Đàm Mặc dùng thời gian ngắn nhất để thay đổi cái nhìn của mọi người đối với cậu.
Cậu vẫn lên lớp, nhưng chẳng bao giờ nghe giảng.
Đôi khi giáo viên Vật lí ngẫu nhiên gọi cậu, mà lúc ấy trong tay cậu đang là cuốn sách Anh văn.
Cậu ngẩng đầu nhìn câu hỏi trên bảng đen, trong vòng mười giây đã trả lời được đáp án chính xác.
Học sinh trong lớp kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Đàm Mặc không thể hiện bất kỳ nét mặt nào, lại cúi đầu đọc sách của mình.
Bây giờ, không còn tóc mái che phủ, sườn mặt tinh xảo, sắc nét đều lộ ra.
Ác ý đối với cậu từng chút từng chút tan biến.
Thậm chí, một vài bạn học còn thay đổi cách nhìn trước đây với Đàm Mặc, họ thấy trong lớp có một thiên tài như vậy là chuyện vô cùng lợi hại.
Mặc dù họ chưa từng nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc họ tâng bốc Đàm Mặc với học sinh lớp khác.
Đương nhiên còn không quên kèm theo một câu Đàm Mặc thật đẹp trai.
Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, cái tên Đàm Mặc đã nổi tiếng ngang bằng với Trần Diệu Dương, Hách Anh.
Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết.
Người đẹp luôn luôn nhận được sự chú ý.
Thậm chí ngay cả trường THCS trực thuộc đại học cũng biết lớp 10 có nam sinh tên Đàm Mặc đi học không bao giờ nghe giảng, nhưng thi thì đạt được điểm tối đa.
Cổ quái, điên khùng dưới ánh hào quang sáng chói của hai chữ “thiên tài” dần dần bị mọi người lãng quên.
Chàng thiếu niên đã từng bị mọi người xa lánh, bây giờ, ngay tại ngôi trường này.
Mỗi lần xuất hiện cùng với chiếc xe lăn trong khuôn viên trường học, cậu lại nhận được nhiều ánh mắt chú ý hơn trước rất nhiều.
Một vài nữ sinh cách đó không xa đang líu ra líu rít nói chuyện nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cậu
Ngũ quan hài hòa, làn da trắng bệt không có sức sống, vẻ mặt lạnh lùng.
Từ xa nhìn lại, có nữ sinh nói nhỏ cậu tựa như mẫu vật xét nghiệm xinh xắn được ngâm trong Formalin, cũng có người nói nếu sắc môi của cậu hồng hơn một chút thì càng giống như nhân vật ma cà rồng thần bí.
Đàm Mặc theo thói quen đi đến lối đi dành cho người khuyết tật, mấy nữ sinh cười hì hì nói cái gì đó.
Sau đó có một bạn gái xinh xắn bước lại.
“Bạn học, tớ đẩy bạn lên được không.”
Tốc độ đẩy xe của Đàm Mặc dừng lại, lạnh nhạt mở miệng.
“Không cần.”
Bạn nữ đó kinh ngạc, có lẽ là không nghĩ đến sẽ bị từ chối.
Bản thân bạn ấy ở trong trường cũng là một người xinh xắn cho nên có rất nhiều nam sinh yêu thích
Xung quanh có nhiều người xem như vậy khiến bạn gái đó khó nén được giận, nhưng mặt vẫn mang theo ý cười tiến lên phía trước.
“Tớ không có ý gì đâu, tớ chỉ muốn giúp cậu…”
Quá gần, đồng tử Đàm Mặc co rút, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Mặt nữ sinh xinh đẹp dần trở nên khó coi, sắc mặt trắng bệt nhìn Đàm Mặc.
“Tớ chỉ muốn giúp cậu, cậu có bệnh à…”
Kiều Lam từ xa đi lại, nhìn thấy đám đông trước mặt tụ lại một chỗ.
Cô không có thói quen xem náo nhiệt nên chỉ tùy tiện nhìn một chút rồi đi, nhưng lại bắt gặp dáng vẻ cứng đờ người của Đàm Mặc.
Cô đờ mặt ra, sau đó vội vàng tách đám người để tiến vào trong.
“Cho đi nhờ một chút.”
Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, chỉ thấy một nữ sinh xa lạ chỉ tay vào Đàm mặc lớn tiếng mắng cậu ấy là kẻ điên.
Tim Kiều Lam như bị ai kéo một cái, vội vàng xông lên phía trước Đàm Mặc mà bảo vệ, kéo nữ sinh đó ra.
Sau đó cô xoay người quỳ xuống trước mặt Đàm Mặc sốt sắng hỏi cậu có làm sao không.
Ngay tại thời khắc cậu nhìn thấy Kiều Lam, những ngón tay đang bấu chặt lấy tay cầm xe lăn cuối cùng cũng thả lỏng.
Đàm Mặc cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh.
“Không sao.”
Kiều Lam thở phào một hơi, đứng dậy.
Sau đó cô đi đến phía sau Đàm Mặc đẩy xe lăn, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía nữ sinh có lời nói ác ý với Đàm Mặc.
“Làm ơn nhường đường.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hai người họ xa dần, lúc này mới bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Đây là ai vậy.
Ngay cả Đường Thi Lộ mà Đàm Mặc không để mắt đến, vậy mà để ý cậu ta?”
“Kiều Lam đấy, không biết à? Học hành cũng trâu bò lắm đấy nhé.”
“Thì ra là Kiều Lam, nhưng không xinh bằng Thịnh Thi Lộ.”
“Thịnh Thi Lộ học không giỏi bằng Kiều Lam.”
Thịnh Thi Lộ vốn dĩ là đánh cược với bạn bè nhưng không ngờ lại bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Thấy thế, bạn bè bắt đầu an ủi cô ta.
Thịnh Thi Lộ xanh mặt đứng ở đấy cả ngày trời mới lớn tiếng nói.
“Chẳng phải là một tên tàn tật sao, còn dám xem thường tôi.”
Đám học sinh xung quanh xem náo nhiệt, một là nhíu mày, hai là cảm thấy lời nói của Đường Thi Lộ có lí.
Bọn họ xúm lại bàn tán xôn xao, nhưng đến cuối cùng thì cũng giải tán.
Nhưng hôm đó có rất nhiều người chứng kiến, chẳng mấy chốc ai ai cũng biết chuyện.
Có lời nói nghe thật khó chịu, họ nói hoa khôi lớp 27 Thịnh Thi Lộ cố ý quyến rũ Đàm Mặc, không ngờ lại bị cậu ta bảo cút đi.
Có nhiều người nói Đàm Mặc thật không có phong độ.
Nói năng quá khó nghe, nhưng cũng có người nói Đường Thi Lộ đáng đời.
Mặc dù Thịnh Thi Lộ xinh đẹp, nhưng thanh danh ở trường học không được tốt lắm.
Không tính chuyện cô ta học kém, mà hầu như tất cả các bạn nam trong trường đều bị cô ta hỏi thăm ít nhất là một lần, ngay cả Trần Diệu Dương cũng không ngoại lệ.
Có rất nhiều người không thích Thịnh Thi Lộ, nhưng người ghét cô ta nhất là học sinh của lớp 13.
Bởi vìThịnh Thi Lộ nói xấu Tống Dao, nói cô ta lớn lên xinh hơn Tống Dao nhiều.
Cho nên khi biết tin Thịnh Thi Lộ quyến rũ Đàm Mặc thất bại, đám học sinh lớp 13 hả hê không thôi.
Chữ “cút” của Đàm Mặc phải nói là quá tuyệt vời.
.