Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Lần này Kiều Lam như thế nào lại nói với Bạch Ngọc rằng cô và Đàm Mặc thực ra vẫn chưa ở bên nhau.

Có đánh chết Bạch Ngọc cũng không tin.
Ôm cũng ôm rồi mà còn nói vẫn chưa không yêu đương.
Nhưng lần này Kiều Lam lại không giải thích.
Cô muốn để cho mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của hai người.

Sau đó thăm dò Đàm Mặc để xem cậu ấy hiểu được những điều gì và không hiểu cái gì.
Bạch Ngọc thương thay cho bản thân ngày ngày bị ngược cẩum bày bộ dáng như ông già lõi đời, nói: "Người ta hay nói, giữa nam nữ căn bản không có tình bạn đơn thuần."
Kiều Lam bật cười.
"Vậy cậu và Doãn Kỳ Tử cũng không đơn thuần à?"
Doãn Kỳ Tử là bạn cùng bàn với Bạch Ngọc, hai người là bạn học năm lớp 10.

Về sau khi chia ban thì lại được học cùng một lớp, ngồi chung một bàn, mặc dù những ngày tháng lớp 12 sẽ nhanh chóng trôi qua nhưng hai người vẫn ngồi cạnh nhau.

Kiều Lam và Đàm Mặc ngồi ở phía trước Bạch Ngọc và Doãn Kỳ Tử, mỗi ngày đều nghe thấy hai người này đấu võ mồm với nhau.

Đợi đến lúc Bạch Ngọc tức giận thì Doãn Kỳ Tử sẽ bắt đầu dỗ Bạch Ngọc vui vẻ.
Hai người anh em tốt này thật không bình thường.
Nghe Kiều Lam tự nhiên nhắc đến Doãn Kỳ Tử, Bạch Ngọc giật mình sau đó nhảy dựng lên.
"Đang yên đang lành nhắc đến cậu ta làm gì.

Thực ra giữa nam và nữ vẫn có tình bạn thuần khiết.

Có câu nói càng xấu thì càng đơn thuần ấy.

Doãn Kỳ Ngọc chính là! Xấu tự nhiên.

Tớ nói với cậu này, mẫu người tớ thích tuyệt đối không như đám bạn bè của tớ đâu, tớ còn chẳng để các anh em của mình vào trong mắt nữa mà.

Cho nên tớ và Doãn Kỳ Tử thực sự rất thuần khiết, thuần khiết nha."
Kiều Lam càng nghe càng buồn cười.
"Mặc dù Doãn Kỳ Tử không đẹp trai như Đàm Mặc nhưng nhìn kĩ cùng rất ưa nhìn, chắc chắn không được xếp vào hàng xí trai rồi."
"Cậu xem cậu kìa, nói Doãn Kỳ Tử thì thôi đi, còn lôi Đàm Mặc nhà cậu ra làm gì.

Ân ái vẫn chưa dứt đúng không." Bạch Ngọc cạn lời.
"Trở lại chuyện chính đi, nói người càng xấu thì tình bạn càng đơn thuần.

Vậy thì nếu như cậu ấy lớn lên càng đẹp trai thì tình bạn giữa hai người sẽ không còn thuần khiết nữa hay sao, giống như cậu và Đàm Mặc thì thuần khiết gì chứ, Đàm Mặc thuần khiết? Cậu ấy thuần khiết mà vừa nãy bọc cậu vào trong áo khoác như vậy à.

Mọi người nói hai người đang yêu nhau mà nhà ngươi cũng không phản bác lại.

Vậy nhà ngươi cũng thuần khiết sao, nhà ngươi nói ngươi thuần khiết mà để Đàm Mặc ôm thế kia à.

Còn để số điện thoại của Đàm Mặc là phím một nữa chứ, lưu ở đầu tiên?
Kiều Lam: "..."
Nếu không phải Bạch Ngọc đột nhiên nhắc đến chuyện này thì Kiều Lam xém chút nữa là quên mất.
Chuyện này là do Bạch Ngọc phát hiện.
Bạch Ngọc nghịch điện thoại của Kiều Lam, nghịch nghịch bấm bấm mở danh bạ trong điện thoại của Kiều Lam.
Dựa theo bảng chữ cái, mở đầu là chữ cái B trong tên của Bạch Ngọc.

Như thế thì thường sẽ ở đầu danh bạ, nhưng Bạch Ngọc nhích lên trên một chút thì nhìn thấy tên Đàm Mặc sáng chói đứng trước tên của mình.
(Pinyin tên Bạch Ngọc trong tiếng Trung là Baiyu)
Làm sao mà chữ T lại có thể đứng trước tên cô được chứ, nhìn kỹ thì mới phát hiện phía trước chữ Đàm có số 1.
(Pinyin tên Đàm Mặc là Tanmo)
Vừa nhìn là biết ngay cố ý thêm vào.
Đây là điện thoại của Kiều Lam, không phải Kiều Lam làm thì còn ai vào đây nữa?
Còn dám nói mình không thích yêu đương với mẫu người như Đàm Mặc, đây chẳng phải là hành vi của các đôi tình nhân nhỏ hay sao!
Không ngờ hôm nay lại bị Bạch Ngọc đem chuyện này ra nói.
Kiều Lam hơi bất ngờ.

Đầu năm nay mọi người đều có thói quen dùng Wechat liên lạc với nhau, rất ít khi gọi điện thoại.

Lúc gọi điện cô cũng không tìm số trong danh bạ, đặc biệt là những người mà cô hay liên lạc.

Bình thường cô hay tìm số điện thoại của họ trong nhật ký cuộc gọi, chứ đừng nói đến số điện thoại của Đàm Mặc.

Cô đã học thuộc số cậu ấy cho nên đúng là không phát hiện ra chuyện này.
Cô lập tức lại đầu giường lấy điện thoại mở danh bạ lên xem.
Tên Đàm Mặc đúng là vị trí thứ nhất, ở phía trước còn có số 1 nho nhỏ.
Kiều Lam nhìn chằm chằm số 1 nho nhỏ ấy hồi lâu thì bất giác mỉm cười.

Trước đây Kiều Lam chưa từng có đêm hôm nào thoải mái như hôm nay.

Cuối cùng cũng thoát khỏi nhà họ Kiều.

Cuối cùng cũng biết được bản thân mình muốn làm gì.

Tất cả những sóng gió trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn trong lòng cô.

Cuối cùng thì Kiều Lam cũng có giấc ngủ an ổn nhất trong những ngày qua.
Kiều Lam bên này vừa chìm vào giấc ngủ, thì Đàm Mặc bên kia chỉ cần nhắm mắt lại là nghĩ đến gương mặt gần trong gang tấc của Kiều Lam, gương mặt gần sát bên cậu, xúc cảm đôi tay ôm lấy cậu.

Trằn trọc đến đêm mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng sau khi ngủ thiếp đi thì cậu mới hiểu được câu nói, ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó.

Mà cảnh trong giấc mơ còn nóng bỏng hơn những gì cậu nghĩ.
Đó là phần được cậu giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim mà không dám nói ra **.
Sáng hôm sau Đàm Mặc thức dậy, không nhúc nhích ngồi ngốc trên giường ôm chăn.

Một hồi lâu màn hình điện thoại sáng đèn, Đàm Mặc máy móc sờ điện thoại di động.
Là tin nhắn Wechat chúc buổi sáng của Kiều Lam.
Tối qua mơ thấy bản thân quá phóng túng nên Đàm Mặc còn tâm trí đâu mà phát hiện hôm nay đột nhiên có nhiều hơn một câu chúc buổi sáng.

Cậu nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện trên Wechat ngày hôm qua của người con gái trong giấc mơ, trên gương mặt trắng nõn nà như trứng gà của chàng thiếu niên từng chút từng chút nhiễm đỏ như người say rượu.
Đỏ mặt rồi.
Đàm Mặc cậu đúng là không biết giữ tiết tháo mà.
Nhưng...
Nó thật sự là một giấc mơ khó quên.
Kiều Lam có thể cảm thấy được hôm nay Đàm Mặc có chút không được tự nhiên, chỉ cần đối diện với ánh mắt của cô là cậu ấy liền dời tầm mắt.

Giống như là làm chuyện gì trái với lương tâm.
Chẳng lẽ là do ngày hôm qua?
Cậu ấy bất giác phát hiện ra cái gì sao?
Kiều Lam một chút cũng không gấp, cũng chẳng lo lắng gì.

Thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Nếu như Đàm Mặc không hiểu gì cả thì đáng lẽ phải tỏ ra thái độ thờ ơ, nhưng cô không thấy phản ứng này ở cậu.

Nếu như thể hiện ra một xíu điểm khác thường, mặc dù có thể chỉ là bất giác cảm thấy xấu hổ nhưng cũng là chuyện tốt đối với Kiều Lam.
Mọi người trong lớp đi qua đi lại đều hướng ánh mắt khả nghi về phía Kiều Lam và Đàm Mặc, các bạn học sinh ngồi lê đôi mách với nhau, chuyện hai người "ôm nhau thân mật" ở dưới ký túc xá ngày hôm qua ai ai cũng đã biết hết cả rồi.

Đợi đến lúc tan học thì mọi người xúm lại bàn tán với nhau.

Nói phải nhanh nhanh sang năm mới, rồi sau đó là Lễ Tình nhân.

Hôm đấy ra mắt mấy bộ phim của các ngôi sao nổi tiếng.
Đàm Mặc trả lời ngắn gọn vài chữ với bác Trần trong tiếng ồn của các bạn học sinh.

Kiều Lam không biết tình hình thực tế của tiệm ăn nhỏ trước cổng trường THPT trực thuộc đại học của nhà họ Kiều đã đóng cửa.

Ông bà Kiều vì cơ thể con trai dần dần có chuyển biến tốt đẹp mà vui mừng.

Nhưng không được mấy ngày lại ủ rũ vì kế sinh nhai sau này.
Mặc dù Đàm Mặc hỗ trợ tiền chạy thận nhưng chi phí thuốc men phục hồi sau phẫu thuật vẫn không phải là con số nhỏ.

Nhìn tiền trong tay ngày càng ít đi, lại không đi làm khiến ông bà Kiều quả thật không biết phải làm sao.
Bà cụ Kiều thực sự không hiểu nổi.
"Người đó có thể cho Nguyên nhi tiền trị bệnh thì sao không đưa thêm chi phí phục hồi sau phẫu thuật?"
Ông bà Kiều nhìn nhau, hồi lâu mới nói với bà cụ.
"Không thể nói như thế được, người ta có lòng giúp đỡ, chứ không phải là nợ tiền nhà mình..."
"Như thế nào là không nợ tiền chúng ta!"
Bà cụ Trần trừng to hai mắt.
"Chúng ta cực khổ nuôi lớn con gái đều tặng hết cho họ.

Để cậu ta trả tiền thuốc men cho em trai thì có làm sao.

Chẳng phải hai đứa nói nhà họ nhiều tiền lắm sao, tặng cho Kiều Lam cả căn nhà gần mười triệu tệ, mấy chục vạn đối với họ cũng giống như mấy trăm đồng của chúng ta thôi.

Họ đã cho nhiều như vậy rồi thì chút này cũng chẳng đáng để quan tâm đâu."
"Đây..."
Ông Kiều không biết nên nói làm sao, bà Kiều có chút dao động, cảm thấy bà cụ Kiều nói cũng có lý.
"Chúng ta cũng không cần cậu ta đưa nhiều làm gì, chỉ cần đủ cho Nguyên nhi phục hồi sau phẫu thuật, nhiều nhất cũng hai mươi vạn, mẹ không tin cậu ta không cho." Bà cụ Kiều nói.
"Chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi, mẹ không tin chúng ta không lấy được tiền của cậu ta."
Bà Kiều bị thuyết phục trước lời nói của bà cụ Kiều, chẳng những thế còn nghĩ đến chuyện khác.
"Mẹ nói mấy ngày trước có người đột nhiên đến tiệm ăn nhà chúng ta.

Không phải là tên nhóc đó sau lưng giở trò đấy chứ." Bà Kiều nói.
"Lúc trước không phải cậu ta nói nhà họ La..."
"Nhà họ La làm sao." Bà cụ Kiều tò mò.
Bà Kiều lúc này mới đem chuyện La Niên thích Kiều Lam, rồi Đàm Mặc làm cho nhà họ La tán danh bại sản cho bà cụ nghe.

Bà cụ Kiều nghe xong liền phát hỏa.
"Nó còn xem luật pháp ra gì không chứ! Đang yên đang lành chặt đứt kế sinh nhai của nhà chúng ta, mẹ không tin nó không đưa tiền."
Ông bà Kiều có chút sợ hãi.
"...Nếu như không phải thì sao..."
"Con trai chữa bệnh mới là chuyện quan trọng hay là thể diện quan trọng hơn."
Bà cụ Kiều trợn tròn mắt.
"Con không đi thì mẹ đi, có cái gì mà phải sợ.

Mẹ không tin cậu ta dám làm gì với Nguyên nhi.

Xã hội bây giờ còn có luật phát trừng trị, nó cho rằng mình là ai mà xem thường pháp luật...!Tụi bây đúng là một lũ nhát gan, lớn như thế này rồi mà còn bị một đứa con nít thối dọa thành ra thế này."
Ông bà Kiều trầm mặc hồi lâu, sau một lúc thì bà Kiều lên tiếng.
"Nếu không cứ tìm thêm một lần nữa đi, chỉ cần hai mươi vạn thôi...!Đừng có đi tìm Kiều Lam trước..."
Ông Kiều nghĩ đến giấy phép kinh doanh bị tịch thu và tiệm ăn bị đóng cửa, cuối cùng cũng gật đầu.

Ở bên kia, bác Trần đã từ chối liên hệ với nhà họ Kiều cho nên ông bà Kiều không thể liên lạc được với bác ấy chứ đừng nói đến Đàm Mặc.
Đàm Mặc nhẹ nhàng mỉm cười, cất điện thoại đi, quay sang tiếp tục nói chuyện với Kiều Lam.
Cuộc sống đầy khổ cực của lớp 12 cuối cùng cũng kết thúc trước Tết hai ngày.

Các bạn học sinh ùn ùn chạy về hướng nhà mình, bắt đầu tận hưởng mười mấy ngày nghỉ Đông ít ỏi.

Kiều Lam đã trải qua ba cái Tết ở nhà Đàm Mặc.
Cô vẫn nhớ rõ như in cái Tết năm ngoái, tâm trạng lúc ấy hoàn toàn khác với bây giờ.

Năm đó, cô không hiểu rõ được tình cảm của mình đối với Đàm Mặc.

Dư vị của năm mới cũng chưa đến, Đàm Mặc đã bay qua nước Mỹ xa xôi, biến mất rất lâu.
Khi đó cảm giác tuyệt vọng cứ quanh quẩn trong lòng, không thể nào diễn tả bằng lời.

Cô chỉ nhớ lúc đó tâm trạng Đàm Mặc rất xấu, cô hỏi Đàm Mặc rất nhiều lần, nhưng cậu không hề nói với cô bất cứ điều gì.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Kiều Lam cứng rắn kéo Đàm Mặc ra khỏi cửa, mang theo cảm giác chưa từng có cùng cậu thiếu niên băng qua bao con phố, ngõ nhỏ.
Ven đường đều là sắc đỏ của đèn lồng, người qua người lại khắp nơi, đông đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, nhưng như thế mới cảm nhận được cái huyên náo của ngày Tết sum họp.

Đàm Mặc cố hết sức để quen với sự khó chịu khi phải chạm vai với nhiều người qua đường như thế, ánh mắt gắt gao đuổi theo thân ảnh của Kiều Lam.

Nhưng vẫn vô tình bị người khác chen chúc.
Kiều Lam xoay người đứng trong hàng ngàn ánh đèn nhoẻn miệng cười, duỗi tay bắt lấy tay Đàm Mặc trong hàng vạn người.
Cậu thiếu niên thất thần lảo đảo hai bước đến gần Kiều Lam, theo phản xạ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô gái.
Sau đó bọn cậu không để lạc mất nhau.
Tân niên năm đó, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau chòn đón năm mới, ở cùng nhau trong ngày đầu tiên trong năm, ánh mắt lần đầu tiên đối diện với gương mặt của đối phương.

Bên ngoài cửa sổ phản chiếu hàng vạn đốm lửa nhỏ, trong mắt hai người phản chiếu khuôn mặt của nhau, đem nó khắc sâu trong tim.
Đó là bộ dáng mà họ thích nhất trong sâu thẳm trái tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui