Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Dịch: Xiaoxin
Kiều Lam sau khi ăn tối xong thì quay lại trường học, cô thấy tấm thiệp táo đỏ đã không còn nằm trong hộc bàn của Đàm Mặc, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

Đột nhiên, bàn bên cạnh rung lên, Kiều Lam không hiểu chuyện gì liền quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Trần Diệu Dương.

Mặt này như ai đang thiếu tiền cậu ta vậy.
Kiều Lam thầm phỉ nhổ một câu đồ điên, rồi lấy ghế kéo ra xa cậu ta một chút.
Ngồi đợi giáo viên chủ nhiệm đến thì Kiều Lam cùng tất cả bạn học đi đến khán phòng.
Kiều Lam cảm thấy dù đứng hay ngồi thì cô đều thích ở phía sau cùng.

Thực ra cô nghĩ đến lúc bỏ về cũng không bị ai chú ý.
Còn nhiều học sinh và mấy lớp khác vẫn đang ổn định vị trí.

Tiệc tối đã bắt đầu, ngồi bên cạnh Kiều Lam là một bạn nam xa lạ chẳng biết đến từ đâu đến xem, cậu ấy hưng phấn nói Tống Dao là người thứ 7 biểu diễn.
“Lát nữa nhớ chụp hình lại đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.”
“Đúng rồi, không phải lớp trưởng đi mua cái gì sao?”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, lớp trưởng đi mua đồ đã quay trở lại, tay xách bịch đen to đùng.

Các học sinh chụm đầu chạy lại xem đó là cái gì.

Sau đó lớp trưởng lấy trong bịch đen ra một đống băng đô phát sáng.
Nữ sinh: !!!
Nam sinh:…
Giáo viên chủ nhiệm vui vẻ hớn hở nói rằng bọn họ ai cũng có phần, mỗi người một cái, không cần khiêm nhường.
Đám nữ sinh cười vang lên, chen chúc nhau đi đến lấy chọn lấy cho bản thân chiếc băng đô mà mình thích.

Kiều Lam thuận tay lấy một cái, là cặp sừng hươu, đội lên đầu như bao nữ sinh khác.

Trần Diệu Dương ở bên cạnh theo thói quen nhìn qua phía này, lưu lại vài giây rồi quay đầu đi.
Vì thế toàn thể lớp 13 trở thành cảnh tượng chói loại nhất đêm nay nhờ vào băng đô phát sáng.

Các bạn nữ lớp khác mặt đầy nghen tị nhìn lớp 13, hơi trách móc lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm chẳng để tâm gì cả.
Lớp 13 rất quan tâm đến buổi tối Giáng Sinh hôm nay, nhất là tiết mục buổi diễn.

Họ càng háo hức mong đợi hơn nhiều lần.
Độc tấu piano của Tống Dao.
Cô ấy mặc váy lụa màu trắng, mái tóc dài để xoã trên vai, bên sau tai cài lông vũ trắng.

Càng nhìn càng thấy đây đúng là hình tượng thiếu nữ thanh thuần.

Cô ấy nhã nhặn dưới ánh đèn sân khấu, vừa bước ra là đám học sinh phía dưới hò hét.
Đặc biệt là học sinh lớp 13.
Kiều Lam đội sừng hươu cho mình, rồi nhìn lên Tống Dao đứng trên sân khấu đàn piano.

Trong lòng thầm nghĩ cô ấy thực sự rất đẹp.
Cô đang chìm trong suy nghĩ, chợt sau lưng có người đập cô một cái.

Kiều Lam quay người lại nhìn thì thấy đây là một bạn học mà cô không quen.
Bạn đó nói bên ngoài có người tìm cô.
Kiều Lam nhíu mày, nghĩ không ra được người nào có thể tìm cô.

Ngoại trừ bạn bè trong lớp ra thì cô không có quen ai cả.
Nhưng cô nghĩ ra được ai rồi.
Cô từ từ rời khỏi vị trí ngồi để đi đến cửa ra vào của khán phòng.

Dưới ánh đèn xanh tím, cô nhìn thấy bóng dáng ngồi xe lăn của chàng thiếu niên.
Kiều Lam sửng sốt, nhanh chân chạy đến bên câụ.
“Không phải cậu nói không tới sao?”
Kiều Lam rất bất ngờ trước sự hiện diện của cậu.

Bởi vì chạy nhanh nên nhịp thở của cô còn chút hổn hển.
“Sao tự nhiên cậu lại đến đây.

Có phải bác Trần đưa cậu đến đúng không?”
Dứt lời, cô ngẩng đầu lên thì thấy bác Trần đứng cách đó không xa, tầm 10m nhìn cô mỉm cười.
Kiều Lam cũng cười lại với bác Trần, rồi quay lại nhìn Đàm Mặc, thử hỏi cậu.
“Có chuyện gì sao?”
Bởi vì bác Trần đang ở đây nên Đàm Mặc sẽ không nói cậu đến xem chương trình mà là có chuyện gấp tìm Kiều Lam.
Đàm Mặc không lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn Kiều Lam, nhìn lên cặp sừng hươu trên đầu cô ấy.

Đàm Mặc cảm thấy cặp sừng hươu ấy trông thật đáng yêu.

Kiều Lam ở trước mặt cậu, đôi mắt đang nhìn cậu.

Hôm nay đẹp hơn thường ngày biết bao.
Đàm Mặc ít khi để ý đến vẻ ngoài của người khác.

Cậu từ trước đến giờ đều không để tâm đến người này đẹp như thế nào mà người nọ xấu như thế kia.

Nhưng ngày hôm nay, khi cậu nhìn thấy Kiều Lam, trong lòng chợt nghĩ đến hai chữ.
Đẹp thật.
Cậu không tự chủ được mà muốn ngắm cô nhiều hơn một chút.

Qua hồi lâu, cậu lấy hộp quà nhỏ từ túi ra đưa cho cô.
“Quà của cậu.”
Kiều Lam ngạc nhiên.
“Ngày mai cậu đưa cho tớ là được rồi, cần gì phải mắc công đến đây.”
“Ngày mai không phải là đêm Bình An.”
Đàm Mặc vẫn nhìn cô.
Kiều Lam cười, đưa tay nhận lấy hộp quà nhỏ, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn nhé.”
“Không cần cảm ơn.”
Cậu thiếu niên đang nhìn cặp sừng hươu trên đầu cô, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Kiều Lam từ khán phòng nhìn theo bóng dáng bác Trần đẩy xe lăn Đàm Mặc ngày càng xa dần.

Cho đến khi không còn thấy được họ nữa cô mới mở hộp quà ra.
Là sợi dây chuyền mặt trái táo ngọc bích được chạm khắc tinh tế.
Còn có lời chúc muộn màng trong đêm Bình An của cậu.
Kiều Lam, chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui