Dịch: Xiaoxin
Năm nay Kiều Nguyên lên lớp 8, lớn lên vừa béo vừa trắng, nhưng dáng người lại không cao ráo.
Kiều Lam tuy gầy gò xanh xao nhưng đã dậy thì từ sớm cho nên vóc dáng không hề thấp, so với tiểu mập mạp này thì cao hơn hẳn một cái đầu.
Kiều Nguyên mắt thấy đường của mình không những bị chặn, mà bả vai còn bị đè, Kiều Nguyên chưa kịp phản ứng đã bị ném qua một bên ngã dập mông.
Đóng cửa, khóa lại, đọc sách.
Kiều Nguyên ngồi ngốc cả nửa ngày mới lật người đứng dậy chạy đến cửa phòng mà ra sức đập, vừa đập vừa la: “Mẹ nó, chị dám đẩy tôi! Chị ra đây cho tôi! Có bản lĩnh thì đừng trốn ở trong đó! Mở ra! Chị mà không ra thì đừng hòng tôi cho tiền chị, không có tiền xem chị làm thế nào mà dỗ dành được bạn học!!!”
Ban đầu cô đọc quyển tiểu thuyết này kể rằng nhà họ Kiều rất muốn có con trai, nhưng không ngờ lại sinh ra ba cô con gái, thời điểm sinh người thứ ba là con gái thì cũng chính là Kiều Lam, bà cụ Kiều và ông Kiều hận không thể đem cô ném thẳng vào giường lò mà thiêu chết.
Nhưng vì những đứa trẻ sinh ra đều có hồ sơ trong bệnh viên nên họ mới không dám xuống tay.
Vừa sinh ra đã phải chịu sự khinh miệt, sau này cuối cùng nhà họ Kiều cũng hạ sinh được một bé trai, vì vậy mà người nhà họ Kiều đều đặt Kiều Nguyên ở trong tim mà yêu chiều, có lẽ tác dụng lớn nhất của Kiều Lam trong ngôi nhà này chính là phục vụ cho Kiều Nguyên.
Giặt quần áo, giặt tất cho Kiều Nguyên, Kiều Nguyên thích ăn cái này không thích ăn cái nọ, bình thường bị Kiều Nguyên hết đấm rồi đá cũng không dám hé răng, tiền tiêu vặt trong tay Kiều Nguyên nhiều đến mức có thể bố thí mấy đồng cho Kiều Lam, bởi vì Kiều Lam rất nghèo, ngay cả một miếng bánh mì cũng phải tính toán kĩ càng.
Sự phân biệt đối xử ở nhà họ Kiều cách biệt đến nỗi khiến người khác phẫn nộ.
Càng làm mọi người cạn lời chính là tiền mà Kiều Lam mua kẹo que cũng chính là tiền mà Kiều Nguyên cho.
Ở nhà Kiều Lam hầu hạ Kiều Nguyên sẽ được nó thưởng cho mấy đồng, nhưng sau đó lại cầm tiền chạy đến phục dịch bạn học…
Quả nhiên là có bệnh.
Đến ở nhà họ Kiều ngày đầu tiên, Kiều Lam đã có hai lần nghĩ đến việc chạy thoát khỏi cái nhà này.
Bà cụ Kiều đang ở nhà bếp rửa chén, bị âm thanh la hét của cháu trai bảo bối nhà mình mà chạy lại, nghe thấy Kiều Lam ngang nhiên dám đẩy Kiều Nguyên, mắt trừng to.
“Cô dám đẩy cháu tôi!”, bà cụ đối diện với cửa phòng của Kiều Lam bắt đầu hét lên: “Kiều Lam, cô ra đây cho tôi, em cô mới bao nhiêu tuổi mà cô dám đánh nó! Tiền tiêu vặt cho cô nhiều như vậy đều lãng phí hết rồi…”
Kiều Lam lấy hai miếng giấy vệ sinh nhét vào tai, Kiều Nguyên bên ngoài cửa phòng hết đấm rồi đá mà cửa vẫn không chịu mở, bà cụ Kiều ở bên cạnh nghe âm thanh đá cửa mà đau lòng không thôi, thay một cái cửa mới cũng mất mấy trăm tệ!
Miệng bà cụ vừa mắng Kiều Lam vừa dỗ dành cháu trai, Kiều Nguyên tức không chịu được.
“Giày của cháu chị ấy vẫn còn chưa giặt!”
“Cháu đợi bà nội lát nữa bảo chị ấy dọn dẹp xong sẽ giặt giày cho cháu, cháu ngoan mau đi ngủ đi.”
Bà cụ dỗ Kiều Nguyên quay về phòng ngủ, sau khi dỗ Kiều Nguyên ngủ xong thì quay lại gõ cửa phòng Kiều Lam.
Vừa mới gõ một cái thì cửa đã mở, bà cụ Kiều sửng sốt, sau đó lại thúc giục cô đi giặt giày.
“Cháu không giặt.” Kiều Lam đang đánh răng.
Có lẽ vì cả đời Kiều Lam chưa từng nói ra những chữ này cho nên bà cụ Kiều trong nhất thời cảm thấy ngạc nhiên hơn là căm phẫn.
“Cái tổ tông nhà ngươi, nói không giặt là không giặt, đúng là xấu tính.”
“Là em ấy đá con trước.” Kiều Lam gằn từng chữ.
Bà cụ Kiều trừng mắt: “Em nói còn nhỏ, đá có một cái, có đau gì đâu!”
Kiều Lam: …
Kiều Nguyên béo tròn như trái banh, bà thử xem bị nó đá xem có đau không.
Cô nghĩ thầm trong bụng có nói đạo lý với bà ấy cũng vô dụng, sau khi đánh răng thì quay trở vào phòng, đóng cửa chặn bà ấy ở bên ngoài.
Bà cụ Kiều tức đến dặm chân muốn mắng người, nhưng lại sợ làm ồn đánh thức cháu trai cho nên lầm bầm mắng Kiều Lam một hồi lâu, sau đó đi ra khỏi cửa thì thấy giày của Kiều Nguyên, sợ cháu mình không có giày mang lại lụi cụi xách giày ra cửa vừa giặt vừa mắng.
Trước khi Kiều Lam xuyên sách, thành tích cấp 3 của cô vẫn luôn dẫn đầu toàn trường.
Mặc dù đã qua kì thi đại học hai gần hai năm, nhưng kiến thức của cô vẫn còn, mà chương trình lớp 10 cũng không quá nặng nề, cho nên Kiều Dương xem qua mấy quyển sách rồi đúng 11 giờ thì chuẩn bị đi ngủ.
Bình thường bà cụ Kiều đều cùng cháu trai đi ngủ sớm, nhưng hôm nay còn chưa đi ngủ, chờ đến gần 12 giờ.
Thấy ông bà Kiêu đi làm về, bà cụ vui vẻ chạy đến trước mặt bọn họ tố cáo tội danh của Kiều Lam, “Nguyên nhi có bao nhiêu tuổi, mà vừa bị đẩy vừa bị xô té đến nỗi cháu tôi phải khóc, anh mua cho Nguyên nhi đôi giày mới, vừa mang được có một ngày mà đã dơ rồi, bị giẫm dơ như vậy thì sao mà giặt được nữa…”
Vốn dĩ ba của Kiều Lam tức đến nỗi muốn đập cửa phòng Kiều Lam ngay lập tức.
Bà Kiều nghĩ đến với lá gan của Kiều Lam, thì không có chuyện Kiều Lam dám đánh Kiều Nguyên.
Bình thường đều là Kiều Nguyên đánh Kiều Lam, ngay cả nói lại cũng không dám mở miệng, càng không nói thì lại càng bị đánh, bà biết bà cụ Kiều ghét Kiều Lam.
Mặc dù bà cũng không thích Kiều Lam nhưng hiện giờ bà không muốn để bà cụ được như ý, liền giữ ông Kiều lại
“Con nó ngày mai còn đi học, đừng đánh thức nó, có gì ngày mai hẵn nói.”
Bà cụ Kiều cáo trạng không thành, trừng mắt với mẹ Kiều, tức phì phò đi về phòng ngủ.
Kiều Lam ngủ một đêm không mộng mị, 6 giờ sáng hôm sau cô rời giường, người trong nhà còn chưa thức nên rất yên tĩnh.
Kiều Lam nhìn một lượt phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò mang đi học.
Cô kiểm tra thẻ ăn ở căn tin, chỉ còn 80 đồng, không còn tiền tiết kiệm để mua trứng gà, sữa đậu nành, bánh bao.
Chiều hôm qua cô chỉ ăn 1 mẩu bánh mình, đến tận bây giờ vẫn còn thấy đói.
Hơn nữa cơ thể này quá kém, cần phải bồi bổ.
Sau khi ăn xong, trên đường đi đến lớp học, gặp mấy người Trần Diệu Dương, nói đúng ra là Kiều Lam đi phía trước, mấy người Trần Diệu Dương đi sau.
Mấy nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương và Trần Diệu Dương có quan hệ rất tốt với Kiều Lam, nhớ đến bình thường Kiều Lam chỉ cần nhìn thấy Trần Diệu Dương nếu hai mắt sáng rỡ thì cũng chạy đến bắt chuyện với bọn họ, mấy người nam sinh bên cạnh Trần Diệu Dương có ý vị không rõ bắt đầu cười hắc hắc.
.