Buổi tối, Hoàng đế đi Vĩnh Thọ cung, nơi ở của Mẫn phi. Dùng bữa tối với Mẫn phi, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với Mẫn phi xong. Đến thời gian đi ngủ, Mẫn phi biết Hoàng thượng tám chín phần mười là muốn ở lại, nhưng vẫn hỏi một câu ra miệng: “Hoàng thượng tối nay có muốn ngủ ở chỗ nô tỳ không?” Hoàng đế sau một buổi tối không ngừng đấu tranh tư tưởng, cuối cùng đã quyết định đi đến chỗ Thành tần ở thiên điện kia, hắn trả lời, “Không được, ái phi nghỉ ngơi sớm chút đi. Trẫm đi xem Dận Hữu ở thiên điện chút.”
Mẫn phi mặc dù cung kính đáp vâng, cũng khen Thất hoàng tử vài câu như thông minh lanh lợi v.v… Thực ra lại đang hận đến nghiến răng, mặc dù hàng tháng số ngày Hoàng thượng đến chỗ mình cũng không tính là ít, cho dù có lúc hắn tính đi đến phòng những vị tần hay quý nhân kia thì cũng bị mình dùng thủ đoạn kéo lại. Chính mình vào cung hầu hạ Hoàng thượng đã lâu, trong bụng lại không có một chút phản ứng. Bản thân mình rất lo lắng, cũng muốn bắt một cơ hội mang thai một hoàng tử. Nhiều năm gần đây mình cũng đã uống không ít thuốc đắng dược cay, gia tộc đưa đến không ít Quan Âm Tống Tử, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Ngày hôm qua vừa mới truyền đến tin Nghi phi có hoàng tử, Đức phi cũng vừa mang thai rồi, ngay cả Hoàng Quý phi và Quý phi nương nương vào cung nhiều năm không có tin tức cũng đã truyền đến tin hỉ, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng đây.
Hoàng đế ngăn thái giám mà Mẫn phi phái đi sang thiên điện thông báo lại, chính mình lại tiếp tục đi ra ngoài. Đợi đến lúc không thấy bóng dáng của Hoàng đế nữa, Mẫn phi nhìn phương hướng thiên điện, nhớ tới tin tức mà quân cờ bên thiên điện của mình truyền tới hôm trước, lộ ra một nụ cười có ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Khang Hi ngăn cản Tam Đức Tử muốn thông báo, cũng để hắn ở lại, một mình đi vào. Một đường đi đến đây, hắn phát hiện cung điện của Thành tần cũng không giống như những phi tần khác, đến nơi nào cũng là trang sức vàng bạc; cũng không có các dạng huân hương đủ loại, lòng hắn vừa rồi có chút không biết nên làm như thế nào cũng dần dần an tĩnh xuống.
Cuối cùng hắn thấy Thành tần đang giúp tiểu Thất xoa bóp và ngâm chân ở phòng trong, bức tranh ấm áp mẫu tử sống chung hòa thuận vui vẻ kia đã chạm đến nơi mềm mại dưới vực thẳm sâu trong nội tâm của Khang Hi. Hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, có lẽ đang nhớ lại tuổi thơ của mình, cũng có lẽ đang cảm thán hoàng gia hóa ra vẫn còn có một tình mẫu tử như vậy.
Dựa theo quy củ, bên cạnh tần chỉ có thể có bốn nha hoàn, ở bên người Thành tần Đới Giai Như Quân có một nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn nhị đẳng và một nha hoàn tam đẳng. Nha hoàn nhất đẳng Hỉ Nhụy từ nhỏ đã là nha hoàn thiếp thân của nàng, quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường. Hỉ Mạn là một một nha hoàn thô sử bình thường được nàng cứu lúc vẫn còn được cho là đang được sủng ái, sau đó bởi vì trung thành tận tâm mà được nâng lên làm nha hoàn tam đẳng. Hai nha hoàn nhị đẳng kia lần lượt là Bình Lộ và Thải Điệp, Bình Lộ thì cẩn thận và ổn trọng, mà Thải Điệp nhìn thanh tú và cơ trí, nhưng dã tâm cũng rất lớn.
Ngoại trừ vài nha hoàn này ra, ở trong viện của Thành tần còn có hai ma ma và hai thái giám thô sử. Lúc cả sáu người vẫn còn là tần, thì coi như là ma ma và thái giám kém cỏi nhất cũng có chủ tử chân chính của mình, sau này Thành tần sinh hạ Thất hoàng tử tàn tật liền hoàn toàn thất sủng, chủ tử chân chính của bọn họ cũng được như ý nguyện, giá trị lợi dụng của bọn họ cũng không thể dùng nữa rồi. Ban đầu bọn họ còn có chút sợ bề trên quở trách, làm việc nhưng cũng không để trong lòng, qua một thời gian, thấy Mẫn phi căn bản là giống như không phát hiện, bọn họ lại càng thêm tùy ý làm bậy, ngay cả Thành tần sai khiến bọn họ cũng không làm.
Cuối cùng dẫn đến mọi chuyện chỉ có thể để bốn nha hoàn tự mình đi làm, Thải Điệp chỉ một lòng nghĩ đến việc bay lên đầu cành làm phượng hoàng, có Đức phi thành công làm ví dụ, nàng ta lại càng đã sớm coi chính mình là một vị nương nương mà đối đãi, vì tiền đồ tốt đẹp hẵng còn chưa tới, nàng ta tìm Thông tần ở Vĩnh Hòa cung làm nơi nương tựa. Thông tần đã tiến cung nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai, rất vất vả leo lên đến tần vị, mỗi lần thấy Thành tần đã có nhi tử, luôn tức giận đến không có chỗ trút, ngày đó nàng (Thông tần) còn gióng trống khua chiêng đến cảm tạ Thành tần đã đưa nha hoàn cho nàng.
Thải Điệp hết sức cao hứng mà rời đi, tất cả sinh hoạt cũng chỉ có thể để ba nha hoàn còn lại làm hết. Bởi vì mỗi lần tiểu Thất nhìn thấy Bình Lộ đều có phản ứng rất lớn, cộng thêm bằng trực giác nữ nhân của Như Quân, Bình Lộ cũng dần dần bị cách ly ra, bình thường nàng ta cũng chỉ được làm chút chuyện râu ria lặt vặt không hề quan trọng, bận rộn đến mức không được tiếp xúc với tiểu Thất chút nào. Mặc dù cuộc sống đơn giản, nhưng tất cả mọi chuyện đều dồn hết lên vai hai nha hoàn còn lại thì cũng không được. Cho nên Như Quân chủ động gánh vác trách nhiệm trông nom tiểu Thất, mỗi ngày ăn cơm, chơi đùa, học chữ, thuộc một số bài thơ đơn giản cùng tiểu Thất; buổi tối còn giúp tiểu Thất tắm, xoa bóp và ngâm chân. Mỗi một việc nhìn qua thì rất đơn giản, đến lúc làm thì lại vô cùng phí sức lao động, cũng may là tiểu Thất cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hỉ Nhụy vô cùng thành thạo nữ hồng (thêu thùa may vá v.v…) và nấu nướng, Hỉ Mạn thì lại một lần nữa làm nha hoàn thô sử. Ba người phân công rõ ràng, cuộc sống dùng khá khổ sở, nhưng cũng yên ổn.
“Nương nương, hảo bảo đã ăn rất nhiều cơm cơm rồi, cũng biết rất nhiều chữ rồi, nhưng vì sao hảo bảo vẫn nhỏ như thế a, vậy Hoàng a mã đến khi nào mới có thể nhìn hảo bảo đây, hắn có biết hảo bảo đang đợi hắn đến hay không a?”
Như Quân đang định nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy, “Dận Hữu ngoan như vậy, Hoàng a mã làm sao lại không đến đây đây.” Nghe ngôn ngữ trẻ con của hài tử này, còn có cả tưởng niệm của nó đối với mình, nhất thời đã dẫn phần áy náy chôn sâu trong lòng Khang Hi ra.
Tiểu Thất thấy bóng dáng đã từng thấy qua ở Từ Ninh cung kia, trên gương mặt nhỏ tràn đầy vui mừng và cả khát khao đối với tình thương của cha cùng niềm tôn kính dành cho phụ thân. Cho dù vui mừng có thừa nhưng hắn cũng chưa quên cái nhìn thờ ơ lạnh nhạt của phụ thân dành cho hắn ngày đó, những ánh mắt không có ý tốt của bọn nô tài trong cung kia cũng lần lượt xuất hiện trong trí óc của hắn. Tuy vẫn còn rất nhỏ, nhưng hắn cũng hiểu rằng chính mình không được mọi người yêu thích, song hắn lại rất muốn, rất muốn người khác yêu thích hắn, vui vẻ giống như khi nhìn thấy các ca ca buổi sáng vậy. Muốn Hoàng a mã của hắn cũng có thể nói giống như nương nương rằng, “Tiểu Thất tuyệt quá!”
Trong lúc đang do dự, hẵn cũng không biết nên làm như thế nào, trên gương mặt đang có vẻ mong đợi lập tức lộ ra chút sợ hãi.
Như Quân vẫn ngây người lúc này mới bình tĩnh trở lại, vuốt vẻ tiểu Thất thỉnh an với Hoàng đế. Hoàng đế cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, ngồi xuống bắt đầu hỏi những chữ tiểu Thất biết, tiểu Thất khẽ nghiêng đầu nhỏ, xòe ngón tay đếm từng chữ từng chữ một…
“Ái phi, nàng giáo dưỡng Dận Hữu rất tốt, cực khổ cho nàng rồi.”
“Thiếp thân đa tạ Hoàng thượng đã khen ngợi, tiểu Thất hiểu chuyện, thiếp thân cũng không phải vất vả nhiều lắm.” Như Quân vừa đáp lời, vừa nhấc chân nhỏ của tiểu Thất ra khỏi chậu nước đã bắt đầu lạnh, dùng vải bố (vật liệu dệt từ bông vải, đay..., có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác ), giúp tiểu Thất đi giày nhỏ.
Khang Hi nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi nóng lên, ánh mắt nhìn Như Quân cũng càng thâm trầm hơn.
Bởi vì tiểu Thất ở đây, Hoàng đế hoàn toàn không có cách nào bắt đầu màn đùa giỡn tối nay. Không nhìn tiểu Thất nữa, bắt đầu đánh giá xung quanh căn phòng, thuận miệng nói một câu, “Trẫm mệt mỏi, vẫn nên đi nghỉ sớm đi.” Muốn dùng cớ này đuổi tiểu Thất đi. Nhưng kết quả cũng không giống như hắn dự đoán. Như Quân nghe lời này, gương mặt nhất thời đỏ bừng hết lên. Mà tiểu Thất lại thấy ù ù cạc cạc, Hoàng a mã buồn ngủ, vì sao lại bảo chúng ta đi nghỉ sớm đây? Khang Hi thấy đôi mẫu tử này không có bất kỳ hành động nào, người lớn thì gương mặt đỏ bừng cúi đầu xuống cực thấp, người nhỏ thì dùng vẻ mặt tràn đầy nghi vấn nhìn mình. Tình huống chưa từng gặp phải khiến Khang Hi u mê.
Thế là suốt một lúc lâu, ba người vẫn bày ra cái dáng vẻ quỷ dị như vậy, khiến cho không khí trong phòng pha thêm chút ngượng ngùng cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Khang Hi phá vỡ cục diện trước mắt, khẽ tằng hắng nói, “Đã trễ thế này, tiểu Thất cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ sớm chút đi.” Lúc nói lời này, ánh mắt Khang Hi liếc qua liếc lại không ngừng, trong lòng vẫn còn nghĩ: ai bảo ta là người đứng đầu hoàng cung, là Hoàng đế đây, hiểu nhiều thì khổ nhiều a, chẳng lẽ muốn ta phải nói hết ý tứ đằng sau lời đó sao…
Tiểu Thất vừa mới nghe như vậy, cho là Hoàng đế phụ thân muốn đi, không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, vội vàng kéo y phục của Hoàng đế, rất sợ hắn thoáng cái sẽ biến mất không thấy đâu. Hỏi, “Hoàng a mã còn đến ngày mai không?” Khang Hi cảm nhận được sự bất an của tiểu Thất, sờ sờ đầu của hắn, nói, “Bây giờ tiểu Thất ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai Hoàng a mã sẽ lại đến xem tiểu Thất.”
Nghe lời này, tiểu Thất giống như được uống thuốc an thần, từ từ bò xuống từ cái ghế nhỏ, lảo đảo đi tới trước giường, ngồi dưới đất co chân cởi giày ra, đặt trên tấm thảm bên cạnh, dùng cả tay cả chân bò từ trên mặt đất lên bậc thềm bên giường một cách linh hoạt. Cuối cùng xoay người một cái, thành công đi lên giường lớn. Sau đó bò đến cuối giường, cầm lấy cái chăn lông ngắn của hắn, mở ra, nằm xuống đắp lên trên người. Lưu loát liền mạch làm xong một loạt động tác này, hắn liền lên tiếng, “Nương nương, làm sao người còn chưa nằm xuống a? Hảo bảo muốn nghe tiếp chuyện xưa về con khỉ thật thông minh kia.”
Người đang tiến hóa thành một thiên cổ nhất đế Huyền Diệp thấy động tác của tiểu Thất nhất thời hóa đá, trời ạ, ai có thể nói cho hắn biết đây rốt cuộc là cái tình huống gì. Tung hoành vài năm ở hậu cung, hắn tuyệt đối là tay già đời nhất, đặc biệt là trong loại việc nào đó, nhưng hôm nay vậy mà lại bị nhi tử của mình đánh bại!