Năm Khang Hi thứ hai mươi hai, có thể xưng là một năm hoàng cung được “mùa thu hoạch”, cũng là một loại khẳng định cực lớn đối với một người nam nhân như Khang Hi. Đầu tiên là Nghi phi ở Duyên Hi cung sinh hạ Cửu hoàng tử vào tháng tám, tháng chín Đức phi ở Vĩnh Hòa cung sinh hạ Thất hoàng nữ, tháng mười Quý phi ở Thọ An cung sinh hạ Thập hoàng tử, trọng điểm cuối cùng mà mọi người để ý chính là Hoàng Quý phi đang sắp sinh.
Bên ngoài chính điện Trường Xuân cung.
Một thân thể nho nhỏ ôm cây cột, sợ hãi nhìn nô tài đi qua đi lại trong điện, vô cùng bận rộn. Hắn bây giờ chỉ là một Tứ hoàng tử Dận Chân năm tuổi, từ hai năm trước hắn đã biết hắn không phải hài tử thân sinh của nữ nhân trong điện kia, hắn cũng có thể cảm giác được nữ nhân kia đổi xử với hắn thoáng lạnh thoáng nóng: mỗi lần tâm tình tốt sẽ triệu mình đến muốn mình ngoan ngoãn cố gắng đạt được sủng ái của Hoàng a mã; tâm tình không tốt, cũng lấy mình ra trút giận, đánh chửi mình. Vào một ngày hai năm trước, nữ nhân kia cãi nhau với Hoàng a mã, ầm ĩ rất lớn, mà mình bởi vì ham chơi sợ bị mắng, cho nên trước khi bọn họ tiến vào đã lặng lẽ trốn ở góc điện.
“Vì sao không giao hắn cho ta, lúc đó ngươi không phải là đã đồng ý để cho ta nuôi dưỡng nhi tử của Ô Nhã thị sao?” Trong điện truyền tới thanh âm của Đông Giai thị.
“Đó là vì ta thấy ngươi nhiều năm không có con, mới đồng ý để cho ngươi nuôi dưỡng Dận Chân, ngươi nghĩ ta không biết ngươi làm những gì sau lưng ta sao?” Hoàng đế lạnh lùng đáp lại một câu.
“Không phải là bởi vì ta không có nhi tử thân sinh của mình sao, không phải là ta muốn có một nhi tử có huyết thống cao quý sao, ta đã làm cái gì sai à?”
“Không phải là ngươi đã để Đức tần sinh một nhi tử cho ngươi rồi sao, Dận Chân bây giờ đã là nhi tử của ngươi, hắn có cái gì không tốt đây?”
“Hắn không có gì là không tốt, đáng tiếc, hắn được sinh ra bởi một ngạch nương là cung nữ.” Huống chi, nàng còn giẫm lên ta để leo lên, nàng dựa vào cái gì chứ. Đương nhiên là câu sau Đông Giai thị cũng không nói ra.
“Ta đã sớm nói rõ ràng minh bạch cho ngươi, Hoàng thái tử chỉ có thể là Dận Nhưng, cả đời này đều là…”
“Vậy ta đây ở đâu, hài tử của ta ở đâu, trong lòng của ngươi chỉ có Hách Xá Lý Minh Tuệ thôi sao, ta đây ở đâu, ta ở trong lòng của ngươi là cái gì…” Thanh âm của Đông Giai thị dần dần trở nên bén nhọn.
“Làm càn, tên húy của tiên hoàng hậu mà một Quý phi như ngươi lại có thể gọi sao. Đông Giai Uyển Ngưng, nhớ kỹ vị trí của ngươi.” Nghe có vẻ là đang trách mắng, thế nhưng thanh âm của Khang Hi vẫn lạnh lẽo như trước.
“Ta chỉ là muốn một nhi tử mà thôi, tại sao lại không đồng ý đem nhi tử sau này của Đới Giai Như Quân đặt dưới danh nghĩa của ta, có phải là ngươi…” Ánh mắt Đông Giai Uyển Ngưng nhìn Khang Hi từ chất vấn biến thành hoài nghi.
“Ngươi chỉ cả ngày suy nghĩ miên man gì vậy, ngươi cứ như vậy thì ngươi nghĩ mình có thể làm được Hoàng hậu sao, có thời gian để suy nghĩ miên man, không bằng học hỏi Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu thêm một chút đi.” Hoàng đế nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
“Ngươi bảo ta học Hách Xá Lý nàng ta, vậy ngươi có biết…” Vì sao trước Thái tử lại có nhiều hoàng tử chết non như vậy hay không, nhưng lời nói này, Đông Giai Uyển Ngưng cũng vẫn không nói ra, nhìn bóng lưng của Khang Hi, trên gương mặt xuất hiện một dáng cười chế nhạo.
Sau đó Dận Chân thừa dịp không có người chú ý, lặng lẽ chạy đi, lần cãi nhau đó đã tạo thành vết thương không cách nào xóa bỏ trong tâm linh còn nhỏ của hắn.
“Sinh rồi, chúc mừng Hoàng thượng chúc mừng Hoàng thượng, Quý phi nương nương đã sinh một hoàng tử.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Dận Chân ngầm hạ xuống, tay nắm chặt, lại buông ra.
Kể từ lần sắc phong năm thứ hai mươi kia, Đông Giai thị vẫn không leo lên ngai quý Hoàng hậu như ước nguyện, nàng liền một mực thầm hận, hận Khang Hi, hận Ô Nhã thị, hận Dận Chân, hận Đới Giai thị, hận Thất hoàng tử, hận gần như tất cả các nữ nhân hậu cung, lại càng hận chính mình không có nhi tử…
Vào năm thứ hai mươi mốt, từ sau năm mới, liền không ngừng truyền tới tin phi tử hậu cung hoài thai, Nghi phi, Đức phi, thậm chí ngay cả Quý phi tiến cung nhiều năm không có con giống nàng cũng mang thai, lúc Đông Giai thị nghe được tin tức này liền ngất xỉu tại chỗ. Sau khi tỉnh lại nghe mọi người chúc mừng nàng, nàng mới biết thì ra cuối cùng ông trời cũng đã nghe thấy lời cầu khẩn của mình.
Kể từ khi có hài tử này, nhất là lúc ba tháng sau nghe chuyên gia phụ Nghiêm Thái y bắt mạch, xác định thai mình mang này là nhi tử (con trai), nàng liền bắt đầu đối với Dận Chân vốn luôn không thân cận, bây giờ ngay cả mặt mũi của hắn cũng giảm, cứ đến lúc Khang Hi tới Trường Xuân cung, nàng luôn mượn cớ không để Khang Hi thấy Dận Chân, dẫn đến địa vị của Dận Chân ở Trường Xuân cung thẳng tắp hạ xuống.
Biểu hiện của Khang Hi rất cao hứng, ít nhất thì bề ngoài là như vậy, về phần trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì ai biết đây? Sau đó ban thưởng một đống tài vật cực kỳ trân quý (của cải cực kỳ quý báu) cho Hoàng Quý phi, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Dận Chân, tâm tình rất phức tạp, tình hình một năm này của Dận Chân hắn cũng biết, Đông Giai thị đánh mắng hài tử này như thế nào, mình cũng biết rõ, lúc biết Đông Giai thị mang thai một hoàng tử, chính hắn cũng bắt đầu chuẩn bị cho Dận Chân. Đoạn thời gian trước Đức phi sinh con đã hết cữ, chính mình đã mang theo Dận Chân đi nói chuyện với nàng, hy vọng nàng có thể đem nhi tử này về nuôi dưỡng, hắn ngỡ tưởng khi ấy có thể dùng tình thương của mẹ cảm động nữ nhân của hắn, để nàng nguyện ý mang trưởng tử của mình trở về, thì Đức phi lại đáp lại một câu, “Nô tỳ đã có nhi tử của chính mình để nuôi dưỡng, Tứ hoàng tử là nhi tử của Hoàng Quý phi, nô tỳ vẫn rất rõ ràng điều này.” Nghe thấy lời này, lòng Khang Hi nhất thời té xuống đáy cốc, thật ra mình cũng biết những hành động sau lưng của Đức phi kia, khi ấy Đức tần sở dĩ có thể thăng lên thành Đức phi, lần cảm động Khang Hi ngoài mặt kia thực ra chỉ là một phần nguyên nhân rất nhỏ, hắn biết rõ trong hoàng cung, thứ gì cũng đều là giả, vì sao khi ấy Ô Nhã thị sẽ bày ra dáng vẻ của một từ mẫu (mẹ hiền) ngay tại lúc chính mình xuất hiện, kỳ thực tự mình vẫn biết, nhưng cũng luôn nghĩ rằng Ô Nhã thị vẫn có tình cảm chân thực với nhi tử này, nhưng bây giờ nàng lại để cho mình thất vọng.
Cái nguyên nhân càng lớn hơn nữa, chủ yếu là do Ô Nhã thị được Đông Giai thị một tay đề bạt, là quân cờ của Đông Giai thị. Ngày đó Đông Giai thị lấy cớ thân thể không được thoải mái, để Ô Nhã thị đến thị tẩm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ tử này đã biết rõ Đông Giai thị cuối cùng sẽ có một ngày bị nàng cắn ngược lại. Cho nên chính mình đã cho nàng (Ô Nhã thị) vinh sủng phú quý (vinh dự, ân sủng, sang quý) mà nàng muốn, thì nàng mới có thể lên võ đài đấu với Đông Giai thị. Chỉ là đáng thương cho nhi tử này, hắn đột nhiên nhớ tới đôi mẫu tử Thành tần cùng tiểu Thất kia, có lẽ…