Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Edit: Sunny
Đưa nguyên cho Kiều Lam thì cô không chịu nhận.

Mỗi ngày bác Trần đều đặt vào đó một chiếc ống hút để cậu đưa nó cho cô.

Mặc dù Đàm Mặc không rõ chuyện đó có gì là khác biệt nhưng sự thật đã chứng minh biện pháp của bác Trần đúng là đã có tác dụng.

Một thời gian dài, không kể đến hai bạn học ngồi phía sau Kiều Lam, ngay cả Bùi Ninh và cả Tần Dương ngồi cách xa một đoạn vẫn luôn nhìn sang phía Kiều Lam, không tránh khỏi đã phát hiện ra điều gì đó.
"Trước kia Đàm Mặc có bao giờ để ý tới Kiều Lam đâu, bây giờ đối xử với cậu ấy có vẻ không tệ nhỉ."
"Phải nói là quá tốt đấy chứ, chuyện này còn phải nói."
Đàm Mặc vô tình nghe được câu chuyện của mọi người, nghe được những lời thốt ra từ trong miệng người khác nói rằng mình quan tâm tới cô ấy, so với việc tự bản thân đối xử tốt với cô còn thú vị hơn rất nhiều.
Kiều Lam từ lúc mới bắt đầu kiên quyết phản kháng nhưng dần về sau phản kháng đã không còn hiệu nghiệm, dần dần cũng không còn cảm giác với việc này.

Bên ngoài nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm vài độ từ lâu.

Đi ra ngoài lấy nước ấm khiến mọi người rét đến run lẩy bẩy, tiết tự học đã bắt đầu.

Kiều Lam mang bình giữ nhiệt đi lấy nước xong bèn quay trở lại lớp học, không biết là cô lấy nước quá nhanh hay là do Đàm Mặc đến sớm.

Cậu ta vừa vào đến lớp, cặp sách vẫn còn chưa kịp đặt xuống.
Sau khi Kiều Lam trở về chỗ ngồi, cô nhìn thấy Đàm Mặc lấy ra chiếc hộp quen thuộc, đầu ngón tay tái nhợt cầm lấy chiếc ống hút.

Bên ngoài rất lạnh, từ trước tới giờ cậu không đeo găng tay, mặc dù không cảm giác được lạnh giá nhưng kì thực ngón tay cậu sớm đã đông cứng lại rồi.
Kiều Lam đặt bình nước ấm xuống nói một tiếng "Tớ đến rồi", nói xong liền đưa tay với lấy chiếc hộp từ tay Đàm Mặc lại không cẩn thận đụng phải ngón tay của cậu.
Vừa đi ra ngoài một lúc, tay của Kiều Lam cũng không còn ấm lắm nhưng khi vô tình đụng phải ngón tay của Đàm Mặc, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay cậu không khác gì một khối băng.
Động tác trên tay Kiều Lam dừng lại, ánh mắt rơi vào những ngón tay lạnh cóng của Đàm Mặc, im lặng một lúc cô đem chiếc khăn quàng trên cổ kéo xuống.

Ngay khi Đàm Mặc chưa kịp phản ứng cô đã nắm lấy cánh tay cậu, dùng khăn quàng cổ quấn quanh đôi tay ấy bao bọc lại.

"Sao không đeo găng tay? Cóng như khối băng rồi."
Đàm Mặc bị Kiều Lam giữ chặt tay cho đến khi buông ra, toàn bộ quá trình đều không kịp phản ứng.
Khăn quàng cổ màu trắng lông xù mềm mại, vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cổ của cô, vẫn còn rất ấm.

Đôi tay của Đàm Mặc đã mất đi tri giác ở trong chiếc khăn cũng từ từ động đậy.

Nhích từng chút một, không còn cứng ngắc như trước nữa.

Cậu ngây người di chuyển từng ngón tay, một lúc lâu sau mới bất giác phản ứng lại, nhiệt độ trên tay là xuất phát từ nơi nào.

Cậu đột nhiên nhìn về phía cổ của Kiều Lam, cơ thể đang thả lỏng bất chợt lại cứng ngắc.
Ngay cả vành tai, cũng không hiểu vì sao giống như lúc ở bệnh viện khi bác sĩ nhẹ nhàng chích vào vành tai khiến nó không tự chủ mà nóng lên.
"Không lạnh à?"
Cô gái cười khanh khách hỏi cậu, Đàm Mặc gật đầu một cách máy móc.
"Không lạnh."
Thật ra cậu không có cảm giác lạnh lắm.
"Mặc dù cậu không quá mẫn cảm với nhiệt độ, nhưng nên mặc quần áo dày hơn một chút..."
Kiều Lam vẫn đang nói, Đàm Mặc không nhịn được nhìn sang phía cô, khăn quàng cổ đã đưa lại cho Kiều Lam, nhưng trên tay vẫn phảng phất lưu lại hơi ấm.
Cho đến khi vào giờ học, ngay cả giáo viên môn Toán đứng trên bục giảng cũng nhận thấy được.
Bảng đen ở trên này chứ không phải ở trên mặt Kiều Lam.

Có vẻ như Đàm Mặc hằng ngày tới lớp không phải để nghe giảng cũng chẳng buồn nhìn lên bảng.

Nhưng như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, có đúng hay không?
Gọi tên nhắc nhở, khiến cho tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết lên người Đàm Mặc.

Ánh mắt của cậu thu lại, trong nháy mắt lại biến thành cậu thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cậu thiếu niên ngồi trên xe lăn, khi bị gọi đến tên không cần phải đứng lên như những học sinh khác.

Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn giáo viên môn Toán, dù là thế nhưng cũng không thấy mình đã làm sai điều gì, thậm chí còn cảm thấy giáo viên môn toán có vẻ đáng ghét vì đã quấy rầy đến cậu ta.
Giáo viên toán tức giận gõ một tiếng lên bảng.

"Bài này giải như thế nào hả?"
Các bạn học trong lớp đa phần đều mang vẻ mặt ngây ngốc, không hiểu vì sao đột nhiên Đàm Mặc lại bị gọi tên, lại còn bắt cậu trả lời câu hỏi, có điều bài này quả thực rất khó, là đề bài đặc biệt mà giáo viên Toán viết trên bảng.
Khuôn mặt Đàm Mặc lạnh lùng cầm bút lên, ghi ghi chép chép trên vở, nửa phút sau cậu lên tiếng.
Cậu nói rất nhanh nhưng từng chữ một, nhấn giọng rõ ràng.

Kiều Lam vừa nhìn thấy đề bài này, ban đầu cô thấy cần phải dùng đến rất nhiều bước giải mới có thể làm xong, kết quả Đàm Mặc chỉ cần nói vài câu, xen vào đó một vài công thức không thuộc kiến thức của cấp 3 đã tìm ra được đáp án.
Giáo viên Toán đứng trên bục giảng cau mày, sau khi nghe xong bèn gia nhập cùng với Đàm Mặc nghiên cứu thảo luận.
Chí ít thì Kiều Lam cũng đã học đến năm hai đại học thì có thể theo kịp, còn những người khác coi như chẳng hiểu gì.

Hầu hết đám bạn học trong lớp mặt đều ngơ ngác nhìn Đàm Mặc và giáo viên Toán, cảm giác như thần tiên đang đối thoại với nhau phàm nhân chúng tôi nghe không hiểu.
Trước đó tất cả mọi người chỉ bị thành tích đáng kinh ngạc của Đàm Mặc trong kì thi làm cho choáng váng.

Nhưng lần này đây là lần đầu tiên Đàm Mặc thể hiện mình không giống người bình thường trước mặt tất cả mọi người.

Cho đến khi Đàm Mặc đã trả lời xong rất nhiều bạn học nhìn Đàm Mặc với ánh mắt sùng bái.
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc như vậy không hiểu sao khuôn mặt mình có chút nóng lên
Đàm Mặc vừa quay đầu nhìn, thấy Kiều Lam cũng đang nhìn cậu, dường như nghĩ tới điều gì ánh mắt vội vã rời đi.

Cứ như vậy kì thi cuối học kì đã tới, lần thi này là do giáo viên của trường tự ra đề vậy nên sẽ không hóc hiểm biến thái như lần trước nữa.

Điều này khiến cho các bạn học đều thở phào nhẹ nhõm .
Trước đó mấy ngày, trong lớp thậm chí ngay cả những lớp khác đều bàn tán xôn xao về việc lần này Đàm Mặc sẽ có bao nhiêu môn thi được điểm tối đa, sẽ cách biệt bao nhiêu điểm với vị trí thứ 2.
Ngoài việc đó ra, còn có người bàn tán với nhau xem lần này Kiều Lam và Trần Diệu Dương ai có thành tích cao hơn.
Kiều Lam cũng có thể đoán được suy nghĩ của mọi người nhưng so với kì thi tháng lần trước thì lần này Kiều Lam vẫn rất tự tin.
Không phải vì lí do nào khác mà bởi vì suốt một tháng nay Đàm Mặc tận tình kèm cặp môn Vật lý cho cô.
Trước khi Kiều Lam xuyên vào trong sách, lúc cô học lớp 10 cũng không thực sự yêu thích môn Toán, thành tích môn Toán cũng chỉ ở mức trung bình.

Năm lớp 11 sau khi được phân ban giáo viên môn toán được thay đổi, thầy giáo mới đến chẳng những giảng bài rất hay lại vô cùng hài hước cũng chính từ đó mà Kiều Lam đã thích học môn toán.
Một người giáo viên giỏi có thể thay đổi hoàn toàn một học sinh.
Từ lúc đó Kiều Lam bắt đầu thấy thích môn Toán, bởi vì thích nên thời gian dành cho môn Toán cũng nhiều hơn, cũng dần dần tìm thấy niềm vui trong môn học.

Về sau thành tích môn Toán của cô luôn dẫn đầu.
Trước kia là môn Toán, bây giờ có lẽ là đến môn Vật lý.
Trước đó, Kiều Lam học Lý cũng không tiếp thu được là bao, sau hai mươi ngày Đàm Mặc dạy cô làm bài tập thì Kiều Lam cũng dần dần thông suốt nhiều điều.
Kiều Lam không khỏi cảm thán, hóa ra với môn Vật lý cũng không phải là cô hoàn toàn không có thiên phú, mà là chưa tìm được phương pháp học mà thôi.
Trước kia tới kì thi lo lắng nhất là môn Vật lý, hiện giờ gần tới ngày thi, Kiều Lam ngược lại có chút chờ mong, muốn xem thành quả gần đây được đến mức nào.
Ở THPT, kì thi của các khối được tổ chức so le nhau, khối 10 thi đầu tiên sau đó là khối 11 và cuối cùng là khối 12.

Nghe nói sau khi khối 12 thi xong còn phải học thêm một khoảng gian nữa đến tận hai mươi tháng chạp.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui