- Cái gì áp đảo?
Anatolia giật mình hỏi lại, có một tảng đá đè trong lòng cô và cô chỉ sợ Brian đang nhắc đến tảng đá đó.
Brian cũng như đọc được suy nghĩ của cô:
- Không phải Cedric đâu, mình chưa gặp hắn ta nhưng có lẽ hắn ta mạnh hơn luồng sức mạnh mình cảm thấy nhiều.
Mình đang nói đến số lượng.
Anatolia và Caroline nhìn nhau, cả hai người đều ngầm hiểu ý Brian đang nói, có rất nhiều ma cà rồng đang ở quanh đây.
Caroline vẫn còn hơi bị ám ảnh bởi chuyện suýt bị ma cà rồng tấn công hai lần, nên giờ ngoài bạn trai mình và Kai thì đối với cô, mọi ma cà rồng đều vô cùng nguy hiểm.
- Không sao đâu, có mình ở đây rồi.
Caroline gật đầu, lời Brian nói ra trong lúc cậu nghiêm túc có một sự trấn an vô cùng hiệu quả nhưng Anatolia không muốn ngồi yên đợi Kai hay bất cứ ai bảo vệ mình, cô muốn bảo vệ ngược lại Kai.
- Kai đâu rồi?
- Kai đi gặp một người bạn rồi, trời còn chưa sáng anh ấy đã bay sang Pháp.
Sang Pháp luôn rồi? Anatolia hơi bực mình, anh chẳng nói câu nào với cô, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, có lẽ đêm hôm qua khuya như thế anh còn đòi đến phòng cô là vì biết trước mấy ngày nữa anh sẽ không ở đây.
- Kai dặn mọi người đừng chủ động liên lạc với anh ấy, mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về.
Anatolia không nói gì, kết thúc buổi học, cô vẫn đạp xe về cùng Caroline, nhưng phát hiện ra một chiếc xe hơi màu xanh đậm lẳng lặng đí phía sau mình, tốc độ rất chậm nhưng đã đi theo họ suốt từ cổng trường.
- Làm sao bây giờ?
- Gọi Brian đi, có lẽ cậu ta xử lý chuyện này gọn gàng hơn cảnh sát nhiều.
Caroline gật đầu, nhân lúc dừng đèn đỏ, lấy di động trong ba lô, bật chế độ video call gọi cho Brian, cậu ta nhanh chóng bắt máy.
Nhìn khung cảnh phía sau Brian thì không phải cậu ta đang trên xe về nhà mà là ở trong một khu rừng, có lẽ là khu rừng phía sau trường.
- Bọn mình bị bám đuôi rồi.
Caroline đưa di động qua eo, lén để Brian nhìn thấy chiếc xe xanh đậm kia, không ngờ cậu ta phì cười:
- Là xe Rain, anh trai mình, Kai nhờ anh ấy đưa hai cậu về.
- Tại sao Kai Evans không bảo cậu, như thế còn tiện hơn nhiều?
- Mình phải đi xem rốt cuộc cái nhóm ma cà rồng này từ đâu đến và đến đây có mục đích gì.
Caroline biết Brian mạnh nhưng cô vẫn lo lắng cho bạn trai mình, bởi vì chính xác thì bây giờ cậu ta chỉ có một mình theo đúng nghĩa đen.
Tạm biệt nhau trước nhà Caroline, Anatolia phát hiện chiếc xe màu xanh đậm kia vẫn đi theo mình không chút do dự nhưng lại dừng cách cổng nhà hai bác cô một quãng.
Nghĩ thế nào, Anatolia quay xe, đạp về phía chiếc xe con xanh đậm kia.
Cô gõ cửa kính xe.
Cửa kính kéo xuống, người ngồi trong xe còn rất trẻ, mái tóc màu nâu sáng xoăn bồng bềnh và gương mặt hiền lành nhưng làn da anh ta không phải màu trắng sứ như các anh em của mình.
Anatolia chủ động đưa tay ra bắt.
- Xin chào, tôi là Anatolia.
Tôi đã nghe Kai nhắc về anh, rất vui được gặp.
Rain cũng đưa tay ra:
- Tôi chỉ làm theo lệnh của Kai, hơn nữa đám ma cà rồng mới xuất hiện khiến chúng tôi mất khá nhiều thời gian.
- Không phải là lệnh đâu, Kai rất tin tưởng nên mới nhờ anh, chỉ có anh và Brian là được anh ấy tin tưởng nhất.
Anatolia chột dạ khi thấy Rain nheo mắt nhìn mình, cô nghĩ lại xem vừa rồi mình có nghĩ sai điều gì không nhưng chưa nghĩ xong thì đã nghe tiếng Rain bảo:
- Cô nên vào nhà đi, tôi sẽ quay lại chỗ Brian.
Anatolia ngay lập tức đồng ý, cô dắt xe vào gara rồi đi lên nhà, nhưng hôm nay họ có một vị khách lạ.
Đó là một người phụ nữ trẻ chỉ tầm hơn hai mươi, mặc một bộ quần áo sang trọng nhưng từ người này toát ra cảm giác rất kì lạ mà cô không biết là gì.
- Ana, về rồi à, lại đây.
Bác Elena nhẹ nhàng đứng dậy, kéo tay cô về phía mình, đôi mắt bác đỏ hoe khiến cô cảnh giác nhìn người khách lạ trên ghế.
- Để bác giới thiệu, đây là Nella, dì ruột của con.
Anatolia ngạc nhiên quay lại nhìn bác, vị khách kia bèn lên tiếng thay:
- Ta nghĩ con nên ngồi xuống ghế và bình tĩnh nghe hết câu chuyện, nó hơi khó chấp nhận.
Cô đến ngồi cạnh bác Elena.
- Trước hết thì ta chính là dì ruột của con.
Có thể tin này sẽ làm con sốc nhưng nhứng ta không phải những người bình thường, mẹ con, dì và con đều là Nữ thần báo tử.
Anatolia run lên, trong lòng cô thầm kêu bị phát hiện rồi nhưng bác Elena lại cho rằng cô đang căng thẳng vì cụm từ Nữ thần báo tử kia, khẽ vỗ vai cô.
- Cho cháu hỏi chút ạ? Nhưng bác Elena và bác Samuel đều là con người mà?
Anatolia nhìn bác Samuel với ánh mắt hi vọng, chờ mong bác sẽ nói gì đó khác đi nhưng bác chỉ bình tĩnh uống trà, tay cầm tách trà của bác còn hơi run run.
Bác Elena lên tiếng:
- Vì bác là con nuôi, không phải của ông bà con mà là của mẹ và dì con.
- Cái gì cơ ạ?
Anatolia mở to mắt nhìn, cô cảm giác não mình sắp hỏng đến nơi rồi, nhìn bề ngoài thì bác Elena còn đáng tuổi mẹ của dì Nella, làm sao lại ngược đời như vậy.
- Con không nghe nhầm đâu, Nữ thần báo tử chỉ có trước sinh nhật 18 tuổi thì mới phát triển bình thường, sau khi 18 tuổi có người vẫn phát triển bình thường, nhưng cũng có những người bất tử.
- Vậy nên?
- Dì cũng được coi là bất tử nên dù nhận nuôi Elena nhưng trông trẻ hơn chị ấy là chuyện bình thường.
Mẹ con đã giao con cho Elena nuôi vì mẹ con hi vọng con sẽ không thuộc loại bất tử và sống như người bình thường.
Anatolia dần dần ngộ ra, vậy hôm nay dì xuất hiện ở đây và nói cho cô chuyện này chứng tỏ cô thuộc nửa bất tử kia, nhưng đối với cô, tin này đúng là một tin sốc nhưng là tin tốt, cuối cùng cô cũng có thể bất tử cùng Kai.
- Vậy thì mọi người cứ từ từ nói chuyện, con lên phòng trước.
Anatolia muốn báo cho Kai tin này, tuy anh nói đừng chủ động liên lạc với anh như cô nghĩ chỉ gửi một tin nhắn chắc không sao.
Cô đang định đứng dậy thì bị dì Nella kéo lại:
- Chúng ta vẫn còn một tin nữa muốn nói cho con.
Anatolia ngồi lại chỗ nhưng không khí bỗng trở nên im lặng, không ai nói gì, họ cũng không biết nói từ đâu.
Cuối cùng vẫn là dì Nella lên tiếng:
- Thực ra ngoài chúng ta là Nữ thần báo tử, thế giới này vẫn còn hai chủng loại nữa là ma cà rồng và phù thủy.
Chúng đều có thể coi là kẻ thù của chúng ta và sẽ ngay lập tức giết con nếu họ biết con là Nữ thần báo tử.
Vậy nên dì đến đây để bảo vệ con.
- Không đâu.
- Dì biết con rất khó chấp nhận, nhưng không còn cách nào khác.
Dì mong con chuyển đến sống chung với dì, dì sẽ dạy con cách tự bảo vệ và giết ma cà rồng.
Nghe hết câu, Anatolia bật đứng thẳng dậy, dì muốn dạy cô giết ma cà rồng, nghĩa là cô có thể chiến đấu cùng Kai rồi, nhưng nếu dì muốn giết cả anh thì sao? Cô cẩn thận hỏi lại:
- Toàn bộ ma cà rồng ạ? Con nghĩ nếu họ không động đến chúng ta thì không cần..
- Con quá ngây thơ rồi, ma cà rồng không có kẻ nào tốt đẹp, kể cả những ma cà rồng cấp cao, chúng chỉ là những kẻ săn người khát máu.
- Không có một ai sao ạ?
Anatolia cảm thấy khủng khiếp khi nghe người khác nói về Kai hay Brian bằng những lời nói đáng sợ kia, cô cố gặng hỏi lại, nếu dì nêu ra một trường hợp như Kai, cô sẽ đi cùng dì.
- Không, những ma cà rồng yếu đuối hay mềm lòng đã sớm bị đồng loại giết chết rồi, những kẻ còn sống đều là những con quỷ.
Đến sống cùng dì, sẽ không ma cà rồng nào động được đến con.
- Nhưng lúc dì chưa đến đây, con vẫn sống tốt đúng không.
Con xin lỗi, con sẽ ở đây với hai bác.
- Nhưng họ không đủ sức bảo vệ con nữa, thậm chí con sẽ làm liên lụy đến họ.
Anatolia chuẩn bị nổi giận, nghe đến đó liền khựng lại, nếu ma cà rồng vì tìm kiếm cô mà làm hại đến họ thì sao? Cô đứng yên bất động vài giây rồi nói:
- Con xin lỗi, con cần thời gian, dù sao thì suốt mười mấy năm qua, con chỉ có họ là người thân duy nhất.
Anatolia cầm ba lô chạy lên phòng, cô đóng chặt cửa, lấy di động gọi cho Antolio:
- Anh, em muốn nói chuyện với anh, ngay bây giờ.
Dì Nella đã đến đây.
Không mất quá nhiều thời gian để Antonio xuất hiện trong phòng Anatolia, anh vẫn mặc bộ quần áo của phù thủy, đứng trong phòng cô qua một cánh cổng dịch chuyển tức thời.
Anatolia đang ôm gối ngồi trên giường, hai mắt sáng lên:
- Anh, dì Nella đã đến đây, dì muốn em đến ở cùng dì.
Dì có biết sự có mặt của anh không?
- Không, dì vẫn nghĩ anh đã chết, nhưng nếu em muốn thì anh sẽ lộ mặt, cũng chẳng có gì khó khăn cả.
Anatolia lắc đầu:
- Dì rất ghét phù thủy và ma cà rồng, dì nói bọn họ không có một trường hợp ngoại lệ nào cả, dù là ba, anh, hay nhóm của Kai!
- Anh biết, ba mẹ cưới nhau đã là ngoại lệ với dì, vì chuyện đó mà họ giận nhau rất lâu.
- Chứ không phải mẹ gửi em cho bác Elena vì muốn em có cuộc sống bình thường?
Anatolia gần như nhảy dựng lên nhưng cô tỉnh táo bắt mình phải đè giọng xuống để không bị lộ việc Antonio có mặt trong phòng cô.
Nhưng Antonio lắc đầu:
- Đó cũng là một phần lý do và nó đã khơi lại lửa giận của dì, vì dì và mẹ thuộc một dòng họ Nữ thần báo tử thuần khiết và cao quý, vì vậy nên dì cho rằng việc em là Nữ thần báo tử và mang tư tưởng của họ là hiển nhiên chứ không phải cuộc sống của con người bất lực và nhàm chán.
- Họ không nhàm chán, ít ra họ biết quý trọng cuộc sống ngắn ngủi đó, Kai bảo việc trở nên bất tử mất đi nhiều hơn có được.
Antonio thở dài, xoa đầu Anatolia:
- Anh đã từng nghĩ để em ở với dì sẽ tốt hơn, dì sẽ dạy em kĩ năng của một Nữ thần báo tử, nhưng bây giờ anh tôn trọng quyết định của em.
Anatolia nhìn lại anh một lần nữa để xác định cảm xúc của anh:
- Vậy nghĩa là anh sẽ không sao nếu em nói cho mọi người biết anh còn sống? Và muốn dọn đến ở chung với anh?
- Khoan, cái gì cơ?
Anatolia nhìn anh với ánh mắt hi vọng và anh ngay lập tức hiểu ra vấn đề, dì Nella có quá nhiều lý do để Anatolia không thể ở đây với hai bác, ví dụ như cô sẽ gặp nguy hiểm, ví dụ như cô sẽ làm liên lụy đến mọi người.
Vậy nên anh gật đầu:
- Nếu như em không ngại sống trong căn nhà cổ với một phù thủy và đống đồ thí nghiệm.
- Ồ, nghe hay đấy.
Sau khi bàn bạc tất cả với Antonio, Anatolia đi xuống chiếc cầu thang bằng gỗ, thẳng đến phòng khách, nơi ba người kia vẫn ngồi bàn bạc, hiển nhiên là cả ba người đều ngạc nhiên, không nghĩ cô trấn tĩnh và quyết định nhanh như thế.
Vừa nãy dì Nella đã định theo cô lên phòng nhưng bị bác Elena ngăn lại, tốt nhất nên để cô một mình để suy nghĩ lại mọi chuyện đã và sẽ xảy ra với mình.
- Cháu sẽ không đến ở cùng dì đâu.
–Anatolia dứt khoát – Cháu đã suy nghĩ rất kĩ.
Dì Nella vừa định lên tiếng, Ana đã giành nói trước:
- Cháu biết dì muốn nói gì để thuyết phục cháu, nhưng dì còn chưa nói đến chuyện ba và anh trai cháu đều là phù thủy hóa thú..