*Chú thích: tên chương đã được sửa, thêm dấu ngoặc kép (") vào chữ "Ăn" để làm rõ nội dung chương
Edit + beta: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)
Thời gian trôi cực nhanh, hai năm qua đi, cuộc sống vẫn trôi qua giống như thường ngày, ngoại trừ tiểu Bát thường tới đây ăn nhờ ở đậu, cùng với Lương quý nhân mượn danh nghĩa tiểu Bát đến chờ Khang Hi, còn có Khang Hi luôn đến dừng chân ra, hết thảy vẫn như thường. Như Quân vào một ngày hai năm trước cũng đã xảy ra quan hệ có tính thực chất.
Nhắc tới cũng thú vị, ngày đó Lương quý nhân chân trước vừa đi, chân sau Khang Hi đã tới rồi. Hai hài tử thật cao hứng, Khang Hi nói chuyện cùng hai hài tử này rất lâu, thật ra thì phần lớn đều là kiểm tra việc học tập của hai hài tử này, cũng lại nói với bọn hắn phải nỗ lực thật nhiều để sau này bảo vệ quốc gia. Mỗi phụ thân nói với hài tử đều là những lời buồn tẻ, không thú vị như vậy, cho dù lại phụ tử trong hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Sau khi để cho hai hài tử đi ngủ, Khang Hi bắt đầu nói chuyện phiếm với Như Quân, hỏi chút ít tình hình sinh hoạt của hài tử và Như Quân, tuy rằng mỗi ngày đều có ám vệ (hộ vệ trong bóng tối, chuyên làm những việc như theo dõi, bảo vệ, do thám tin tức, v.v…) truyền lại tin tức, nhưng Khang Hi cũng giả bộ như không biết, trò chuyện với Như Quân.
Nhìn thấy tiểu Thất đang ngủ say sưa trên giường, Khang Hi nở nụ cười, thầm nghĩ: chính là lúc này.
Đánh một cái ngáp, “Thành tần, trẫm cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Hoàng thượng phải đi về sao, để nô tỳ gọi Tam công công an bài.” Như Quân cung kính đáp lại.
“Không được, đêm nay trẫm ngủ ở đây thôi.”
“Thế nhưng tiểu Thất vẫn còn ở chỗ này.” Như Quân biết rõ chuyện này sớm muộn gì cũng tới, nhưng mà có tiểu Thất làm bia đỡ đạn, có lẽ còn có thể chống chọi được một thời gian.
“Hỉ Nhụy, ôm Thất hoàng tử về phòng của hắn đi.” Khang Hi liếc một cái liền nhìn ra tính toán của Như Quân.
“Điều này, tiểu Thất từ nhỏ đã ỷ lại vào nô tỳ, sợ là…” Như Quân có chút chần chừ nói.
“Tiểu Thất đã lớn như vậy rồi, nên ngủ một mình, suốt ngày ngủ cùng ngươi thì ra cái thể thống gì nữa.” Ghen tỵ đó, trẫm khi còn bé cũng chưa được ngủ cùng thân mẫu đâu.
Hỉ Nhụy nghe lời, tiến lên cẩn thận từng li từng tý ôm lấy tiểu Thất đang đắp chăn, nghe xong một đống những lời dặn dò của Như Quân liền cáo lui.
Buổi tối Như Quân và Khang Hi ép buộc trong chốc lát, qua mấy hiệp, hai người đều thỏa mãn ngủ. Đến lúc…
“Nương nương đâu rồi, ta muốn tìm nương nương. Các ngươi tránh ra cho bản hoàng tử, bản hoàng tử muốn ngủ cùng với nương nương, bản hoàng tử muốn vào đó ngủ. Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, ôm bản hoàng tử sang cách vách đây…” Tiểu Thất đứng hơi không vững tính xông đến trước mặt, mà Tam Đức Tử vừa sợ làm tiểu Thất bị thương, lại vừa sợ đánh thức người trước mặt. Vừa ngăn trở tiểu Thất, vừa vội vàng hô lên “Tiểu tổ tông, người không nên ầm ĩ”.
Như Quân nghe được thanh âm lo lắng của tiểu Thất, quay đầu, xoay người, nghĩ đến tiểu Thất vẫn còn nói mớ, theo thói quen đưa vỗ nhẹ thân thể nhỏ bé kia, lại nói vài câu, “Hảo bảo không sợ a, nương nương ở chỗ này, hảo bảo là bảo bảo tốt.” Tiện thể ngang nhiên xông qua định đem thân thể nhỏ của tiểu Thất ôm vào lòng mình. Đột nhiên, mắt nàng trợn lên, thấy Khang Hi đang nhìn mình chằm chằm, giống như cười mà không phải cười.
“Để cho bản hoàng tử đi vào, không có tiểu Thất ngủ cùng, nương nương nhất định sẽ lạnh, nhất định sẽ không ngủ được, tiểu Thất làm ấm chăn cho nương nương.” Tam Đức Tử nhức đầu rồi, Thất hoàng tử à, có Hoàng thượng ở đó, những thứ này người không cần lo lắng đâu.
“A, ngươi, ngươi đứng lên đi.” Nói xong, Như Quân phát hiện mình thất lễ, liền vội vàng thỉnh tội với Khang Hi.
Nhìn Khang Hi vẫn cứ mang bộ dạng giả ngu, Như Quân càng thêm sốt ruột. Quấn chăn lên người, bò qua lòng bàn chân của Khang Hi xuống giường, vừa chạy vừa không quên ném chút quần áo từ trên kệ xuống cho Khang Hi, để cho hắn nhanh chóng mặc vào.
Khang Hi nhìn dáng vẻ giống như bị bắt gian của Như Quân, cũng bó tay rồi, hình như trên danh nghĩa mình mới là người hợp pháp kia đi. Nghe tiểu Thất ầm ĩ kịch liệt ở bên ngoài, Tam Đức Tử cũng không chống đỡ được nữa rồi, Hoàng đế Khang Hi cũng sợ đánh mất mặt mũi, liền nói vọng ra bên ngoài một câu, “Tam Đức Tử, để cho Thất hoàng tử vào đi.”
Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái, tại sao hôm nay Hoàng a mã vẫn còn ở đây a, tại sao không để cho mình ngủ trước mặt người a. Nhìn thấy Tam Đức Tử cuối cùng cũng để cho mình tiến vào, tiểu Thất vẫn nói một tiếng cảm ơn với Tam Đức Tử.
Như Quân đã mặc nội y xong, hơi trách nhìn Khang Hi, Khang Hi chỉ dùng một cái chăn rất mỏng che đi bộ vị trọng yếu của mình (khụ khụ, là bộ vị gì thì bà con tự suy đoán…), lộ ra lồng ngực tráng kiện cùng bắp đùi thon dài. Như Quân nhìn cũng hơi đỏ mặt, đem ánh mắt chuyển sang phía cửa vào.
Nhìn thấy tiểu Thất khập khiễng đi đến, có chút cố hết sức, Như Quân vội đi nhanh tới, nhanh nhẹn ôm lấy tiểu Thất.
“Nương nương, tiểu Thất rất nhớ người đó.” Nói xong liền chôn cái đầu nhỏ đã gật gù của mình vào trong ngực Như Quân. Về với cái ôm quen thuộc, ngửi thấy hương thơm đặc thù trên người nương nương, tiểu Thất liền càng buồn ngủ hơn.
Lại một lần bị hai mẫu tử thân mật với nhau như ở chốn không người không thèm quan tâm đến, Khang Hi gia phát hỏa, bản thân đã có lần nào gặp phải tình huống này, lại bị con của mình cắt ngang, nếu hôm nay không giáo huấn hắn thật tốt, ta sẽ không phải là lão tử (phụ thân) của hắn nữa, Khang Hi nghĩ như vậy.
“Dận Hữu, Hoàng a mã của ngươi còn ở đây, ngươi lại không hành lễ, trong mắt ngươi còn có Hoàng a mã ta à.” Khang Hi có chút giận dỗi.
Tiểu Thất lập tức tỉnh ra một chút, ngẩng đầu, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Khang Hi, “Ồ, Hoàng a mã làm sao lại ở trên giường của nương nương.”
Tiểu Thất phát hiện giường của mình bị Hoàng a mã đoạt đi, đồ đạc của mình bị người khác đoạt đi, mà nhất lại là giường ngủ mà bản thân yêu nhất, tiểu Thất có chút tức giận, dùng cả tay cả chân trượt xuống từ trên người Như Quân. Chạy đến trước giường, cố gắng trèo lên, động tác rất là thành thạo. Vừa leo lên trên giường, đã bị Khang Hi một phát túm được, “Xú tiểu tử (tiểu tử thúi), không thấy Hoàng a mã của ngươi ở trên giường sao.”
“Nhưng mà Hoàng a mã có giường ngủ của mình, tại sao còn muốn chiếm giường của tiểu Thất, đây là giường của tiểu Thất và nương nương.”
“Nương nương nhà ngươi là nữ nhân của ta, ta ngủ cùng với nữ nhân của ta còn phải có sự đồng ý của tên xú tiểu tử nhà ngươi à.” Khang Hi túm lấy thân thể nhỏ bé đang không ngừng nhích tới nhích lui, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nương nương vẫn luôn ngủ cùng hảo bảo, nương nương chỉ có ôm hảo bảo mới ngủ được đó, hảo bảo sẽ làm ấm chăn cho nương nương, nương nương sẽ xoa bóp, kể chuyện xưa cho hảo bảo.” Tiểu Thất dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Hoàng a mã của hắn, nói cho Hoàng a mã của hắn biết, lúc nương nương ngủ cũng không rời khỏi bản thân đâu.
“Tiểu tử nhà ngươi, hỏi ngạch nương của ngươi một chút xem, đến cùng là nàng thích ngủ cùng người nào.” Nhìn hai phụ tử ầm ĩ nãy giờ dùng vẻ mặt chờ mong cộng thêm uy hiếp nhìn mình, Như Quân choáng váng, nàng đương nhiên muốn nói cho tiểu Thất, tuy rằng cảm thụ mà đêm nay Khang Hi mang đến cho nàng không quá tệ, nhưng mà tiểu Thất lại là nhi tử yêu dấu của nàng, mặc kệ lúc nào nàng cũng không thể phản bội con của mình. Nhìn ánh mắt càng lúc càng u ám kia của Khang Hi, Như Quân đột nhiên cảm thấy một chút ý lạnh, không có cách nào, chỉ có thể lựa chọn một cái đáp án để cho tiểu Thất không cảm thấy thương tâm, “Đương nhiên là hảo bảo khả ái a, hảo bảo rất nghe lời a, nương nương yêu nhất là hảo bảo.”
Nghe xong những lời này, nước mắt sắp chảy ra của tiểu Thất lập tức quay trở về, kèm theo còn tặng cho Như Quân một nụ cười ngọt ngào.
“Ái phi, ngươi xác định đây là đáp án của ngươi?” Giọng nói u ám lại có hơi thương tâm của Khang Hi truyền đến.
Như Quân sợ tới mức rụt cổ một cái, “Kính xin Hoàng thượng không nên trách tội ngôn ngữ khờ dại của tiểu Thất.”
Hừ, nữ nhân chết tiệt này vậy mà nói mình không nên so đo với một tiểu hài tử ba tuổi, trẫm liền cứ so đo đó, thì sao đây.
Suy nghĩ không lâu nữa liền phải lên triều rồi, bị tiểu Thất làm ầm ĩ quá lâu, Khang Hi quyết định tạm thời “đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân” (người lớn không chấp nhặt với trẻ nhỏ), để cho Như Quân và tiểu Thất lên giường, ba người cùng ngủ. Hắn biết rõ Tam Đức Tử sẽ xử lý tốt, không để tin tức truyền đi.
Từ sau lần đó, Khang Hi cứ ba ngày lại qua đêm ở chỗ Như Quân hai lần, mỗi lần đều đấu trí so dũng (đấu thông minh, so dũng cảm) với tiểu Thất, nhưng lúc đối mặt với tiểu Thất, hắn lại không thể nói cho tiểu Thất mới chỉ ba tuổi, rằng hắn và nương nương của hắn (tiểu Thất) rốt cuộc là làm cái gì vào buổi tối.