Edit: Sunny
Thời tiết mỗi ngày dần lạnh hơn, nhưng cho dù lạnh đến mức nào đi nữa cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các chàng trai dành cho môn bóng rổ.
Mặc dù giáo viên đã đưa ra lời khuyên không nên chơi bóng rổ trong thời tiết này, mặt đất vào mùa đông thường cứng hơn so với ngày thường, chỉ cần không có tuyết thì trên sân bóng luôn có người.
Hằng ngày Kiều Lam đều phải đi qua sân bóng nhưng những người trên sân đều là đàn em mà cô không hề quen biết, những bạn học cùng khối 12 đã không còn thời gian để chơi bóng rổ.
Như thường lệ đi tới lớp, cô vừa quan sát trong sân bóng vừa nói chuyện với Bạch Ngọc.
Kết quả lại nhìn thấy bóng người mập mạp trắng trẻo đang nhảy lên giữa đám nam sinh cao gầy.
Kiều Nguyên.
Đã rất lâu rồi không gặp Kiều Nguyên, vóc dáng cũng đã cao hơn rất nhiều, nhưng có vẻ gầy hơn một chút so với trước kia.
Không còn là cậu bé vừa lùn vừa mập nữa mà trở thành một cậu nhóc cao lớn mập mạp, bóng dáng đang ôm quả bóng rổ chạy trên sân trông có vẻ mệt mỏi.
Kiều Lam có phần ngạc nhiên, thực sự không nghĩ là Kiều Nguyên sẽ chơi bóng rổ, nhưng cũng chỉ nghĩ ngợi một chút, quay đầu liền không để ý đến nữa.
Cho đến khoảng mười ngày sau, trong trường đột nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương, khiến cho rất đông học sinh hiếu kỳ chạy ra ngoài hóng chuyện.
Xe cứu thương đến rồi đi rất nhanh, sau giờ học tất cả mọi người đều tò mò muốn tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra.
Đến buổi chiều, hầu hết mọi người trong lớp đều biết hình như có một học sinh trong trường bị ngã trong lúc chơi bóng rổ, có vẻ bị thương rất nặng, khiến cho giáo viên thể dục sợ hãi phải gọi ngay cho 120.
120: số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc.
Tất cả giáo viên đều được triệu tập đi họp ngay lập tức.
Cho tới giờ học, chủ nhiệm lớp nhân việc này nghiêm cấm học sinh không được chơi bóng rổ.
Đám nam sinh liền than thở, coi như bọn họ có muốn chơi thì cũng không có thời gian, lớp 12 ngay cả giờ thể dục cũng bị cắt mất.
Cuộc sống năm lớp 12 thật là nhàm chán..
Toàn bộ giờ thể dục đã bị các giáo viên khác chiếm dụng, toàn bộ các hoạt động vui chơi giải trí cũng đều bị hủy bỏ, ví dụ như các khối khác chuẩn bị cho bữa tiệc tối tết nguyên đán, riêng khối 12 lại bị gạt ra ngoài, thậm chí ngay cả ba ngày nghỉ cũng chỉ còn lại có một ngày.
Cả lớp đều than ngắn thở dài, Kiều Lam liếc nhìn về phía Đàm Mặc, trên bàn cậu đang đặt một cuốn sách rất dày.
Gần đây mỗi ngày Đàm Mặc đều cầm quyển sách này.
Trước đó Kiều Lam đã nhìn qua thấy đó là một cuốn sách chuyên nghiệp về chứng khoán, mà không phải sách ở mức độ sơ cấp nhập môn mà là sách chuyên sâu.
Kiều Lam cũng đã lật thử vài trang để xem, dù cô đã từng học qua ngành tài chính nhưng cũng có chỗ hiểu chỗ không.
Bạch Ngọc than thở cũng chỉ có Đàm Mặc năm cuối cấp cam go này vừa có thể duy trì thành tích đứng vị trí thứ nhất vừa có thể nhàn nhã đọc sách.
Than thở xong cô nàng hiếu kì hỏi Đàm Mặc vì sao dột nhiên lại bắt đầu nghiên cứu cổ phiếu.
Đàm Mặc vẻ mặt hờ hững lên tiếng nói: "Thấy thú vị"
Kiều Lam lấy tay chống cằm, nhìn cậu thiếu niên với khuôn mặt tinh xảo, nhớ tới việc trước đây không lâu Đàm Mặc cố gặng hỏi cô vì sao muốn học ngành tài chính.
Cô nói bởi vì mình có hứng thú với việc đầu tư cổ phiếu.
Mặc dù sau khi học xong tài chính mới biết được, học tài chính cũng không trợ giúp gì nhiều cho việc đầu tư cổ phiếu.
Nhưng trước đó cũng vì nguyên nhân này mà cô đăng kí nguyện vọng, cho nên khi Đàm Mặc hỏi cô cứ vậy mà trả lời...
Nếu như cô nhớ không nhầm thì Đàm Mặc bắt đầu đọc quyển sách này cũng bắt đầu từ khi cô nói câu đó.
Mặc dù Kiều Lam không ít lần tự nhắc nhở mình không được ăn dưa bở nhưng vẫn không thể ngăn được suy nghĩ Đàm Mặc vì cô nên mới cố tình học.
Kiều Lam gối đầu lên cánh tay ngây người nhìn Đàm Mặc một cách chăm chú, dù sao thì lúc này chủ nhiệm lớp đang tranh luận với đám học sinh.
Đàm Mặc vẫn luôn mẫn cảm với ánh mắt của người khác, huống chi Kiều Lam đã nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu.
Trống ngực cậu đập thình thịch, đầu ngón tay vuốt nhẹ mép sách, ánh mắt khẽ di chuyển, bờ môi khẽ cử động vẽ một vòng cung như đang cười.
Cậu hơi cúi đầu xuống một chút, quay đầu đón lấy ánh mắt của Kiều Lam.
"Sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì"
Ánh mắt Kiều Lam vội vàng rời đi, đầu lắc lắc, chỉ vào quyển sách trên tay Đàm Mặc nói: "Mặc Mặc cậu đọc hiểu xong cuốn này thì dạy tớ nhé."
Vốn là muốn dạy cậu nên mới đọc nó.
Đàm Mặc yên lặng thầm nghĩ, mặt không chút thay đổi gật đầu.
Kiều Lam nhìn thẳng vào mắt Đàm Mặc, không thấy điều gì bất thường trong đôi mắt đẹp đẽ này.
Khuôn mặt Đàm Mặc rất ít biểu cảm, cho nên Kiều Lam thường quan sát đôi mắt của cậu, nhưng không biết từ bao giờ Kiều Lam phát hiện ra rất khó đọc được cảm xúc trong đôi mắt của cậu.
Lúc nhìn cô, đôi mắt kia đôi mắt ấy luôn mang theo ý cười.
Kiều Lam lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ linh tinh dọn dẹp sạch sẽ, bậy nào, những hành vi mang độ khó cao như vậy, sao Đàm Mặc có thể làm được.
Tết nguyên đán chỉ có lấy một ngày nghỉ, dì Trần gọi điện cho Kiều Lam, muốn cô tới nhà ăn cơm.
Sau khi kết thúc buổi học vào sáng thứ bẩy, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng bước ra ngoài cổng trường, rất nhiều người nhìn thấy Kiều Lam và Đàm Mặc lên một chiếc xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hiện giờ mối "quan hệ yêu đương" giữa hai người bọn họ mọi người đều cũng đã biết, ban đầu mọi người rất ngạc nhiên sau đó dần dần im lặng.
Kể từ khi lên lớp 12, số lần Kiều Lam tới nhà Đàm Mặc đã thưa thớt hơn nhiều, hiếm khi mới tới đây, dì Trần nghĩ mọi cách để bổ sung dinh dưỡng cho cô.
Chờ sau khi cơm nước xong Kiều Lam tới phòng của dì Trần để đọc sách, chớp mắt đã tới mười hai giờ, Kiều Lam dọn dẹp các thứ chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Ngủ được mấy phút lại nghĩ tới việc phải uống nước.
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, Kiều Lam nghĩ có lẽ tất cả mọi người đều đã ngủ, thế nên cô không bật đèn để tránh làm phiền tới dì Trần.
Kết quả vừa mới từ trong phòng bước ra đầu bỗng nhiên đụng phải Đàm Mặc vừa tắm rửa xong.
Đầu của Kiều Lam va vào ngực Đàm Mặc, Đàm Mặc nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh tay của Kiều Lam, một tay còn lại bật đèn hành lang.
Đèn tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt, Kiều Lam cúi đầu nhìn cánh tay mạnh mẽ đang nắm lấy tay mình.
Trong nhà hơi nóng, hệ thống sưởi dưới sàn không biết nóng hơn hệ thống sửa ở trường bao nhiêu độ.
Kiều Lam ở nhà chỉ mặc một chiếc áo cộc tay và váy ngắn.
Cậu thiếu niên vừa tắm rửa xong cũng mặc rất mát mẻ, áo thun không tay, để lộ ra cánh tay với cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc.
Mái tóc ẩm ướt được cậu thiếu niên lau khô một nửa, trên khuôn mặt tinh xảo vẫn còn vương lại vài giọt nước, hơi ẩm trên người vẫn vờn quanh chưa kịp tan hết.
Kiều Lam đột nhiên ngẩng đầu, cậu thiếu niên hình như đã cao hơn nhiều so với trước kia.
Từ trên cao cúi xuống nhìn cô, ngập ngừng không nói lên lời, hơi thở nam tính đột nhiên ập tới bao bọc lấy Kiều Lam.
Đây là hương vị riêng biệt thuộc về nam giới, hormone tỏa ra khiến người ta phải tim đập mặt đỏ.
Kiều Lam sững sờ trong giây lát, trong nháy mắt, cô cảm thấy trên má mình nóng lên.
Đàm Mặc nắm lấy cổ tay Kiều Lam, không nỡ buông ra, đành giả vờ không chú ý và hỏi cô có bị đụng vào đâu không.
Không biết có phải do Kiều Lam gặp ảo giác hay không mà cô thấy giọng nói của Đàm Mặc trầm hơn so với ngày thường.
Muộn như vậy, bầu không khí lại càng khiến đôi tai cô nóng lên, vội vàng lắc đầu không có việc gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Mặc trong phòng.
Thấy đã ổn hơn một chút cô nói lảng sang việc khác.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Ừ"
Ngón tay Đàm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Kiều Lam lưu luyến không nỡ buông, nói: "Đang ngủ cơ mà."
"À", Kiều Lam cúi đầu nhìn cổ tay, lại nhìn sắc mặt rất tự nhiên của Đàm Mặc, cô không dám nhìn thẳng vào Đàm Mặc.
"Tớ vào phòng bếp uống cốc nước, Mặc Mặc cậu cũng nghỉ sớm đi nhé."
Uống xong cốc nước, nghe thấy tiếng đóng cửa của Đàm Mặc khi về phòng.
Kiều Lam ngồi trên ghế ngây ngẩn một lúc lâu mới quay về phòng ngủ.
Kết quả lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là cảnh Đàm Mặc nắm lấy tay cô cùng cảm giác khi đâm vào ngực cậu lại hiện ra.
Đàm Mặc đã thật sự thay đổi rồi.
Cao lớn hơn, cơ thể săn chắc hơn trước nhiều.
Nét ngây ngô và vẻ non nớt đã dần biến mất, thay vào đó cậu thiếu niên càng lúc càng giống một người đàn ông đã trưởng thành.
Toàn thân trên dưới đều tỏa ra hormone nam tính khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Kiều Lam bực bội vùi đầu vào trong gối.
Dừng lại, dừng lại, phải chấn chỉnh lại.
Học tập, phải học hành cho thật giỏi.
Nhưng đùng là có một số việc càng muốn quên thì lại càng nhớ rõ, mà Đàm Mặc khi đó lại không biết có việc gì đã xảy ra lại mặc một chiếc áo thun không tay lộ ra cánh tay với đường cong mê người cứ đi tới đi lui trong nhà.
Cho đến khi Bạch Ngọc quay trở lại kí túc xá, đã thấy Kiều Lam nằm lì ở trên giường, cô nàng vui vẻ bước tới hỏi thăm Kiều Lam.
Kiều Lam im lặng một lúc lâu, mới thật lòng nói ra một câu .
"Tớ đang rất vất vả."
Cậu vất vả cái gì, Bạch Ngọc kinh ngạc.
À, không có gì, Kiều Lam từ trên giường đứng dậy.
"Đi thôi, đi lên lớp, ngày nào cũng phải cố gắng học hành cho giỏi."
Bạch Ngọc: "..."
Qua tết nguyên đán là tới kì nghỉ đông, nhưng kì nghỉ đông của lớp 12 ít đến thảm hại.
Trường học có quy định phải học bù đến hai mươi tám tháng chạp.
Cuối kì học sinh ở các khối khác vui vẻ về nhà còn học sinh lớp 12 đành im lặng ghé vào bệ cửa sổ uất ức nhìn đàn em khóa dưới.
Chuyện duy nhất khiến bọn họ cảm thấy an ủi đó chính là không cần phải chạy thể dục buổi sáng.
Cho nên mỗi ngày có thể đến trường muộn hơn một chút, mọi người có thể hưởng thụ cảm giác được ngủ thêm vài phút.
Ngoại trừ việc đó ra thì nhà trường quản lý cũng không nghiêm ngặt nữa.
Một số học sinh muốn ra ngoài, bảo vệ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Đàm Mặc vẫn nghiêm túc tới trường, mặc dù cậu không nghe giảng nhưng vẫn ngồi nghiên cứu cổ phiếu của mình.
Kiều Lam tò mò hỏi cậu đã từng thử chơi một lần chưa.
"Có"
Đàm Mặc nói, dứt lời còn bổ sung thêm một câu.
"Dùng tiền trong thẻ của cậu."
Thẻ của tớ?
Lúc này Kiều Lam mới chợt nhớ ra, trước đó cô có đem thẻ ngân hàng của mình đưa cho Đàm Mặc.
"Lỗ thì tớ bù, lời thì cho cậu."
Đàm Mặc khẽ cười.
"Yên tâm"
Kiều Lam cũng cười, cô chẳng có lí do gì mà không yên tâm cả.
Trong thẻ của cô tối đa cũng chỉ có hơn một vạn, một vạn hơn đối với Đàm Mặc chẳng thấm tháp vào đâu.
Kiều Lam thấy có vẻ như Đàm Mặc đang đầu tư hộ mình, tranh thủ kiếm chút tiền cho cô mà thôi.
Kiều Lam có chút tò mò, Đàm Mặc thông minh như vậy, không biết đối với với lĩnh vực này thì thế nào, rất hiếu kì hỏi cậu ta.
"Thị trường chứng khoán thế nào?"
Đàm Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được."
Đàm Mặc nói cũng được tuyệt đối không đơn giản chỉ là được.
Kiều Lam cảm thán, quả nhiên là Đàm Mặc, làm chuyện gì cũng đều lợi hại.
Hai người nói chuyện đột nhiên có bạn học gọi Kiều Lam, nói bên ngoài có người tìm cô.
Kiều Lam nhân tiện hỏi là ai, bạn học kia trả lời.
"Hình như là mẹ cậu."
Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Lam bỗng nhiên biến mất hoàn toàn.
Im lặng một lúc, Kiều Lam xoay người bước ra khỏi lớp học.
Những người khác đều không biết chút gì, ngay cả Hách Anh người vẫn luôn chú ý đến cô cũng không thấy có gì lạ.
Chỉ có hai người là Đàm Mặc và Bạch Ngọc là biết được tình hình trong gia đình cô.
Sắc mặt Bạch Ngọc không được tốt lắm, quay đầu định hỏi Đàm Mặc, đã thấy Đàm Mặc đứng dậy bước theo Kiều Lam đi ra ngoài.