Dịch: Tyty
Buổi tối sau khi về không nhìn thấy Kiều Nguyên, Kiều Nguyên đã đi đến quán cơm nhỏ ăn.
Bà cụ Kiều không phục kêu Kiều Lam nấu hai món, một mặn một chay, mà món mặn có ít thịt đến nỗi có thể đếm được.
Quán cơm nhỏ thứ bảy chủ nhật không mở cửa, cho nên hôm nay ông bà Kiều không cần chuẩn bị nguyên vật liệu cho ngày hôm sau nên sẽ về sớm một chút.
Buổi tối chưa đến mười giờ, bà Kiều đã đưa Kiều Nguyên về nhà, còn ông Kiều thì ra bên ngoài uống rượu cùng mấy người bạn.
Thứ sáu tuần trước ông Kiều cũng uống rượu, sáng ngày hôm sau thức dậy ở nhà chửi mát cả ngày, dĩ nhiên đều là mắng chửi Kiều Lam.
Tuần này ông Kiều lại uống rượu cho nên buổi sáng hôm sau thức dậy, thừa dịp ông Kiều còn đang ngủ Kiều Lam trốn ra ngoài.
Hai ngày nay bà cụ Kiều với bà Kiều cứ gây gổ với nhau, ông Kiều khuyên không được liền trút giận lên người Kiều Lam.
Hôm nay tỉnh rượu không chừng lại say tí bỉ, mấy ngày trước bà cụ Kiều đắc ý nói lúc trước bà Kiều không sinh được con trai, có lần ông Kiều uống rượu, sau khi tỉnh lại thiếu chút nữa muốn đánh bà Kiều.
Kiều Lam đúng là sợ ông Kiều động thủ muốn đánh người.
Ở nơi chướng khí mù mịt này thêm bực bội, còn không bằng đi ra ngoài còn hơn.
Bà cụ Kiều với bà Kiều sau khi thức dậy phát hiện không thấy Kiều Lam ở nhà, bà cụ lại bắt đầu lải nhải.
“Sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, càng ngày càng buông thả, thành tích kém như vậy, cũng không biết tận dụng mấy ngày nghỉ ở nhà ôn bài, Lộ Lộ nhà người ta nằm trong top 10 toàn khối mà cuối tuần còn phải học thêm đấy…”
Kiều Nguyên vừa mới thức dậy lại nghe thấy bà cụ Kiều khen Kiều Lộ, gương mặt mập mạp trong nháy mắt như bị táo bón.
“Chị ta nằm trong top 10 khối cái đếch gì.”
Kiều Lộ có còn biết xấu hổ hay không, xếp hạng thứ 10 trong lớp, mà gặp người thì khoác lác là ở trong top 10.
“Chỉ biết dỗ bà, xem bà như bà già không biết gì cả thôi”
Kiều Nguyên hiếm khi thay mặt Kiều Lam nói: “Chị ba mỗi ngày gần đây đều đi học, học tập rất nghiêm túc.”
“Nó ở trong phòng không chừng làm chuyện gì mà người khác không biết đấy, ngày ngày khóa cửa như phòng kẻ gian, cháu nhìn nó có giống như đi học không, hơn nữa với đầu óc đó của nó, ngay cả cùng mẹ nó tính toán còn không biết, thì học được cái gì, Lộ Lộ có thể nằm…ở top 10 trong lớp, nếu nó có thể đứng được trong top 10 ta đây quỳ xuống cho nó xem.”
“Vậy bà qua nhà Kiều Lộ ở đi đừng ở nhà cháu nữa!”
Kiều Nguyên tức giận đi ra cửa, bà cụ Kiều sững sờ nhìn cháu trai đột nhiên nổi giận với bà, đây là sao, bà nói có chỗ nào sai mà sao cháu đức tôn ngoan tự nhiên tức giận với bà?
Bà Kiều ở bên xem kịch vui hồi lâu, cười lạnh một tiếng dỗ con trai đi vào phòng.
Kết quả của việc dỗ nó vào buổi sáng, chính là đến trưa thái độ lúc ăn cơm của Kiều Nguyên với bà cụ Kiều càng kém hơn.
Bà cụ Kiều cũng không biết nguyên nhân tại sao, con trai say rượu còn đang ngủ, cháu trai thì không nỡ mắng.
Đến trưa khi Kiều Lam về nhà, đến giờ ăn cơm trưa lại bắt đầu trút giận lên người Kiều Lam.
“Một ngày như con chó nhong nhong không có nhà, sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu, không biết phụ giúp gì, ăn cơm thì tích cực lắm.”
Kiều Lam quay về nhà do muốn ngủ trưa, nhưng ăn cơm xong lại đi ra ngoài, vào thư viện ở cả ngày.
Một chiếc xe Bently chạy ngang qua, ngồi ở trong xe là tượng người không cảm xúc Đàm Mặc.
Đột nhiên nhìn thấy trên lề đường một bóng lưng quen thuộc, con ngươi không lúc nào dao động cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Bởi vì cậu quá nhiều lần quan sát bóng lưng kia, nên Đàm Mặc chỉ cần nhìn qua một lần liền khẳng định người đó chính là Kiều Lam.
Ông Đàm ngồi bên cạnh chú ý tới động tĩnh của con trai, cũng theo đó nhìn ra ngoài cửa sổ, người đến người đi, không có gì để nhìn.
Trong lòng khẽ lung lay
“Con nhìn thấy bạn sao?”
Đàm Mặc trầm tĩnh nhắm mắt lại.
“Không có.”
Đàm Dịch Vi ngồi bên cạnh tài xế cười lạnh một tiếng.
Toàn trường, ngay cả trường cấp 2 của cô còn biết, trong trường học có một kẻ ngốc tên Đàm Mặc.
Ai mà muốn làm bạn với kẻ ngốc.
Ông Đàm không phản ứng cùng không tỏ vẻ yêu thương sâu sắc, liếc nhìn thấy tóc mái che mắt Đàm Mặc.
“Tóc quá dài, nhìn không có sức sống, ngày mai ba đưa con đi cắt.”
Mặt Đàm Mặc không cảm xúc.
“Không đi.”
“Tuần tới là kỳ thi giữa kỳ, lần này có đi thi không.”
“Không đi.”
Nói gì đều là không đi, ông Đàm vẫn không từ bỏ cứ khuyên răn Đàm Mặc.
Ánh mắt Đàm Mặc vẫn vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đầu còn nói một chữ không, về sau ông Đàm có nói gì cũng không đáp lại.
Đàm Dịch Vi càng nhìn càng bực bội, bố cô ta đã nhẹ nhàng vậy rồi, nhưng Đàm Mặc lại không biết cảm kích.
Hơn nữa, ba cô ta cũng rảnh rỗi thật, một người như anh ta mà còn kêu đi thi.
Không chừng ngay cả chữ cũng không viết, thi như vậy còn không thấy mất mặt sao.
Nghĩ tới trước kia ba còn kêu cô ta ở trường học chiếu cố Đàm Mặc một chút, nhưng không cùng một khối, thì chiếu cố thế nào?
Huống chi cô ta cũng không muốn cho mọi người biết cô ta có một người anh không những ngốc mà còn tàn tật.
Đảo mắt một cái đã đến cuối tuần.
Sau khi Kiều Lam đi vào lớp, đi qua chỗ Đàm Mặc nhìn qua thì không thấy bóng dáng Đàm Mặc.
Đàm Mặc quả nhiên không tới thi.
Trái lại, các bạn học cũng đã thành quen, thu thập đồ dùng của mình rồi bắt đầu đi tìm phòng thi.
Trong kỳ thi giữa kỳ vì đề phòng bài, nên đã xáo trộn học sinh toàn khối với nhau.
Một lớp học nhiều nhất cũng chỉ hai ba bạn học cùng lớp, Kiều Lam tìm chỗ ngồi của mình, hàng thứ nhất dãy thứ hai, ngay dưới mí mắt của giáo viên coi thi.
Trước khi thi Kiều Lam không xem lại bài nữa, chỉ nhắm mắt nhớ lại một số kiến thức.
Trong lớp đột nhiên náo động, vừa mở mắt liền nhìn thấy một nam sinh cao gầy đi vào.
Nhìn thoáng qua gương mặt đó, Kiều Lam cũng hiểu tại sao trong lớp xao động.
Dáng dấp nam sinh đi vào này rất tuấn tú, không hề kém so với Trần Diệu Dương, quan trọng hơn chính là vóc dáng cậu thật giống như một ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi đang ăn khách.
Nam sinh kia cười híp mắt đi vào, chào hỏi hết mấy bạn học, sau đó đi nhanh tới chỗ ngồi phía sau Kiều Lam, chọt chọt Kiều Lam.
Kiều Lam không hiểu xoay người, đập vào mắt cô là hàm răng trắng, cậu nhe răng hỏi: "Bạn học, môn Toán của cậu thế nào."
".
.
.
Tạm được."
Hách Anh cười càng cao hứng hơn, tay làm động tác Ok hướng về phía Kiều Lam.
Ơ.
.