Mặc dù lần đó Khang Hi có đến, nhưng bởi vì tiểu Thất tranh giường ngủ của Khang Hi, dẫn đến Khang Hi lại phải về chỗ Mẫn phi để ngủ, mà Mẫn phi cũng giống như đã sớm dự liệu rằng Khang Hi sẽ sớm trở về, căn bản chưa ngủ thật. Từ sau lần đó Khang Hi cũng đến điện của Thành tần thăm tiểu Thất, số lần cũng không nhiều, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với không có, tiểu Thất cũng dần dần sáng sủa hơn. Không biết vì sao mỗi lần Khang Hi đến đều chọn thời gian là buổi chiều, buổi tối lại quay trở về điện của Mẫn phi dùng bữa rồi ngủ.
Mặc dù Khang Hi đến, nhưng lại không ngủ lại tại đây, hơn nữa số lần cũng cực ít, người có tâm đều rõ ràng, đây chỉ là vị Hoàng đế kia có chút áy náy với nhi tử nhỏ tuổi kia thôi. Hoàng thái hậu cũng nhất thời chuyển hướng ngọn gió, đôi lúc Như Quân đi Từ Ninh cung thỉnh an, lão thái thái (cụ bà nhà) cũng muốn Như Quân dẫn tiểu Thất theo, thỉnh thoảng sẽ ban thưởng chút tài vật, tỏ vẻ chính mình sủng ái tiểu Thất.
Từ sau lần Thành tần dẫn tiểu Thất đi tản bộ ở Ngự hoa viên kia, những những lời nói lạnh nhạt kia cũng ít đi một chút, đương nhiên chỉ là của những người phân vị thấp. Mà những người phân vị cao kia vốn ở lúc “sáu người làm tần” đã là địch nhân với Thành tần, bây giờ nhìn thấy Thành tần bị mình giẫm nát dưới lòng bàn chân, còn sinh một nhi tử như vậy, liền cảm thấy cao hứng, thỉnh thoảng cũng nói ra ít lời “lơ đãng”, sau khi nói xong lại bồi thêm vài câu, “Ái chà, muội muội à, ngươi xem miệng của tỷ tỷ làm sao vẫn không sửa được nhỉ, chắc là ở trong cung lâu quá rồi, luôn quên cái này cái nọ.”
Mặc dù những kẻ phân vị thấp kia không nói gì trước mặt tiểu Thất, thế nhưng lời đồn đãi trong cung cũng vẫn không ít đi, Như Quân tất nhiên là biết rõ những lời đòn này, có thể đại khái đoán ra là truyền tới từ nơi nào, nàng cũng muốn dùng hết tất cả các biện pháp hạn chế tối đa thời gian đi ra ngoài của tiểu Thất, cũng hết sức tránh mấy vị Đức phi, Vinh phi v.v… kia. Song lại vào một ngày, Mẫn phi triệu Như Quân tới, nói là để trò chuyện phiếm, Như Quân nhìn thấy tiểu Thất đang ngủ, liền để Hỉ Nhụy ở lại chiếu cố tiểu Thất. Thế nhưng lúc Hỉ Nhụy đi trù phòng (nhà bếp) xem món canh đậu xanh chuẩn bị cho tiểu Thất, lại không nghĩ đến tiểu Thất sẽ thừa dịp này mà chuồn đi.
Tiểu Thất tỉnh lại, nhìn thấy không có ai, mà sau đó lại là thời gian hắn đi tản bộ. Hắn đã trưởng thành, không cần phải nhờ nương nương và Hỉ Nhụy Hỉ Mạn mang theo, hắn cũng có thể tự đi, nương nương nhất định sẽ khen hắn thật tuyệt. Hắn một mình vụng trộm đến Ngự hoa viên chơi đùa, không lâu sau liền nhìn thấy mấy nữ nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tới đình nhỏ gần chỗ tiểu Thất, nương nương nói, nhìn thấy những người kia đều phải cách xa xa, bọn họ đều là cọp cái dưới núi, sẽ cắn người. Thế là hắn lén lén lút lút trốn đến góc chết bên cạnh ngôi đình, nằm sấp xuống, động cũng không dám động một cái. Nhưng mà hắn vẫn nghe được những nữ nhân kia đang nói chuyện gì.
Một nữ nhân nói, “Ngươi nhìn Thành tần xem, sinh một nhi tử như vậy, vậy mà còn có mặt mũi suốt ngày chạy đến Ngự hoa viên, nàng cho rằng chúng ta không biết à, hay là muốn mượn điều này để được Hoàng thượng sủng ái.”
Một người khác lại nói, “Ngươi không biết à, ta nghe nha hoàn pha trà trong cung của Mẫn phi nói, Thành tần ấy à, mỗi lần Hoàng thượng đến chỗ Mẫn phi nương nương, nàng đều dùng thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng qua. Thật không biết nàng ta có cái bản lĩnh gì, nếu ta sinh được một nhi tử như vậy thì thà nhảy xuống sông còn hơn.”
“Ngươi đừng có mà nói vậy a, một nhi tử như hắn còn kém hơn Bát hoàng tử do cái kẻ ở Tân giả khố kia sinh ra, huống chi là Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử mới được sinh ra, nghe nói Hoàng thượng rất thích bọn họ, đây mới thật sự là sủng ái a, cái Thất hoàng tử kia thì tính là cái gì, không chừng chỉ là Hoàng thượng cảm thấy hắn đáng thương mà thôi.”
Tiểu Thất nghe thấy lời này, nước mắt lại không ngừng chảy xuống, không tài nào ngăn lại được, hắn biết rõ những người kia không thích mình, nhưng lại không nghĩ tới còn liên lụy đến cả nương nương, hắn rất yêu nương nương a.
Hôm đó Như Quân tìm rất lâu, lòng cũng thắt chặt lại, tìm khắp cả Ngự hoa viên, mới thấy được tiểu Thất đang phát run ở trong góc tường.
Từ sau lần đó, tiểu Thất dường như biến thành một người khác: làm cái gì cũng không có động lực, hơn nữa cảm xúc phản nghịch cực lớn, ngay cả cơm cũng không ăn ngon, lại còn thích ném đồ. Nhưng mà hắn biết rõ thứ nào quý trọng không thể ném, cho nên cũng chỉ có thể tức giận buồn bực mỗi ngày, ném gối, ném búp bê, ném cả những món đồ chơi mà Như Quân đặc biệt chế tạo cho hắn. Ngoại trừ Như Quân không ai chạm vào người hắn được, chỉ cần có người tới gần hắn, hắn liền không ngừng thét lên chói tai. Cảm xúc tiêu cực trầm thấp quá mức khiến cho hắn gầy đi rất nhiều, có lúc cực kỳ bám dính lấy Như Quân, có lúc lại trốn một mình ở nơi hẻo lánh, mặc kệ ai gọi cũng không đi ra, giống như một con nhím nhỏ, ai cũng không thể tới gần, tận đến khi hắn khóc mệt rồi ngủ, Như Quân mới có thể ôm hắn đang không chút phòng bị đi rửa mặt sạch sẽ.
Nhìn gương mặt ngủ say của tiểu Thất mà thật vất vả mới không thét lên chói tai nữa, trên gương mặt vẫn còn hai vệt nước mắt rõ ràng, Như Quân nhẹ nhàng lau khuôn mặt và đôi tay nhỏ bị bẩn của hắn, nhìn tiểu Thất im lặng rơi lệ, tiểu Thất nghĩ cái gì nàng cũng biết, không ngờ là hài tử này lại hiểu chuyện như vậy.
“Thành tần tiếp chỉ.” Như Quân nghe thấy vị Tam công công từng thấy mặt vài lần kia đến tuyên chỉ, lau lệ trên mặt, quỳ xuống tiếp chỉ, “Đới Giai thị Như Quân tiếp chỉ.” Không nghĩ ra được là Khang Hi muốn tuyên chỉ gì cho mình.
Đầu tiên là nghe được đủ lời khen ngợi với Như Quân, cái gì mà thiện lương hiền thục, có công nuôi dưỡng Thất hoàng tử gì gì đó, làm cho Như Quân còn tưởng là Khang Hi muốn nâng phân vị cho mình. Trong lòng cũng nghĩ đến việc nếu mình được nâng lên làm Thành phi, cuộc sống của tiểu Thất chắc hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều. Ai biết nghe đến cuối, trên thánh chỉ lại xuất hiện câu sau, “Hoàng Quý phi mới sinh Thập Nhất hoàng tử, Đức phi cũng mới sinh Thất hoàng nữ, hai người đều không có thời gian và tinh lực để nuôi dưỡng Tứ hoàng tử, cho nên Tứ hoàng tử tạm thời do Thành tân nuôi dưỡng thay.” Sau khi Như Quân nghe hết ý chỉ, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, một tiểu Thất đã đủ khiến cho nàng bận đến mức rối tinh rối mù, bây giờ còn thêm một Tứ hoàng tử, trời ạ, còn để cho nàng sống nữa không đây.
Như Quân còn chưa hồi phục lại tinh thần, liền nghe Tam công công nói, “Chúc mừng Thành tần nương nương, Hoàng thượng đã nhắn nhủ rằng muốn Thành tần nương nương nuôi dưỡng Tứ a ca thật tốt.” Giao thánh chỉ cho Như Quân.
“Nô tỳ đã biết.” Như Quân tiếp lấy thánh chỉ.
“Tứ a ca cũng là một người đáng thương, sau này Thành tần nương nương cần phải phí thêm nhiều tâm tư a.” Tam công công tới gần Như Quân, nhẹ giọng để lại câu nói này.
“Đa tạ công công đã nhắc nhở, nô tỳ sẽ chiếu cố Tứ a ca thật tốt.” Như Quân thừa dịp này đưa cho Tam công công một vật trang sức nhỏ quý báu, có lẽ không phải là quá quý giá, nhưng mà thắng bởi nó hiếm có, đây cũng là vật tốt nhất bên người của Như Quân.
“Buổi chiều Quý phi nương nương sẽ phái người đưa Tứ a ca đến, vẫn xin Thành tần nương nương hãy chuẩn bị trước.” Tam công công thấy Thành tần như vậy bèn nói, cũng nhắc nhở nàng một chút, “Nương nương, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, làm tốt điều mình nên làm là được.”
Hắn biết rõ Thành tần, không, không chỉ là Thành tần, chỉ sợ là tất cả mọi người đều không biết tại sao Hoàng thượng sẽ giao Tứ hoàng tử cho Thành tần có địa vị không cao lại không được sủng ái tạm thời nuôi dưỡng, quả thực, một chiêu này của Hoàng thượng làm cho tất cả mọi người không hiểu nổi, trong lòng Tam Đức Tử lại cảm thán.
Trên đường được ma ma dẫn đi Vĩnh Thọ cung, Tứ a ca Dận Chân hoàn toàn không biết tương lai của mình là như thế nào. Mẫu thân thân sinh ruột thịt của mình không muốn nhận mình, dưỡng mẫu (mẹ nuôi) của mình có hài tử thì không muốn mình nữa. Lúc mình biết Đức phi luôn luôn sủng ái Lục đệ thì ra là mẫu thân của mình, chính mình cũng rất cao hứng, đồng thời cũng rất khát vọng được mẫu thân ruột của mình sủng ái, nhiều đêm mất ngủ vẫn luôn không ngừng tưởng tượng mẫu thân ruột ôn nhu nói chuyện với mình, đối đãi với mình như đối với Lục đệ, từ sau lần đó ánh mắt hắn nhìn về Đức phi luôn tràn đầy khát vọng, hắn thật sự rất rất muốn…
Sau khi Hoàng Quý phi nương nương có hài tử, cuộc sống của mình ở Trường Xuân cung ngày càng kém, ngay cả ma ma giáo dưỡng mình cũng mở miệng đóng miệng đều là “Tiểu hoàng tử tương lai”, mỗi lần đi thỉnh an Quý phi nương nương đều có thể thấy nàng dùng ánh mắt rất ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve hài tử trong bụng. Rồi có một ngày Hoàng a mã đến, nói muốn mang mình ra ngoài dạo chơi, trên đường, hắn hỏi mình “Có muốn trở về bên cạnh mẫu thân ruột hay không”, khi ấy mình đã đồng ý, cũng rất cao hứng, rất chờ mong, ngày trong mơ cuối cùng đã đến.
Thế nhưng lúc nghe được câu “Nô tỳ đã có nhi tử của mình, Tứ a ca là nhi tử của Hoàng Quý phi nương nương”, giấc mộng vỡ tan, thì mình lại không được người khác yêu thích đến vậy, ngay cả mẫu thân ruột thịt của mình cũng không muốn nhận mình.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Hòa cung, Hoàng a mã một lời cũng không nói, suốt đến lúc đi tới cửa Trường Xuân cung, Hoàng a mã mới lên tiếng bảo mình không được đem chuyện gặp Đức mẫu phi hôm nay nói cho Hoàng ngạch nương, mình cũng gật đầu đáp ứng.
Đêm hôm đó mình đã khóc, khóc rất nhiều, nhưng mà những ngày sau đó vẫn trôi qua như vậy, tận đến khi nhi tử của Quý phi nương nương ra đời. Tự mình cũng biết thời gian như vậy rồi cũng kết thúc, chỉ bởi vì mình chiếm cái danh “Trưởng tử của Hoàng Quý phi”. Nghe nói Quý phi nương nương đã thỉnh cầu với Hoàng a mã muốn đưa mình về chỗ Đức mẫu phi, sau khi Hoàng a mã nghe xong liền đạp cửa rời đi. Lại qua vài ngày nữa, Hoàng a mã liền tới đem mình đi, nói với mình một đống lời gì mà Hoàng Quý phi và Đức mẫu phi vô cùng vất vả, đã phải quản lý sự vụ trong hậu cung còn phải nuôi dưỡng hài tử, cho nên chình mình tạm thời phải ở lại chỗ Thành tần ở Vĩnh Thọ cung một thời gian. Chính mình nghe được điều này đã rất thương tâm, chẳng lẽ mình rất phiền toái sao, vì sao tất cả mọi người đều không muốn mình? Mình cũng biết rõ Thành tần là mẫu thân của Thất đệ, là người không được sủng ái, Hoàng a mã muốn giao mình cho nàng, chắc hẳn cũng không muốn mình nữa. Nhưng mà hắn có thể thay đổi được cái gì đây, chỉ hy vọng Thành tần kia có thể đối xử với mình tốt một chút.