Dịch: An Linh
Các môn buổi chiều Kiều Lam tương đối thả lỏng nhưng cũng chỉ là tương đối thôi.
Hai môn Chính trị và Lịch sử cũng xem như là thế mạnh của Kiều Lam, nhưng vốn ban đầu là bài thi 100 điểm mà về sau đổi thành 150 điểm.
Thang điểm mỗi câu hỏi đều cao khiến người khác lo sợ, hơn nữa đề ra cũng rất mơ hồ, nhất là lịch sử, Kiều Lam rất muốn tặng cho vị giáo viên ra đề hai chữ.
Tuyệt – vời.
Một câu trắc nghiệm có bốn đáp án, xem câu A cảm thấy đáp án là A, nhìn sang câu B lại thấy B cũng đúng.
Chỉ trong chốc lát thì hoàn toàn không thể nhìn ra câu trả lời chính xác, bốn đáp án nếu nhìn riêng từng cái một thậm chí là đặt vào trong câu hỏi thì cảm thấy cái nào cũng đều đúng.
Có đến hai câu như vậy, Kiều Lam cảm thấy giống như mình đang tìm điểm khác nhau chứ không phải thi Lịch sử.
Một ngày cũng trôi qua, bốn đợt thi khiến đám học sinh muốn tróc mất một lớp da.
Kiều Lam rất mừng vì đã xin nghỉ phép nên tối nay không cần đến nhà hàng, phải giữ sức để ngày mai thi tiếp.
Lúc về lại lớp lấy sách, đi ra thì tình cờ gặp Bùi Ninh, cậu ấy kéo cô lại hỏi làm bài thế nào.
Không đợi Kiều Lam mở miệng Bùi Ninh đã khóc ra trước.
“Cmn cái đề Vật lí này, tôi muốn khóc quá, môn Anh ngày mai tôi cũng muốn chết.
Bùi Ninh khóc rồi, Kiều Lam càng vui vẻ.
Ngay cả Bùi Ninh cũng khóc lóc vì đề Vật lí quá khó cho nên lần này Kiều Lam cảm thấy mình cũng không hẳn là quá kém
Bùi Ninh gào lên hai tiếng rồi đột nhiên nghẹn lại, nháy nháy mắt chỉ ra ngoài cửa.
“Người đó, đang chờ cậu hả?”
Kiều Lam quay đầu nhìn lại, xe lăn của Đàm Mặc ở trước cửa, cậu đang đưa lưng về phía cô nhìn hành lang bên ngoài.
Kiều Lam vội vàng cầm sách đi ra.
“Đàm Mặc hôm nay tớ không đến nhà hàng”
Kiều Lam nói để Đàm Mặc đỡ phải mất công chạy đến.
Dứt lời, Kiều Lam hơi ngừng lại.
Thật ra cô muốn nói sau này cậu đừng đến nữa hoặc là nói không cần ngày nào cũng phải đến như vậy.
Cho dù nhà Đàm Mặc không thiếu tiền nhưng cứ trút tiền mỗi ngày như thế này cũng không phải cách.
Kiều Lam cảm thấy lương tâm của cô không cho phép, không thể vì Đàm Mặc có tiền mà nghĩ rằng việc Đàm Mặc cho cô tiền là chuyện đương nhiên được
Hơn nữa, mặc dù nói nhà hàng có rất nhiều món nhưng Đàm Mặc cũng đã ăn gần hai tháng.
Hai tháng, cho dù thực đơn có phong phú đến đâu cũng ăn đi ăn lại nhiều rồi.
Cũng đã ăn đến phát ngấy rồi.
Nhưng không biết vì sao Kiều Lam cảm thấy tâm trạng Đàm Mặc lúc này không được tốt lắm, trong lòng suy đoán có lẽ vì buổi chiều không thi tốt hay một nguyên nhân nào khác.
Nếu không thì đợi qua một thời gian lại nói chuyện với Đàm Mặc sau.
Nhìn Bác Trần trực tiếp đến đón Đàm Mặc, Kiều Lam lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Không cần đến nhà hàng nên hôm nay Kiều Lam về nhà rất sớm, đi được một đoạn thì nghe thấy đằng sau có người gọi cô.
Vừa quay đầu đã thấy Kiều Lộ.
Lúc nhìn thấy Kiều Lộ, Kiều Lam cảm thấy không có gì để nói nên không muốn để ý cô ta, xoay người đi tiếp.
Kiều Lộ bực bội đuổi tới.
“Tôi gọi cô đấy không nghe thấy à, bộ mẹ cô không dạy phép lịch sự hả?”
Kiều Lam liếc mắt nhìn Kiều Lộ.
“Cô gọi tôi thì tôi phải đáp lại hả, cô là ai mà muốn tôi phải nghe lời.”
Kiều Lộ là một “cô gái ngoan” nên sẽ không cãi nhau, bị Kiều Lam chắn đường liền hừ lạnh một tiếng.
“Cô cứ đắc ý đi, đợi đến lúc có thành tích tôi xem cô đắc ý kiểu gì.”
Kiều Lam ngạc nhiên, “Làm sao, cô muốn thách thức hạng nhất khối à?”
“Cô!”
Vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến.
Hạng nhất quay cóp thì có, thật còn tự cho mình nhất khối cơ đấy.
Bài thi lần này là mua về từ trung học XX hơn nữa là bài thi mới ra, chắc chắn sẽ không có đáp án cho Kiều Lam chép lại
Cô chờ xem xem lần này Kiều Lam làm thế nào từ đứng nhất khối mà về lại vị trí đếm ngược từ dưới lên.
Chỉ cần nghĩ như vậy lại không bực bội nữa, vẻ mặt đợi xem cô ta bị đẹp mặt rồi hất đuôi tóc bỏ đi.
Về đến nhà, Kiều Lam ôn tập đơn giản một lúc đến 10 giờ là lên giường đi ngủ.
Dù sao môn thi khó nhất cũng thi xong rồi, ngày mai có khó hơn nữa cũng không bằng được hôm nay.
Ngày thứ hai, những môn thi hôm nay cũng không có môn nào Kiều Lam học kém, nhất là Địa lí, Ngữ văn, Anh văn đều là những môn thế mạnh của Kiều Lam.
Môn cuối của chiều nay là Ngữ văn, thời gian thi là hai tiếng rưỡi nên thi xong môn cuối cùng đã là 6 giờ chiều.
Không để ý đến các bạn học đang đối chiếu đáp án, Kiều Lam đeo cặp lên là chạy ra ngoài.
Nhà hàng có thể xin nghỉ phép nhưng không thể đi trễ, đi trễ phạt tiền còn nhiều hơn.
Chạy thẳng đến cổng trường, bên cạnh có chiếc ô tô đang bấm còi Kiều Lam theo phản xạ quay đầu lại, Bác Trần chậm rãi hạ cửa xe xuống, cười híp mắt nói: “Đến nhà hàng à cháu? Cùng đi đi.”
Qua cửa kính xe, Kiều Lam nhìn thấy Đàm Mặc đang ngồi ở ghế sau khuất trong góc tối, lại nhìn thời gian rồi mở cửa xe ngồi vào.
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn cái gì.”
Bác Trần mặt đầy ý cười, nhìn qua Đàm Mặc.
“Tiện đường.”
Tâm trạng của bác Trần gần đây rất tốt.
Đàm Mặc còn chủ động nói với ông muốn tham gia chương trình học phổ thông để đi thi, bác Trần vui mừng gần như muốn khóc.
Ông ở phía sau xem xét Kiều Lam một chút, biết được hoàn cảnh của cô gái nhỏ này tuy không tốt nhưng thành tích rất đáng ngạc nhiên.
Bác Trần nghĩ là có thể ông đã đoán ra được điều gì rồi, chỉ là không dám hỏi Đàm Mặc.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của bác Trần với Kiều Lam đã tăng thêm một bậc.
Đây là lần thứ hai Kiều Lam ngồi xe bác Trần, nhưng lần trước không có Đàm Mặc.
Kiều Lam xoay lại nhìn Đàm Mặc, dù sao cũng vừa thi xong, thuận miệng hỏi cậu ấy hôm nay làm bài thế nào.
Mới chớp mắt, môi của Đàm Mặc càng mím chặt hơn.
Kiều Lam: ? ? ?
Sao vậy, là do thi không được
Không làm bài tốt.
Môn cuối là Ngữ văn.
Đàm Mặc đi Mĩ lúc 7 tuổi, ở Mĩ đến năm 14 tuổi mới về nước.
Tuy mẹ và bác Trần đều nói chuyện với cậu bằng tiếng Trung nhưng tiếng phổ thông so với những đứa trẻ trong nước không tốt lắm.
Cũng may Đàm Mặc đọc rất nhiều sách trong nước và cả nước ngoài nên cũng không bị chênh lệch quá lớn.
Hơn nữa năng lực tư duy và sự tỉ mỉ của cậu, người bình thường đều không thể so được.
Điều khiến cho tâm trạng Đàm Mặc hôm nay sa sút là làm bài nghị luận.
Đề nghị luận là hình ảnh.
Nếu đó là một bức tranh chung phản ánh một hiện tượng xã hội thì cũng thôi đi, cố tình lại ra đề giải thích bản chất của con người
Đối với những người mắc bệnh Asperger mà nói đây là điều tuyệt nhiên không thể nhìn ra.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy những sự thật tồn tại khách quan hay hình thức vật chất.
Còn những thứ cảm xúc được ẩn giấu đằng sau hay chuyện nhân sinh thì không nằm trong phạm vi hiểu biết của Đàm Mặc.
Sau khi thi xong cậu nghe thấy rất nhiều người đều nói về dàn ý nghị luận, trong lòng cũng nghĩ có thể mình hiểu sai rồi.
Giờ Kiều Lam lại hỏi đến, Đàm Mặc mới hỏi cô viết về cái gì.
Kiều Lam nhớ lại.
“Lòng trắc ẩn.”
Đàm Mặc càng trầm mặc, giống như những bạn học khác nói, khác hoàn toàn những gì cậu viết.
Mặc dù chưa từng thi nhưng cậu cũng biết, viết nghị luận sai đề sẽ bị trừ nửa số điểm.
Dù sao cũng chịu thôi, cậu vốn dĩ không nhìn ra được mà cho dù nhìn ra thì cũng không lí giải được cái gọi là lòng trắc ẩn.
Lúc nhỏ, có cô bé hàng xóm bị ngã từ trên xích đu liền bật khóc mà cậu đứng bên cạnh lại không nhúc nhích.
Những người lớn vội chạy đến dỗ cô bé kia, một bên lại chỉ vào cậu nói cậu không có tình người.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu biết đến từ đồng cảm này, nhưng cậu không hiểu cũng không có loại cảm xúc đó, lúc cô bé kia khóc trong lòng cậu cũng không có chút cảm giác nào.
Tâm trạng Đàm Mặc vốn đã sa sút nên khi nghe thấy Kiều Lam nói ra mấy từ đó, cũng không nói thêm một câu nào nữa
Kiều Lam sững sờ nhìn Đàm Mặc, đột nhiên lại phớt lờ người khác bầu không khí xung quanh bị ép lại.
Chỉ có thể nhìn qua bác Trần nhờ giúp đỡ, bác Trần sau một lúc lâu mới thở dài lắc lắc đầu.
Hết cách, Đàm Mặc hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc, giờ chỉ cần không tùy tiện nổi giận hay cáu kỉnh đã xem như là tiến bộ rất lớn rồi.
Cho đến khi giúp Đàm Mặc gọi món, Kiều Lam cũng chưa hiểu được có chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng đại khái cũng đoán ra được có thể là liên quan đến mình.
Bác Trần nhìn thấy sự lúng túng giữa hai đứa trẻ.
Sau khi ăn xong, liền tìm đại một cái cớ rời đi một lát, Kiều lam xoay đầu nhìn quanh, có rất ít người, quản lý cũng không ở đây.
Thế là ngồi xổm xuống khe khẽ nói chuyện với Đàm Mặc.
“Có phải là thi không tốt không, sẽ không đâu, cậu thông minh như vậy mà.”
Đàm Mặc rũ mắt.
Chắn chắn là không tốt, 30 điểm cũng bay mất rồi.
Kiều Lam nhìn cậu bất động chỉ có thể tiếp tục.
“Vả lại cứ cho là thi không tốt cũng không sao, lần đầu tiên thi...”
Thi không tốt chính là không thể ngồi chung bàn với cô, sao có thể không sao chứ.
Kiều Lam quả thực bế tắc, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặt mày nhợt nhạt.
Nhìn từ dưới lên trên, thông thường nhìn người khác từ góc độ này sẽ bị lộ khuyết điểm nhưng riêng Đàm Mặc lại đẹp một cách quá đáng.
Các nét trên khuôn mặt cực kỳ xuất sắc.
Mỗi điểm trên gương mặt đều vừa phải, mặc dù dùng từ tinh tế để hình dung con trai không được chuẩn xác lắm nhưng ngũ quan của Đàm Mặc thật sự rất tinh tế.
Chỉ tiếc là thường ngày cậu quá u ám, ngay cả đầu tóc cũng không biết cắt bớt, càng ngày càng dài che hết đôi mắt, mọi người chỉ cảm thấy cậu không được bình thường, cảm thấy cậu rất đáng sợ.
Ánh sáng màu cam mềm mại phản chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Đàm Mặc, làm cho ngũ quan của cậu dịu lại không ít, lông mi dài và dày để lại một bóng nhỏ dưới mi mắt, màu sắc đồng tử vốn hơi nhạt dưới ánh đèn lại càng đẹp hơn thoạt nhìn rất giống hổ phách.
Kiều Lam cảm thán từ sâu trong nội tâm.
“Đàm Mặc, mắt cậu đẹp thật đó.”
Mi mắt khẽ run lên.
“Nhưng mà bị tóc che mất, chỉ có ở góc này mới nhìn thấy rõ như vậy”
Kiều Lam nói, rồi lại đứng lên nhìn từ trên xuống, đôi mắt lại bị che mất, mắt đẹp như vậy mà.
“Bị che mất rồi thật tiếc quá.”
Đàm Mặc ngước lên nhìn cô, môi hơi động.
Kỳ thật cậu muốn nói từ lúc đầu, khi nhìn thấy đôi mắt vừa đen lại vừa sáng của Kiều Lam, cũng cảm thấy nó rất đẹp.
Nhưng rốt cuộc lại không nói ra được.
Chỉ là đợi đến lúc Kiều Lam đi khỏi, Đàm Mặc mới nhận ra, sự cáu kỉnh vì cậu làm sai đề Ngữ văn cũng đã giảm bớt rất nhiều rồi.
Cậu nhìn chăm chú bóng lưng của Kiều Lam cho đến khi bác Trần quay lại, ông tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Đàm Mặc, bỗng nhiên nghe thấy Đàm Mặc nói, “Ngày mai”, nói đoạn hơi dừng một chút mới tiếp tục.
“Cháu muốn đi cắt tóc.”
Đàm Mặc đã đưa ra một quyết định rất lớn.
Bởi vì cắt tóc đối với cậu mà nói, thật sự rất đau khổ, bị người khác đụng chạm vào tóc, cảm giác da đầu căng lên sẽ khiến cậu cả người không yên.
Bác Trần sửng sốt sau đó vui vẻ ra mặt.
“Được, tốt, tốt quá .”
.