rất thú vị
“Hừm! Nhóc con! Hãy đợi đấy!”
Khi anh vừa bước ra khỏi lớp, cũng đúng lúc Min bước vào.
- Ross không xong rồi! Min tỏ vẻ lo lắng hét
- Hã? Hã?
Ross giật mình khiến cô đập đầu 1 cái mạnh xuống mặt bàn
- Ui da! Đau quá thật tình... Ngày gì đâu mà xui quá trời. Ross lấy tay xoa chỗ đau méo mó nói
- hahahaha
Nhìn thấy cô như vậy khiến anh rất tức cười….
……Bỗng nhiên cô nhớ lại lời nói của bà Lim….. Cô lập tức im lặng khiến anh cảm giác có chuyện gì rất là lạ
-Sao vậy? Anh nhìn cô tò mò
-…………… Cô im lặng không nói gì
“ Hay là chuyện hồi tối cô ấy nhớ tất cả ư?” Anh thầm nghĩ về chuyện xãy ra
-Đi ăn sáng chứ Rose! San chạy vào cầm tay cô vui vẻ hỏi
-OK! Ăn hết đồ canteen đi! Tớ sẽ khao nhá mừng ngày cậu đi học lại.
Cô vui vẻ mỉn cười
-Year! Ta đi! San hạnh phúc nắm lấy tay cô vụt cô dậy
-Ok ok! Cô đứng dậy đi ngang người Min. Cô xem anh như người vô hình
“ Xin lỗi tớ không thể không nghe lời bà” Cô nghĩ thầm nhìn anh xót xa
-“Cậu xem tớ vô hình vậy sao?” Anh buồn bã ngồi xuống ghế. Có gì đó nhói ở tim anh.
Cứ tưởng cô sẽ là bạn mãi mãi nhưng sao……
-Em sẽ không tha cho cô ấy! Một cô gái mắt căm thù nhìn về phía anh
-Hừm tao đã có trò chơi cho mày Lee Rose… Cô ta mỉn cười bước tới canteen nhìn Ross nói
-Nè! San…. Cậu có chuyện gì sao? Cô tò mò khi thấy San ngẩn ngơ nhìn thứ gì đó xa xâm
-À…Không….Không có gì! San ấp úng nói
-Thôi ăn xong rồi,mình đi! San kéo cô đi vào lớp
-Mình…chưa ăn…mà .. Rose càng ngày càng tò mò không biết San giấu bí mật gì
-Kệ đi! Mình lên nhanh! San vội vàng nói
…Đột nhiên…
-Không kịp rồi! San lo lắng khiến cô khó hiểu
Bóng tối vây quanh cô và San. Mọi thứ đều đen tối khiến Rose ngất xỉu.
-Đưa cô ấy đi! Tiếng nói của ai đó làm San lo lắng về tính mạng củacô
Cô cố gắng hé mắt níu kéo Ross lại nhưng cô không đủ sức để kéo Rose và rồi cô gục ngã
Tại một góc khuất nào đó, những người trùm đồ đen đặt Ross xuống cái ghế và đóng cửa bước ra ngoài
-Thức dậy Lee Rose! Một cô gái đứng lại gần lây cô
Đột nhiên nghe tiếng nói khiến cô bàn hoàng thức dậy, giật mình nhìn những cảnh tượng xung quanh khó hiểu và cô nhìn người trước mặt rất quen
-Luny! Cô sửng sốt nhìn cô bạn cùng lớp của mình.
-Đừng ngạc nhiên thế! Mày chính là người đã làm Min đau khổ!
Cô ta liếc nhìn cô căm thù
-Liên-Quan-Gì-Đến-Cô! Cô hằn từng chữ rõ ràng tỏ ý không quan tâm
-Cô giám…. Haha…. Nhưng cô vẫn chưa biết gì về tôi nhiều nhỉ.
Luny cười lớn vui vẻ ngẩn mặt cô lên. Không sợ hãi cô mỉn cười khinh
-Haha! Đây là lần cuối mày được cười đấy! Cô ả trợn mắt nhìn Ross.
Nhưng……..
Cô cảm nhận thấy gì đó kì lạ. Cái cảm giác này xuất phát từ ánh mắt luny- một thứ màu đỏ rồi bổng dưng mất bất chợt.
-Tui bây đánh chết nó đi! Luny bước ra ngoài, vẫy tay tạm biệt
Khi cô ta vừa bước đi…. Ross ngước nhìn những người còn lại ….
Họ bước lại gần cô ánh mắt đầy hào hứng. Trên tay cầm rất nhiều cây inox
-Các người đừng mơ mà chạm tới ta! Cô hét lớn…. Ross muốn chạy lắm nhưng tay bị trói thì rất khó chạy
-Ngồi yên đi! Tụi tao xin lỗi phải đánh mày! Họ cất tiếng nói vui vẻ
-……. Cô im lặng mong chờ số phận
Bọn họ cầm cây đánh thẳng vào đầu cô, máu chảy ra như dòng suối nhỏ. Cô gần như ngất xỉu rất đau nhưng cô phải cố chịu…. Để rồi chờ đợi 1 ai đó tới giúp
-Lì thật! Bọn con trai ngửa mặt cô lên, vui vẻ nói
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi tao! Cô thở hồng hộc khó chịu nói
-Đánh tiếp!
Lời cô nói làm bọn họ như tức điên lên khiến bọn chúng càng đánh ác liệt hơn
Cô bị đạp vào người, vào bụng. Lúc này cô cảm thấy mình đã không thể nào chịu đựng nỗi. Cô miên mang suy nghĩ rằng: “Mình sẽ chết ở đây sao? Mình vẫn chưa báo hiếu cho bà, chưa thực hiện ước mơ cơ mà”
…… Bỗng ….
-Dừng tay lại! Một chàng trai bước vào hét lớn
-Hừ! Mày là ai
Bọn người họ nhìn về phía chàng trai tức giận nói
Nhưng khi người đó bước lại gần lập tức tất cả đều hoảng hồn, lo sợ
-Xin….xin…..hã..y….tha….c..h..o….bọ….n…em! họ buông tất cả vũ khí quỳ gối xuống, giọng nói có vẻ lo sợ
-Bọn bây! Biến! Hắn ta vừa dứt lời thì bọn người đó nháo nhào chạy
Nhưng…………
Vừa ra khỏi cửa thì gặp nhiều người cầm vũ khí cùng khuôn mặt dữ tợn. Thế rồi bọn họ bị đánh tơi tả….. Khuôn cảnh đáng sợ hiện ra…
Còn chàng trai kia chạy đến bên Ross lây mạnh
-Nè! Con nhỏ mê trai kia! Tỉnh lại nhanh! Anh hét lên nhìn cô có vẻ khó chịu
Ross cố gắng mở mắt ra nhưng hình như cô đã đuối sức, cô chỉ thấy được một khuôn mặt rất quen- là Yang
Anh vội vàng bế cô bước ra ngoài và không quên nhắc nhở đàn em
-Đánh khi nào xỉu rồi lấy nước tạt vào mặt rồi đánh tiếp khi nào bọn chúng chỉ lết đi mà thôi! Hiểu chưa?
Anh lạnh lùng nói rồi bế cô chạy tới phòng y tế trường trong sự đầy ngơ ngác của tụi đàn em “ Đây có phải đại ca mình không?”
Sau một lúc lâu, cô cũng tỉnh dậy. Ross ngơ ngác nhìn xung quanh khó hiểu những mùi thuộc xộc lên mũi cô khiến cô khó thở
-Phòng y tế đó! San cất tiếng nói nhìn cô.
-Tại sao tôi lại ở đây? Cô là ai? Ross ngồi dậy nhíu mắt nhìn cô
-Hã? San ngạc nhiên nhìn người phía trước mặt đầy vẻ lo lắng.
“ hay là bị bọn kia đánh tới nỗi đầu bị chấn thương mất trí nhớ! Là tại mình không nhanh…. Tớ xin lỗi cậu!” San ngẫm nghĩ nhìn cô đầy chua xót
….Bỗng….
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và sau đó xuất hiện là hai chàng trai
-Nhóc…khỏe chưa? Yang bước tới chỗ giường nằm của cô nhỏ nhẹ nói
-Ai? Anh là ai? Cô tròn mắt tỏ vẻ như chưa hề biết tới anh
-Hã? Lời cô vừa nói khiến cho anh chỉ biết vừa ngơ ngác vừa giận dữ
Bất ngờ Min chen ngang vào giữa Yang và San nhìn cô khiến Ross mỉn cười nói tiếp
-Đừng nói là anh biết tôi! Cô cũng nhăn mặt khó chịu khi ai cũng tỏ vẻ quen biết
-Tao sẽ giết chúng mày! Min giận dữ siết chặt tay bước ra ngoài
San bật khóc khi nhìn cô còn Yang thì khó hiểu suy nghĩ…
“ cô ấy chỉ bị tổn thương nhẹ thôi mà”
…. Nhưng…. Một giọng nói quen thuộc cất lên
-San à! Cậu có cần khóc như vậy không? Ross lấy tay ngăn lại những giọt nước mắt của San
-Hã? Cả Yang và San đầy ngạc nhiên hét lên.
-Chỉ chọc tý thôi mà! Ross phì cười nhìn cả 2 khuôn mặt sửng sờ
- Anh Yang à! Thấy sao anh bỏ qua không?
San mỉn cười cứ tưởng là mất một ngưởi bạn. Cô biết rằng số phận của người bạn này sẽ rất tốt và trong lòng vẫn còn một nghi vấn “ Cô là người như thế nào? ”
-KHÔNG! Anh trừng mắt nhìn cô…. Lúc cô không nhận ra ai, anh cứ tưởng là sẽ không bao giờ nhìn thấy được cô
San cốc vào đầu Ross rõ đau…. Nhưng cô không hề đau mà đã nhận ra một thứ mình không thể nào bị đánh mất….
Chính là những người bạn như “San”,”Min” kể cả “Yang khó ưa”
Nhưng điều cô quan tâm bây giờ là Luny. Cô gái đó không thể nào là con người, khuôn mặt, ánh mắt cô ta lúc đó có gì đó ghê rợn của 1 con quái vật.
“Rúc cuộc cô ta là thứ gì?” Cô miên mang suy nghĩ trong vô vọng
Rồi tiếng nói Yang làm cô thoát khỏi suy nghĩ trở về hiện tại
-Cô ăn gì không? Tôi mua cho! Anh lạnh lùng nhìn cô
“Sao anh ta thây đổi nhanh vậy? Mới hồi nãy còn vui vẻ mà sao lạnh lùng như thế?” Ross ngước nhìn Yang thầm ngẫm nghĩ về thái độ của hắn
-Không! Tôi phải tìm hiểu một điều quan trọng. San cậu có thể đóng chặt cửa phòng y tế được không? Ánh mắt cô có chút gì đó nghi hoặc vào một ẩn số
-Chuyện gì mà quan trọng vậy Ross? San khó hiểu chẳng biết lúc này cô đang nghĩ gì chỉ biết rằng ánh mắt cô nhìn rất quen giống một người nào đó
-Cậu cứ làm theo tớ đi! Cô mỉn cười nhìn San và nói
San hiểu ý liền đi ra chỗ cửa vội vàng khóa chốt lại và bước trở vào
-Các cậu hãy nghe cho kĩ câu hỏi của tớ đây! Ross vội bước ra khỏi giường lại gần cửa sổ
Hành động của cô làm cả 2 người đều rất vừa khó hiểu vừa có chút tò mò về lời nói của cô bây giờ
-Luny có phải là vampire không? Tớ thấy hành động kì lạ của cậu lúc đó San à!
-Ơ…. Cái…n..à…y…. San bối rối chẳng biết trả lời ra làm sao
Thấy cô có vẻ quyết đoán muốn biết sự thật Yang liền dứt khoát trả lời giùm San rằng:
-Đúng!
Cô ngạc nhiên không ngờ mình lại đoán trúng. Trên đời này vẫn tồn tại những thứ cứ ngỡ là chẳng bao giờ có thể gặp….
-Tớ xin lỗi đã giấu cậu! San tỏ vẻ hối lỗi nhìn cô
-Yang, San kể cả Min…. tất cả mọi người đều là vampire. Ross vừa giận dữ vừa lo lắng nói
-Nhưng mà…. Bọn tớ không hề muốn làm hại cậu. San lo lắng trong lòng cô có một cảm giác rất bất an
-Đúng vậy. Cậu đã biết gần như là tất cả cho nên hãy giữ bí mật này nhé! Yang bước lại gần cô nói
Bất chợt….. Anh nhìn thấy ánh mắt cô có cái gì đó rất lo sợ, hoảng hốt.
-Hừm! Đừng hòng! Nhưng tôi có một yêu cầu duy nhất là trong vòng 1 tuần sẽ làm ôsin cho tôi !
Ross lấy lại tinh thần vui vẻ bước lại gần Yang và ghé vào lỗ tay anh nói nhỏ nhẹ…. Hành động của cô làm cho trái tim kia bỗng lỗi nhịp.
-San à! Mình đi thôi! Cô lại bước gần San nắm tay kéo cô ra ngoài
Chỉ để lại chàng trai với trái tim thổn thức và nổi giận
-Cô ta đúng là không thể nào là người. Sao mà ác quá vậy trời! Yang hét lớn vội đá vào thành giường giận dữ
Bước vội vào lớp, San cùng Ross và cô không quên nhắc nhở San về chuyện mình mất trí đừng để Luny biết để cô có thể chơi một vài trò chơi nho nhỏ với cô bạn nguy hiểm
Khi an tọa ngồi vào chỗ San nhìn cô với vẻ mặt không mấy vui vẻ
-Cậu có cần làm thế không?
- Cần! Hôm nay để tớ về trước nha! Ross vui vẻ nó
Sau khi những tiết học trôi qua và cũng đến giờ ra về, cô bước ra khỏi lớp vừa đi cô vừa nghĩ
“Min cùng Luny vẫn chưa hề vào lớp.” Cô có linh tính một điều bất an về 2 người này không lẽ Min cũng là vampire
Cô chạy dọc hành lang sau khi tìm kiếm nhiều lần….. khoảng 20 phút sau thì ai nấy đều ra về chỉ còn lại mình cô
….. Và bất chợt cô nghe được giọng nói rất quen- hình như là bà Lim. Nhưng không thể nào có chuyện đó bà tại sao lại đến đây…. Tò mò này nối theo tò mò khác khiến cô bất giác đi về phía phát ra tiếng nói