Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Dịch: Tyty
Quay trở lại chỗ ngồi, cô bạn cùng bàn đem bàn cách ra xa Kiều Lam, xem Kiều Lam như ôn dịch.
Cô ta cố ý không để ý đến Kiều Lam, cách xa Kiều Lam, muốn nhìn thấy Kiều Lam khó chịu, nhưng vẻ mặt Kiều Lam vẫn bình tĩnh đọc sách viết chữ, hơn nữa biểu hiện trên mặt còn vui vẻ.

Cô bạn cùng bàn bực tức sát lại cùng người khác nói chuyện, sắc mặt lúc này mới tốt lên.
Hôm nay bạn bè cô ta nói về bộ dạng Kiều Lam trước kia luôn đi theo mông Tống Dao và Trần Diệu Dương, thể hiện rõ ràng ý muốn muốn hòa nhập vào mọi người trong lớp này, cho nên sao có thể chịu được bị các cô cô lập.

Đây không phải là đang giả bộ không thèm để ý đó thôi sao, không chừng sau lưng khóc lóc suy nghĩ làm thế nào lấy lòng Tần Dương và bọn họ, rồi mọi chuyện lại một lần nữa trở lại tốt đẹp như xưa.
Hơn nữa thời gian ngồi cùng bàn với Kiều Lam cũng sẽ không quá lâu.
Chủ nhiệm lớp nói, sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi dựa vào kết quả thi.

Kì thi tháng trước thành tích của Kiều Lam rớt xuống hạng mười mấy trong lớp, cho nên các cô sẽ không ngồi chung với nhau nữa.

Không những vậy, cô ta còn có thể dựa vào thành tích của bản thân mà được ngồi gần với Trần Diệu Dương!
Lần thi tháng kì trước Trần Diệu Dương đứng hạng nhất toàn lớp, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cậu ấy vẫn giữ được vị trí số một.
Mà lần đó cô ta đứng hạng năm trong lớp.
Gần đây cô ta học tập rất chăm chỉ, hầu như mỗi ngày đều phải học đến rạng sáng, đều vì để thi tốt hơn, khoảng cách với hạng của Trần Diệu Dương gần hơn.

Tới kỳ thi giữa kỳ nhất định phải nhích lên một hạng nữa, tốt nhất có thể thi được hạng hai.

Nhưng người đứng thứ hai trước đó là Tống Dao, tiếng anh của cô ấy tốt hơn, cô ta không dám chắc chắn có thể vượt qua Tống Dao.

Nhưng thi không được hạng hai thì cũng không sao, hạng ba hạng bốn cũng được.

Bởi vì người hạng ba hạng bốn là ngồi phía sau hạng nhất hạng hai.

Khoảng cách bàn trước sau đối với cô ta mà nói, đã rất gần rồi.
Cô ta biết Tống Dao thích Trần Diệu Dương, nhưng bọn họ cuối cùng cũng không nói yêu đương đó sao.

Nếu như cô ta dựa vào bản lĩnh để được gần gũi với Trần Diệu Dương, mọi người sẽ cảm thấy cô ta nghiêm túc học tập.

Mà bọn họ có thật sự nhìn ra cô ta thích Trần Diệu Dương, thì cũng là cô ta dựa vào thành tích mới được ngồi ở đó, người khác cũng không thể nói gì được, không phải sao?
Mọi người ghét Kiều Lam không phải bởi vì Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, mà bởi vì Kiều Lam căn bản không xứng để thích Trần Diệu Dương.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta nhất thời cũng thoải mái hơn, liếc Kiều Lam một cái rồi đưa mắt nhìn sách giáo khoa, lười quan tâm phản ứng của Kiều Lam.
Kiều Lam cũng lười phản ứng lại với cô bạn cùng bàn, ở trong lớp ghen tị Kiều Lam có thể nói chuyện với Tống Dao và Trần Diệu Dương, gai mắt cô nịnh hót người giỏi, mà những người đó vốn đã ghét cô.

Hôm nay tan lớp chuyện vui nhất của bọn họ chính là xúm lại một chỗ nói xấu Kiều Lam, còn đánh cược Kiều Lam có thể giả bộ được mấy ngày.
Ai cũng không tin Kiều Lam có thể chịu được, ngay cả Trần Diệu Dương cũng cảm thấy như vậy.
Song cậu ta lại hy vọng Kiều Lam cứ tiếp tục thờ ơ như vậy.

Mấy ngày nay, bên cạnh Tống Dao rốt cuộc cũng không còn ai quấy rầy, cũng không có ai cố ý lại gần tiếp cận cậu ta, Trần Diệu Dương cảm thấy không khí xung quanh đều rất tốt.
Tất cả mọi người đều cho rằng nội tâm Kiều Lam đang rất hối hận và xấu hổ, nhưng đối với Kiều Lam không thể nào có chuyện hối hận, trái lại chắc có một chút xấu hổ .
Có điều không phải bởi vì mọi người bài xích cô, mà là bởi vì bài tập thể dục theo nhạc của đài trong trường chuyên trung học không giống như cô học trước kia.
Cô không biết nên rất xấu hổ.
Bởi vì không biết nên chỉ có thể làm theo người khác, làm không đúng còn bị chủ nhiệm lớp nói cô không nghiêm túc.

Sau khi chủ nhiệm lớp nói xong mấy người bạn đứng bên cạnh còn cười nhạo cô.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, hiện bây giờ trong lớp không ai muốn nói chuyện với cô, chứ đừng nói đến dạy cô tập thể dục thế nào, huống chi học thể dục thật tốt, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Học thể dục xong trở về lớp, Kiều Lam hiển nhiên nhìn đến vị trí của Đàm Mặc, lúc mới vừa xuống lầu cũng như vậy, cậu ấy hình như ngay cả động một cái cũng không, vẫn cứ cúi đầu đọc sách trước mặt.
Nhớ tới mấy ngày trước chào hỏi Đàm Mặc, nhìn dáng vẻ Đàm Mặc tĩnh mịch, Kiều Lam đột nhiên nghĩ đến chứng Asperger đã từng nghe qua.
Nhưng mà Kiều Lam tạm thời không có điều kiện, ngay cả quần áo Kiều Lam mặc cũng đều là do hai chị gái để lại, thì lấy đâu ra điện thoại di động tìm tài liệu, mà nhà họ Kiều cũng không có máy vi tính, những tin tức trên lớp cô đều tranh thủ thời gian mà kiểm tra lại.
Bởi vì đã biết chỗ ở của nhà họ Kiều, cho nên mấy ngày nay Kiều Lam không có đi qua quán cơm nhỏ kia phụ ba mẹ Kiều, chỉ đi thẳng về nhà.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui