- Cô tỉnh rồi à! Hãy ăn uống đi! Bác sĩ nói là không có đủ chất nên mới ngất! Cô phải cố gắng sống chứ! Không phải bà cô đã từng nói là cô phải sống thay bà ấy sao? Chả nhẽ cô lại quên à!…..
Yang nhìn cô nói đủ dài khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Ra đi! Lấy cơm vào đi tôi đói!
Cô dụi mắt mệt mỏi, cảm thấy mình cần bổ sung năng lượng và khi Yang nhắc đến bà thì cô nhớ về lá thư ấy…. Nó là thứ mà cô chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ quên
- Haìz! Anh thở dài mệt nhọc đứng dậy bước ra khỏi căn phòng
………….
- Đừng có mà nhìn! Cô hằn rõ rằng từng chữ khiến Kay bất giác đi lại gần
- Cô….. lí do mà cô từ chối là gì?
- Hừm! Tôi có nhất thiết phải kể chăng! Cô hừ lạnh lùng quay người về phía cửa sổ ngắm nhìn một thứ gì đó.
- Không lẽ…….. cô……. bị bệnh sắp chết hả?
- Đừng đoán già đoán non! Thế thôi!
- Ơ,…. Hay là…cô…..có người yêu… Kay cố tình chọc cô. Anh nhất định phải biết cái lí do ngu xuẩn gì làm cho cô ta phải chối từ “yêu”
- Tôi… năm tôi 15 tuổi, tôi đã yêu một người. Và anh ta đã đáp lại tôi bằng hành động và lời nói làm trái tim tôi đau nhói.
‘cô chỉ là người tôi thay thế cho người tôi yêu thôi!’
‘Không nhận ra à! Đồ ngu’
‘…..’
Những lời nói ấy lại xuất hiện trong tâm trí cô, từng dòng thời gian cứ trôi,cái quá khứ không nên nhớ ấy vẫn cứ in mãi. Khuôn mặt có chút buồn bã, cô ngước mặt lên nhìn Kay rồi mỉn cười…. Cái nụ cười của cô không phải là hạnh phúc mà là sự đau khổ
- Chỉ vậy thôi mà cô đã…….
- Năm tôi 16 tuổi, tôi đã chuyển đi nơi khác nhưng mà…. Tình yêu lại xảy ra và vẫn cái kết cục ấy…. Tôi lại bị phản bội
‘ Cô thật khiến tôi phải kinh tỡm’
……….
- Cô….. như vậy mà cũng…. Anh ta trân trân mắt nhìn Ross khó hiểu. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc vàng hơi đỏ, đôi mắt đen láy với hàng mi cong vút kia có gì mà xấu đến nỗi cả hai người đều phản bội
- Biết rồi! Thì đừng làm phiền tôi! Cô lạnh lùng đẩy anh ta ra khỏi căn phòng.
Đóng “..rầm…” cánh cửa, điều cô ghét nhất chính là sự thương hại….
- Ơ….. anh Yang….anh Min! Kay ngạc nhiên nhìn hai người anh với cái vẻ mặt không mấy là thân thiện
- Thì ra là vậy!
Yang và Min cùng đồng thanh. Cả hai đều hiểu cái lí do duy nhất mà cô phải làm thế vì sợ tổn thương lần nữa
- Ủa! Chị San kìa!
- ………..
Không khí im lặng bao trùm, Yang chỉ ngẩn ngơ trên tay có cầm đĩa thức ăn
- Ồ! Lâu không gặp! Min mỉn cười bước lại gần về phía cô
- Ừ! Dạo khỏe không? Chẳng thấy qua nhà tớ chơi như trước nữa!
- Ờ… Bận mà!
Min xoa đầu cô. Nhìn vào, ai cũng có thể hiểu lầm là họ đang quen nhau.Nhưng điều đó khiến cho Yang phải khó chịu
- Hai người cho tôi chút không gian! Thích thì ra ngoài đi! Anh gắt gỏng liếc nhìn
- Anh…. ghen à? San tới gần, khoác tay lên người anh vui vẻ nói
- Không! Chỉ là tỡm!
Anh vội đẩy cô ra xa rồi đi vào phòng của Ross. Làm cho mọi người đều ngạc nhiên bởi vì anh là người rất là quan tâm, chăm sóc cho San
- Anh ấy bị sao vậy? Tại sao anh em lại không thể hiểu nhau cơ chứ! Kay trầm tư suy nghĩ về chính người mà mình gọi là anh hai…. Cùng một người mẹ, người ba, chung một dòng máu…. Mà sao những suy nghĩ kể cả con người Yang lại quá khác biệt với anh
……………
Choảng…..choảng….
Tiếng thủy tinh va đập vào tường, dưới đất tạo nên những tạp âm hỗn độn
- Ross!
Yang vội vàng chạy làm rớt khay thức ăn…. Khuôn mặt cô lúc này có gì đó sợ hãi, chút gì đó đau buồn
- Không sao! Không sao!
Anh ôm cô vào người trấn an. Đôi mắt dịu đi cô buông lỏng hai tay, nước mắt cô cứ thế mà rơi không thể nào ngừng lại
- Đau! Tôi đau lắm!.....
- Tôi cũng đau!
- Tại sao?.... Cô ngước nhìn anh, hàng mi thấm đẫm nước.
- Vì tôi thấy em đang khóc! Anh buồn bã lấy tay lau đi những giọt lệ rơi trên đôi má.
- ………
Nước mắt cô bây giờ không còn trào ra nữa mà hình như cảm xúc gì đó lại trở về- là tình yêu chăng?
- Cảm ơn!
Cô nhón chân lên đặt môi mình lên môi anh. Tình yêu bị chôn vùi đang dần hé mở lại,…. Anh đã giúp cô tìm lại thứ mình không nên đánh mất….
Và khi cô rời khỏi làn môi anh cũng là sự ngỡ ngàng trong ánh mắt anh. Ngọt ngào, ấm áp…. Lẫn cảm xúc hạnh phúc khi tình yêu được đáp trả
- Em….
- Sao? Ngạc nhiên vậy à? Tôi cũng ngạc nhiên mà! Cô quay người bước đi chỗ khác. Che đi cái ánh mắt ngượng ngùng khi làm việc gì đó không nên
Chợt….. Trong tâm trí cô lại hiện lên một hình ảnh
…. Cô gái đó đang khóc còn chàng trai kia thì….. mỉn cười lạnh lùng quay đi. Và khuôn mặt mờ nhạt ấy…..….. trong ánh mắt cô nhìn rất thân thuộc
Cô choáng váng, đầu óc như hàng ngàn cái gì đó đè nặng….. Đau! Đau lắm! Ross ngã về phía trước không may cô va phải cái thành giường và rồi ngất đi trong nền đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh. Từ trán cô những giọt máu tí tách rơi… mùi máu hòa trong không khí tạo ra thứ gì đó tanh tanh….
Như một bản năng của vampire khi ngửi thấy mùi máu, San, Min kể cả Kay cũng chạy xộc vào bất ngờ nhìn cô. Yang vội chạy đến bên cô… Máu như một dòng suối nhỏ cứ chảy mãi không ngừng…. Anh với lấy chiếc khăn trên bàn đặt ngay vào đầu cô để cầm máu.
- Cô ấy không sao chứ? Min lại gần đưa tay lên trán cô lo lắng hỏi
- Không biết! Yang hờ hửng đáp lại điều anh chú ý bây giờ chính là máu của cô
- Không sao đâu! San lên tiếng an ủi để vơi dần sự lo lắng trong lòng mọi người
- Hừm! Tôi đi gọi bác sĩ tới!
Kay bước ra ngoài, không khí trong phòng đầy căng thẳng, khuôn mặt của mọi người đều đầy vẻ bất an. Và trong San cô có một suy nghĩ
- “Chỉ là bất cẩn té mà sao máu lại chạy như thế?”
- ……….
……………
- Bà! Ross giơ tay về phía trước với lấy hình bóng của người bà đã mất
Cô hét lên trong vô vọng, cô cứ xoay người tìm một lối thoát ra khỏi nơi tăm tối này….
Nhưng…. Trong một bóng tối, xuất hiện người đàn ông trung niên và một người phụ nữ mái tóc vàng kim nhưng không hề rõ nét về khuôn mặt. Ánh mắt cô cứ chú mục tới những người đó mà không hề biết tới ai. Họ khiến cô có một cảm giác đầy ấm áp
- Ross! Hãy tìm ba mẹ!
Nói rồi họ biến mất. Đến và đi quá đột ngột khiến trong đầu cô khá tò mò.
Họ là ai? Bà nói ba mẹ mình đã chết nhưng sao? Hay là họ vẫn còn sống?
Và điều duy nhất là cô muốn khám phá chính mình. Và chắc chắn cô phải học cách quên nỗi đau mất bà.
Rồi một vần sáng lóe lên chói mắt. Cô liền lấy tay che mắt, và khi mở mắt ra, cô đã nằm trên giường.
Hơi choáng cô lấy tay sờ đầu thì thấy có một mảnh vải cuốn quanh đầu. Rồi cô quay về phía mép giường thì cô thấy Yang. Anh đang ngũ, trong khuôn mặt anh quá mệt nhọc.
- Không lẽ là anh chăm sóc cho tôi? Ross chạm nhẹ vào khuôn mặt anh mỉn cười nói
Bất ngờ tay cô bị nắm chặt lại, Ross cố vùn ra không hề có ý buông- thì ra là tay hắn.
- Ừ! Cô phải đền bù cho tôi đấy! Yang mở mắt mỉn cười, khẽ đứng dậy xoa đầu cô
- Đừng xem tôi là con nít! Mà tôi không thích ai sờ đầu tôi! Cô bực mình
Đẩy tay hắn ra khỏi tay mình làm cho Yang loạng choạng ngã bịch xuống đất.
Thấy Yang ngã, cô có vẻ đầy hối lỗi, liền lập tức bước xuống giường xòe tay ra ý muốn đỡ anh dậy
- Khỏe thấy ớn! Yang tắc lưỡi nắm tay cô đứng lên
…..Nhưng….
Hình ảnh ấy, cô gái và chàng trai đó lại hiện. Lần này thì cô thấy rất rõ khuôn mặt- và nó rất giống…
- Kay!
Cô sửng sốt gọi tên. Đột nhiên ngã về phía trước, vào lòng ngực Yang. Khuôn mặt tối sầm lai- cô lại ngất khi thấy một phần kí ức đã mất đang dần rõ ràng hơn hết
- Lee Ross! Sao vậy? Anh lây mạnh người cô vội bế cô lên giường nằm
Và hình như anh có nghe tiếng gọi “Kay”…. Phát ra từ cô
…..
Trong một công viên rộng lớn, đứa bé gái nhỏ nhắn và chàng trai dễ thương đang đuổi bắt nhau
- Đứng lại! Hun Kay chết tiệt!
- Không đứng đó thì sao nào!
- Oa,oa,oa! Không thèm chơi với cậu!
Ross ngồi bịt xuống đất dụi mắt khóc như một đứa bé mới lên ba
Lập tức Kay chạy lại kéo tay cô dậy.
- Đừng khóc nữa! Xin lỗi mà!
- Xì, ai thèm khóc đâu!
Cô kéo tay anh về phía mình. Mất đà anh ngã vào người cô….
- Cậu dám! Anh bực bội. Vội đứng dậy khuôn mặt đỏ như gấc quay mặt ra chỗ khác nhìn gì đó
- Ừ! Haha!
Cô bước đến trước mắt cậu phì cười. Khiến cho khuôn mặt ngày càng đỏ thêm.
….. Rồi đột nhiên….
Anh giữ lấy vai cô, ánh mắt có chút gì đó khá gian xảo. Cô nghi hoặc nhìn anh
- Đây là hình phạt!
Kay đặt môi mình lên môi Ross. Sự thổn thức, tim đập loạn xạ, một mùi hương thoang thoảng đầy ngọt ngào…. Tất cả là minh chứng cho một mối tình vĩnh hằng
………. Nhưng có ai lại biết trước chữ “NGỜ”……..
Một đám người mặc đồ đen bước tới kéo hai người ra rồi bắt lấy Kay. Anh bước đi trong sự nuối tiếc.
Còn cô….. Vẫn đứng ngơ ngác nhìn người mình yêu bước ra khỏi cuộc đời của mình
Ross khóc, nước mắt lan dài khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kay. Và hiểu rằng anh ta chẳng hề yêu cô như cô từng nghĩ
Bật người tỉnh dậy, cô đã dần nhớ ra mọi chuyện. Cô cảm thấy thực sự căm thù Kay. Ánh mắt đỏ ngầu là do khóc hay là do căm thù.
- Tôi hận anh!
Cô buông lời lạnh lùng rồi lật tung mền bước khỏi giường và đi ra ngoài
- Định đi đâu à!
Một chàng trai bước lại gần nắm lấy tay cô….
- Hừm! Liên quan gì à!
- Khoan đã, cô bị là sao vậy?
- Không bị sao hết!
- Có!
- Không! Mau bỏ tay tôi ra!
- Không! Cô mau trả lời đi! Cô bị làm sao?
- Không! Được chưa!
- Chưa!
- Mau bỏ ra!
Cô kéo tay ra nhưng không làm được gì. Bàn tay rắn chắc của Kay cứ níu lấy cô
Cho đến khi…. Min bước lại gần với vẻ mặt giận dữ nhìn Kay. Anh mới vội buông ra
- Em làm gì vậy?
- Không có gì!
Kay quay người bước đi. Anh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay….. rất thân thuộc
- Có sao không Ross!
- …………
Ross cũng im lặng bước đi. Vai cô vô tình chạm phải vai anh, lướt nhanh
- Tại sao? Anh níu tay cô lại. Trong lòng anh hụt hẫn vô cùng
- ……..
Cô không để ý liền dứt tay anh ra và tiếp tục bước đi
Anh khựng người. Giọt nước mắt nhỏ nhẹ trên đôi má…. Anh khóc lần đâu tiên anh rơi lệ không phải vì gia đình mà vì tình yêu vô vọng
………
Cô quay người trở lại nhìn Min. Cô thấy những giọt lệ “ tí….tách…” rơi dưới sàn. Thật sự cô không cố ý làm vậy
- “ Mong cậu hãy hiểu cho tôi”
Đứng khép nép ở góc tường, San và Yang đã nhìn thấy một sự thật đau lòng. Họ không trách cô vì cô vô tình mà yêu hay không đó là quyền lựa chọn của cô
- Em thấy Min thật tội nghiệp!
- Ừ! Đành chịu thôi!
- Anh Yang cũng thích Ross! Min cũng thích Ross! Và nếu em đoán không lầm…….. người tiếp theo là Kay
- Vớ vẩn! Em không biết là nó chỉ yêu đứa bé kia sao?
- Nhưng…. Cô bé đó cũng tên là Ross mà!
- Không….. Cô gái đó đã bị chính tay Min giết! Và anh là người chứng kiến mọi chuyện
- Ừ! Nhưng…..
- Không nhưng nhị gì hết!
Yang kéo tay San bước đi. Anh cũng có nghi ngờ đôi chút nhưng đó là một chuyện không thể nào.