Ra khỏi phòng, Lục Cẩm Xuyên đụng trúng Khương Tuệ!"Mắt anh Lục làm sao thế?" Khương Tuệ nhìn Lục Cẩm Xuyên suýt chút nữa cười rớt hàm!Lục Cẩm Xuyên trên mặt có chút không tự nhiên: "Ngủ không ngon!”"Chỗ tôi có thuốc, anh Lục đừng ngại lấy dùng đi.
” Khương Tuệ bày ra dáng vẻ tôi đều biết rồi!"Chỉ là ngủ không ngon, ngày mai là khỏi rồi!” Lục Cẩm Xuyên nghểnh cổ chết cũng không chịu nhận!"Được thôi! Anh Lục, nếu như anh cần thì cứ liên hệ với tôi.
” Khương Tuệ nói xong che miệng rời đi.
Khoa trương tới mức vậy sao?Lục Cẩm Xuyên thấy trên đường đều gặp mấy người cười kì quái, trong lòng khó chịu!Giang Chỉ đang chơi trò chơi ở trong phòng, thấy anh hai đang đi dạo rất nhanh đã về rồi!"Mệt rồi!”Mệt não! Thật là phiền!"Vậy anh hai nghỉ ngơi cho tốt.
”Giang Chỉ đi lên bắt đầu mát-xa cho Lục Cẩm Xuyên : "Anh hai! Anh vất vả rồi!”"Anh hai! Anh phải chăm sóc tốt bản thân đó! Không được để Chỉ Chỉ lo lắng!”Giang Chỉ nhìn anh hai không quên dặn dò!Phòng livestream____[Khung cảnh này thật ấm áp.
][Cô bé này ngoan đến mức khiến người khác đau lòng, Lục Thần sau này nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái][Xem đến khóc rồi, không nỡ nhìn thấy cảnh này][Nhìn cô bé, lại nhìn đứa nhóc bên cạnh tôi, đột nhiên thấy không cần thiết nữa]Đang lúc cư dân mạng cảm động, câu nói tiếp theo của Lục Cẩm Xuyên lại khiến bầu không khí này bỗng chốc biến mất!"Ừm, biết là tốt! Sau này nhóc với chị Từ Nghệ của nhóc bớt chọc tức anh là được!” Lục Cẩm Xuyên nói năng hùng hồn.
Mặc dù miệng thì chê đấy, nhưng trong lòng Lục Cẩm Xuyên vui như nở hoa.
Nhóc con nhà mình thật là ngoan!Nói xong, tiện tay tóm lấy bím tóc của Giang Chỉ!"Anh hai!” Giang Chỉ mặt đầy kháng nghị.
Hì hì! Lục Cẩm Xuyên nheo mắt cười! Lại kéo một cái!"Giang Tiểu Chỉ, tóc em dài rồi!”Lục Cẩm Xuyên trong lúc vui đùa phát hiện, tóc mái của Giang Tiểu Chỉ che hết mắt rồi!Còn chưa kịp đợi Giang Chỉ phản ứng đã nghe thấy Lục Cẩm Xuyên hưng phấn nói: "Đến đây Giang Tiểu Chỉ, anh hai cắt cho em!”"Hả?”Nghe thấy anh hai nói, giây tiếp theo Giang Chỉ lắc đầu nguầy nguậy: "Không, em không cần!”Vừa nói vừa dùng tay che lại!"Ha ha ha! Giang Tiểu Chỉ xem nhóc chạy đi đâu? Hôm nay nhóc phải nghe lời anh, không nghe cũng phải nghe!”Lục Cẩm Xuyên nói xong bèn duỗi tay ra, tóm lấy cổ áo của Giang Chỉ, giữ chặt cô bé lại!"A a a a! Anh hai, anh mau bỏ em ra!”[Nếu như tôi không xem video trực tiếp này, tôi nhất định sẽ cho rằng một chuyện gì đó không thể miêu tả đang xảy ra.
][Lục Thần, từ ngữ không phải để cậu dùng như thế][Đây rốt cuộc là cái phát ngôn mê hoặc gì vậy?][A a a a! Lục Thần, cậu như này không khác gì cưỡng ép con gái nhà lành][Khoảnh khắc này là bóng đen tâm lý của cô bé]Cuối cùng thì Giang Chỉ giống như dê con con sắp bị làm làm thịt, bị ấn trên ghế.
"Anh hai! Anh thật sự có thể sao?” Giang Chỉ dè dặt hỏi!"Đừng có xem thường anh! Trình độ của anh tuyệt đối có một không hai!”Cơ hội này người khác muốn còn không được! Giang Tiểu Chỉ, em nên biết trân trọng.
”Lục Cẩm Xuyên một mặt không vui! Coi thường ai chứ!Giang Chỉ: Thực ra có thể đem cơ hội này trao cho người khác.
Lục Cẩm Xuyên tìm thấy cái kéo, bắt đầu xoèn xoẹt!"Nhắm mắt lại!”Chỉ nghe thấy tiếng "xẹt xẹt”, một sợi tóc mái rơi xuống.
.