- Mình có nên cảm ơn hắn không, khi hắn đã biến Kai trở thành thế này?
Kai Evans cựa quậy, khẽ rên lên một tiếng, điều đó chứng tỏ anh có sức lực hơn vừa nãy một chút, Anatolia nóng lòng lay tay anh nhưng bị Brian kéo lại:
- Cậu nên tránh xa Kai ra đi, anh ấy có thể không nhận ra và tấn công cậu đấy.
Caroline vừa nghe thấy liền đưa tay kéo Anatolia về phía mình nhưng bị cô cự tuyệt rõ ràng.
Anatolia nhìn Brian:
- Vậy là sao chứ?
- Ma cà rồng cấp cao thuần chủng có thể dùng sức mạnh để kiềm chế bản năng rất tốt, nhưng cậu xem anh ấy có còn chút sức mạnh nào không, lại đang trong giai đoạn cần máu để phục hồi.
Đó gọi là bản năng sinh tồn, mặc dù mình không biết Kai còn thứ bản năng đó không.
Anatolia nhớ Kai Evans đã từng kể với cô rằng có một thời gian khoảng một trăm năm anh đã từ chối tiếp nhận máu và dường như đã mất kiểm soát tấn công Rain Brown đến nỗi suýt giết chết Rain.
Vậy nên cô không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn ra ngồi gần Caroline nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Kai Evans.
Hai chị em sinh đôi thế chỗ Anatolia phòng trường hợp Kai Evans tỉnh dậy, với sức mạnh của anh bây giờ thì hai chị em có thể khống chế được anh.
- Theo cậu thì Cedric định làm gì?
Anatolia kéo trí óc ra khỏi vòng vây của sự lo lắng bằng cách ép mình tập trung nghĩ về chuyện khác.
- Dụ chúng ta đến đó sao? Để làm gì? Có khi nào hắn biết chúng ta đã cứu Kai ra ngoài không?
- Vậy tại sao hắn lại để yên? Vì đội hình chúng ta quá mạnh à?
Caroline bĩu môi:
- Cậu nghĩ lại đi Ana, chúng ta có đến hai người là mình và cậu không có khả năng chiến đấu, còn hai chị em sinh đôi thì yếu hơn hắn rất nhiều, cho dù hắn không thắng thì cũng bắt được kha khá con tin đấy.
- Vậy thì có lẽ là hắn bị thương sau lần chiến đấu với Kai, ít nhất nếu Kai không thể thắng được hắn thì hắn cũng không dễ dàng thắng anh ấy.
- Có khi nào đêm nay hắn sẽ tới bắt người không?
Tất cả không ai bảo ai, chỉ vì một câu nói mà rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng tiếng động tiếp theo lại là của Rain và Antonio quay về.
Sau khi truyền hết hai bịch máu, Kai Evans mới có dấu hiệu tỉnh lại, anh nhíu mày, từ từ mở đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, nhưng Antonio vẫn cẩn thận che Anatolia phía sau mình.
- Kai?
Kai Evans đưa mắt nhìn quanh một hồi rồi nhắm mắt lại, bật cười:
- Mọi người nhìn tôi với ánh mắt gì vậy, như thể tôi sẽ thình lình vồ lấy ai đó để hút máu vậy.
Tất cả thở phào nhẹ nhõm, Kai Evans có thể nói đùa chứng tỏ anh vẫn còn giữ được lý trí.
Anh khó khăn quay đầu, đưa tay ra tìm Anatolia, cô vội nắm lấy tay anh, đỡ anh ngồi dậy.
- Mọi người có thấy Cedric không?
- Nếu thấy thì chắc không thuận lợi đưa anh về đâu, bọn em cũng đang thắc mắc đây.
- Bọn anh đã đánh cược, và có vẻ như Cedric đã giữ lời hứa, anh ấy không định giết anh đâu, yên tâm đi.
Anatolia lập tức muốn sôi trào nhưng bị nụ cười của Kai Evans chặn lại:
- Trong tình trạng này, với máu của Cedric, anh có thể trụ vững khoảng ba ngày nữa bằng cách để mình rơi vào giấc ngủ sâu.
- Nhưng anh đâu có làm thế đúng không?
- Anh đương nhiên đã thử liên lạc với Ana, nhưng sức mạnh trong máu của Cedric đã ngăn chặn anh, nó khiến anh rơi vào những cơn ác mộng.
Kai Evans dường như không vững lắm, anh vẫn còn thấy váng vất và cả người thì đau nhức, nặng trịch.
Anh cười khổ, đáng lẽ lúc đó anh không nên tin tưởng Cedric sẽ nhẹ tay với mình.
- Anh có biết Cedic đang ở đâu không?
- Chỗ ở của Cedric sẽ không cố định đâu, nhưng anh khá chắc một điều, khi mọi người cứu anh thì Cedric vẫn ở đó.
Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt, chi bằng nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì thì tính sau.
- Vậy thì phân chia ra để canh gác đi, phòng trường hợp..
- Không sao đâu, tôi đảm bảo Cedric sẽ không tấn công vào đêm nay.
Anatolia lại gần anh, cô đưa mắt nhìn hết một lượt người trong phòng và lên tiếng, giọng nói đặc biệt nghiêm túc, nhất là với Kai Evans, những lo lắng cho anh trong suốt thời gian qua đủ để cô nổi giận.
- Nhưng em sẽ ở đây, phòng trường hợp một mình anh chạy đi tìm hắn.
- Được thôi!
Brian nhún vai quay đi, Rain, Antonio và Caroline, hai chị em sinh đôi cũng không có ý kiến, tất cả theo Rain đi vào những căn phòng anh chuẩn bị cho khách, may mà khu biệt thự này đủ lớn.
Kai ngồi tựa lên gối, mỉm cười hôn nhẹ lên trán Anatolia để cô bình tĩnh lại.
- Không sao đâu, Cedric chỉ là..
hơi quá tay trong việc cảnh báo anh về em, nhất là khi em có dì là Nữ thần báo tử lâu năm đến thế, gần như bọn anh đều đã nghe đến tên của bà ấy.
- Anh biết dì Nella là dì em?
- Không những anh biết, Cedric cũng biết, chính Cedric đã thông báo cho dì em về sự bất thường của ma cà rồng và sự thức tỉnh năng lực của em.
Nếu hôm đó em đi theo dì em thì có lẽ hôm đó cả hai đã bị tấn công.
- Dì em không thích toàn bộ phù thủy và ma cà rồng, dì ấy cho rằng họ đều xấu.
- Và hơn nữa, nếu như người giúp em tìm anh không phải Antonio thì em sẽ gặp nguy hiểm.
Cedric muốn đánh cược xem em có thể mạo hiểm cứu anh không.
Vì thế nên anh đã cố hết sức để cảm giác của anh ít ảnh hưởng đến em nhất có thể.
Anatolia càng giận điên hơn nữa, nghĩa là cảm giác của Kai Evans còn khủng khiếp và tuyệt vọng hơn những gì cô cảm nhận được lúc đó.
Cô không thể tượng tượng những gì Cedric đã làm với em trai mình, đó là một sự tra tấn đau đớn và dai dẳng.
Còn anh thì lại chỉ nghĩ đến việc bảo vệ cô.
- Em thì chỉ biết lo rằng hắn ta sẽ giết anh để khiến mình mạnh hơn.
- Cedric sẽ không làm thế đâu, giờ thì em có thể yên tâm rồi.
Lên đây và ngủ một giấc đi nào.
Kai Evans kéo chăn ra để chừa một khoảng trống cho Anatolia, cô hít sâu, chui vào trong chăn, tuy trong chăn có hơi lạnh nhưng nó khiến cô ý thức được rằng cô đã có thể đánh mất bạn trai mình.
Cô vùi đầu vào lồng ngực lạnh lẽo của Kai Evans:
- Dì Nella muốn em đi theo dì ấy.
- Ừ, điều đó cũng không có gì khó hiểu cả, một khi em học tập dì của em và trở thành một Nữ thần báo tử hùng mạnh thì sẽ chẳng ai dám động đến em nữa cả.
- Ý anh là anh cũng ủng hộ dì ấy làm như vậy?
Kai Evans quay sang, tặng cô một nụ hôn để khiến cô bình tĩnh:
- Nghe này, hãy suy nghĩ theo hướng tích cực, không ai có thể bắt em làm gì nếu em không muốn.
Vậy nên dì em cũng không thể bắt em làm hại ngững người em yêu quý dù người đó là ma cà rồng hay phù thủy đúng không? Nếu hôm nay đi cứu anh, em là một Nữ thần báo tử đủ mạnh thì cũng không cần phải lo sợ sẽ gặp Cedric đúng không?
- Nhưng như thế thì em sẽ không được gặp anh.
- Em còn phải đến trường, đúng chứ? Chúng ta chỉ tạm thời không gặp nhau vào buổi tối thôi.
Mặc dù một giây anh cũng không muốn.
Anatolia muốn phản bác nhưng cô không thể tìm được lý do nào, cô thật sự không muốn trở thành gánh nặng của người khác, và cô cũng thừa nhận Kai Evans rất có năng khiếu trong việc thuyết phục người khác.
- Em sẽ nói chuyện với dì sau.
- Được rồi, giờ thì đi ngủ thôi, có gì thì ngày mai tính.
Em xứng đáng được một giấc ngủ ngon đấy, còn anh sẽ phục hồi hoàn toàn vào sáng mai thôi.
Anatolia trầm trầm ngủ mất.
Sáng hôm sau, vửa lim dim mắt tỉnh lại, cô đã sờ soạng chỗ bên cạnh, Anatolia mở bừng mắt, bên cạnh cô đã trống từ bao giờ, Kai Evans cũng không thấy trong phòng.
Cô lao ra ngoài.
Kai Evans cùng mọi người đang tập trung ở phòng khách, thấy cô, Antonio nhẹ nhàng bảo:
- Vào vscn rồi ra ăn sáng đi.
Bọn anh muốn bàn vài chuyện với em.
Anatolia thở dài, tám, chín phần nười là bàn chuyện của cô với dì Nella rồi, dù không muốn nhưng cô vẫn phải thừa nhận, có lẽ đến ở cùng và học tập dì là sự lựa chọn tốt nhất của cô bây giờ.
Nghĩ thế, cô ỉu xìu giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng:
- Được rồi, mọi người khỏi nói.
Nếu dì Nella tới đây lần nữa, em sẽ đi theo dì, như vậy được chưa?
Nói xong, đôi mắt cô ai oán nhìn về phía Kai Evans..