Edit: Haru
Sinh hoạt của Kiều Lam và Đàm Mặc lại khôi phục bình thường như trước.
Kiều Lam không tham gia bất kỳ xã đoàn nào nữa, thứ hai đến thứ sáu thì đi học, cuối tuần cùng Đàm Mặc đi ra ngoài dạo phố, ngày qua đi muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái, từ sau khi rời khỏi tâm lý xã cũng rất hiếm khi gặp lại Quý Túc.
Mà vì La Mạn cuối cùng cũng đã từ bỏ theo đuổi Quý Túc, không ai nhắc đến cái tên Quý Túc bên tai Kiều Lam nữa, con người Quý Túc này dường như đã biến mất trong thế giới của Kiều Lam và Đàm Mặc.
Cuộc sống đại học vẫn không thay đổi, ngẫu nhiên cũng sẽ có nam sinh hoặc là nữ sinh tỏ tình với bọn họ, nhưng nửa năm qua đi, một năm qua đi, lại hai năm qua đi, Kiều Lam và Đàm Mặc vẫn ở bên nhau như thuở ban đầu.
Chẳng qua Đàm Mặc đã trở thành học thần trong mắt sinh viên đại học B.
Năm thứ hai đại học, Đàm Mặc chuyển sang học chuyên ngành máy tính.
Năm ba đại học, Đàm Mặc trong một lần đầu tư một lượng lớn cổ phiếu có tính toán chu đáo chặt chẽ và chuẩn xác, tôn sùng quy tắc chênh lệch giá ngắn hạn, thường xuyên tiến hành giao dịch.
Anh chủ yếu thông qua nghiên cứu lịch sử số liệu thị trường mà phát hiện ra thống kê tương quan nào đó, từ đó thiết kế ra các mô hình quản lý đầu tư định lượng cho các thị trường khác nhau.
Sau đó, anh cho máy tính tự động tính toán và tiến hành hàng nghìn giao dịch ngắn hạn để nắm bắt được các sự kiện thoáng qua trong thị trường.
Vì là giao dịch ngắn hạn, tiền bạc sẽ bị đóng băng trong thời gian ngắn, lỗ không lớn, sau hàng nghìn giao dịch, miễn là có giao dịch sinh lời nhiều hơn giao dịch bị lỗ, nhưng chung quy là có lãi.
Những lợi nhuận nhất thời không dễ thấy này tích lũy dần và trở thành lợi nhuận đáng kinh ngạc.
Số tiền đó quá lớn, đối với bạn cùng lứa còn đang học mà nói thì quả thực chính là một con số thiên văn.
Sau đó Đàm Mặc sáng lập một quỹ đầu tư, cũng thuận lợi đem bạn cùng phòng Khổng Sa lôi vào công ty của mình, tất cả sinh viên đều chỉ biết Đàm Mặc là học thần, lại không biết kỳ thật hắn đã là đại gia trăm triệu.
Bác Dì Trần Trần nhìn Đàm Mặc chậm rãi từ một cậu bé dần dần lột xác, trong lòng đầy tự hào và vui mừng nói không nên lời, nhưng trừ điều này ra có một chuyện khác càng làm cho Trần suy nghĩ nhiều.
Đàm Mặc bị dì Trần thần thần bí bí lôi kéo ra ngoài, không rõ nguyên do nhìn dì Trần hỏi dì có chuyện gì.
Dì Trần thở dài cảm thán.
"Mặc Mặc nhà ta năm nay đã 21 ròi."
Đàm Mặc: "Vâng! Đúng vậy."
Cho nên có vấn đề gì?
"Vậy cháu cùng Lam Lam chuẩn bị khi nào kết hôn?"
Dì Trần tò mò hỏi.
Vấn đề này Đàm Mặc hoàn toàn không cần nghĩ mà đáp.
"Tốt nghiệp xong sẽ kết hôn."
"Tốt tốt tốt."
Dì Trần dùng ba chữ "Tốt" biểu đạt mình có bao nhiêu vui mừng, cười tủm tỉm sờ sờ đầu Đàm Mặc sau đó mới chậm rì rì nói: "Ai, dì hôm nay ra ngoài cùng mấy người bạn già tán gẫu, thấy cháu trai nhỏ nhà lão Lý, trắng trẻo mập mạp đáng yêu biết bao."
Đàm Mặc: "......."
Trắng trẻo mập mạp có gì mà đáng yêu?
Dì Trần không phát hiện biểu cảm của Đàm Mặc quái dị, còn tiếp tục nói: "Chờ cháu và Lam Lam kết hôn, đến lúc đó cũng sinh một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp..."
Đàm Mặc quyết đoán đứng lên nói: "Cháu vừa mới nhớ, cháu còn có việc.
Dì Trần cháu đi trước."
Anh không muốn có con một chút nào.
Càng không nghĩ có một thằng cu trắng trẻo mập mạp.
Vì sao lại phải có con, chỉ có hai người anh và Kiều Lam không tốt sao?
Vì sao nhất định phải sinh thêm một đứa bé?
Nếu về sau thật sự có con, Kiều Lam vừa về đến nhà sẽ phải chăm sóc đứa trẻ, buổi tối ngủ không chừng cũng phải ngủ cùng đứa trẻ để trông nó, sau đó mình sẽ trở thành một kẻ vô hình bị vứt bỏ cực kỳ đáng thương...
Chỉ cần nghĩ một chút thôi đã cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Đàm Mặc hơi có chút bực bội về lại căn nhà nằm ở tầng cao nhất của toàn nhà của mình và Kiều Lam, đang muốn tìm một cơ hội dạy dỗ Kiều Lam việc sinh con sẽ rất đau đớn, sinh con ra nhiều khả năng sẽ di truyền bệnh của mình cùng đủ loại lý do, để cho Kiều Lam cũng đứng cùng mặt trận với mình, kết quả đi vào mới phát hiện Kiều Lam đang xem chương trình nào đó, mặt đầy ý cười.
Đàm Mặc đến gần xem, là một gameshow dành cho gia đình rất hot gần đây.
Đàm Mặc:......
Kiều Lam xem chương trình cười đến không ngừng được, vừa ngẩng đầu thì thấy sắc mặt bạn trai nhà mình không được tốt, vội hỏi anh có chuyện gì vậy.
Ánh mắt Đàm Mặc cổ quái nhìn chằm chằm Kiều Lam hơn nửa ngày, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Để lại Kiều Lam vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì.
......
Đây là có chuyện gì vậy? Con gái mỗi tháng có mấy ngày tâm trạng không được tốt, sao Đàm Mặc cũng giống như vậy nhỉ?
Tắt chương trình trên TV xỏ dép lê vội vàng theo vào, nhưng hỏi tới hỏi lui, cái gì Đàm Mặc cũng không nói, hơn nữa lại cố tình nói sang chuyện khác như hỏi cô chương trình vừa rồi có hay hay không.
Kiều Lam ăn ngay nói thật.
"Rất hay, mấy đứa trẻ con rất đáng yêu."
Đàm Mặc: "......"
Càng không muốn nói chuyện.
Nhưng không đợi Đàm Mặc từ từ dạy dỗ bồi dưỡng tư tưởng cho Kiều Lam, buổi trưa ngày hôm sau Kiều Lam và Đàm Mặc cùng đi siêu thị cách nhà không xa mua vật dụng.
Hai người đẩy xe mua sắm chậm rãi đi dạo, vừa hay có một bà mẹ trẻ đẩy một chiếc xe mua sắm đi qua bên cạnh, trên xe mua sắm có một cậu bạn nhỏ đang ngồi, bập bẹ gọi "Mẹ ơi, con muốn cái này."
Kiều Lam gần đây xem nhiều chương trình trẻ em, nghe âm thanh đứa trẻ nũng nũng nịu nịu đáng yêu muốn chết, nhỏ giọng cảm thán một câu.
"Thật đáng yêu mà!."
Đàm Mặc vô cảm nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Đáng yêu chỗ nào."
"Hả?"
Kiều Lam sửng sốt, quay đầu liếc mắt nhìn Đàm Mặc một cái, đột nhiên nhớ tới lúc trước Quý Túc có nói bố anh ta không thích anh ta, nghĩ nghĩ một lát cân nhắc hỏi anh.
"Mặc Mặc anh không thích trẻ con à?"
"Không thích."
Đàm Mặc quyết đoán lắc đầu.
"Vì sao vậy?"
Kiều Lam vừa lôi kéo Đàm Mặc vừa đi.
"Trẻ con có chỗ nào không tốt."
Đàm Mặc cũng không rõ.
"Trẻ con thì có chỗ nào tốt?"
"Rất tốt mà, tốt nhất là một cậu nhóc."
Kiều Lam nói: "Em chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của anh, nếu về sau chúng ta có bảo bảo lớn lên nhất định rất giống anh, vậy là em có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc nhỏ của anh rồi."
Kiều Lam không hề nghĩ ngợi trả lời, có thể thấy được cô đúng là nghĩ như vậy.
Mà Đàm Mặc chưa từng nghĩ đến phương diện này bỗng nhiên sửng sốt, anh vẫn luôn nghĩ rằng về sau có con, đứa trẻ sẽ phân tán đi lực chú ý của Kiều Lam, chưa từng nghĩ tới Kiều Lam muốn một đứa trẻ cũng là vì anh.
Đàm Mặc thông minh như vậy cũng có lúc ngây ngốc, sau một lúc lâu choáng váng căn bản đầu óc còn chưa khôi phục lại bình thường, ngốc nghếch thuận miệng hỏi: "Nếu lớn lên giống em thì sao?"
Kiều Lam: "......"
Không đợi Kiều Lam mở miệng, đôi mắt Đàm Mặc đột nhiên sáng lên.
Đúng rồi!
Nếu về sau anh và Kiều Lam có một cô con gái thì sao, hơn nữa còn là một cô con gái rất giống Kiều Lam nữa?!
Anh cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Kiều Lam khi còn nhỏ, anh cũng muốn nhìn dáng vẻ Kiều Lam khi còn nhỏ, vốn dĩ Đàm Mặc không muốn có con một chút nào, đột nhiên nghĩ tới khả năng này, trong nháy mắt cả trái tim đều mềm nhũn.
Kiều Lam nói trẻ con thật đáng yêu, Đàm Mặc tưởng tượng cô con gái nhỏ mềm mềm mại mại cực kỳ giống Kiều Lam.
Tốt.
Đúng là rất đáng yêu.
Siêu đáng yêu!
Đáng yêu vô địch!
Vì thế vài ngày sau, dì Trần từ lần trước phát hiện hình như Đàm Mặc không thích có con, ưu sầu mất mấy ngày chuẩn bị tìm Đàm Mặc nói chuyện, ngay cả lý do thoái thác đều đã chuẩn bị tốt, lại không nghĩ tới Đàm Mặc bỗng nhiên thay đổi phong cách.
"Trẻ con? Đương nhiên muốn có trẻ con, kết hôn xong sẽ lên kế hoạch ngay, dì Trần nếu không chúng ta cùng nghĩ xem nên đặt cho bảo bảo một cái tên thật hay?"
Dì Trần:.......
Tác giả có lời muốn nói: Dì Trần: Tâm thật mệt mỏi!