Edit: Malbec
10.
Đêm giao thừa, ở trong phủ cũng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ tiếng chiêng trống vang đầy trời. Uy vũ tướng quân phủ người một nhà bình yên tự đắc dựa vào cùng nhau đón giao thừa.
Nhìn huynh muội tụm lại nói chuyện với nhau.
“Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Uy Vũ tướng quân nghe phu nhân cảm thán, ghé vào bên tai phu nhân “Nếu phu nhân cảm thấy nhàm chán, chúng ta lại sinh một đứa nữa đi.”
“Hài tử còn ở bên cạnh, nói bậy cái gì.”
“Hiên Nhi của chúng ta là người từng lên chiến trường, cũng không biết thê tử tương lai của Hiên Nhi là người như thế nào, Du Nhi, nàng còn nhỏ.”
“Còn nhỏ, nữ tử thế gia Minh Nhạc chúng ta phần lớn nghị thân trước tuổi, lưu lại ở nhà hai năm. Chúng ta giữ Du Nhi lại nhiều hơn mấy năm.”
“Đã sắp đến tuổi mới, Nam Quốc bên kia……”
“Phu nhân, ăn tết chúng ta không đề cập đến chuyện phiền não.”
Tần phu nhân cười cười, cầm tay phu quân, dựa vào nhau sưởi ấm, ấm áp.
Tần Nghênh Du về phòng, rửa mặt xong không lập tức lên giường ngủ. An Hoài Cẩn tháng này không đến, nàng có dự cảm, nàng nằm xuống hắn sẽ lập tức tiến vào, vẫn nên đợi chút nữa.
An Hoài Cẩn bước vào thấy nàng như gà con gật đầu ngồi ở mép giường. Trong phòng máy sưởi đầy đủ, một chút cũng không lạnh. Hắn ho nhẹ, nàng liền tỉnh lại.
“Đây là quà của người nào đưa cho nàng, có là Phù Sanh kia không. Cái này không đẹp như của ta. Ngươi cái này……” Duỗi tay nhìn cây trâm của nàng, bị đoản kiếm chĩa vào. An Hoài Cẩn vô tình ở Lâm Lang các nghe nói Phù Sanh mua một cây trâm, vẫn luôn muốn tới nhìn một chút.
“Được, ta thu tay lại.”
Nghe hắn nói vậy, mới buông đoản kiếm, ném qua một bên. Nhưng lại tiếp tục vô lại, trong nháy mắt rút cây trâm trên đầu nàng, sợi tóc đen nhánh nhu thuận xõa trên vai, đẹp không sao tả xiết.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
An Hoài Cẩn không để bụng, đi đến bàn trang điểm, nhìn nàng một cái “Không được nhúc nhích, bằng không ta sẽ vứt cây trâm này của nàng.” Nhìn nàng như đề phòng kẻ cướp.
“Ngươi người này, buổi tối đến chỗ này của ta làm gì.” Nhưng lại cố kỵ cây trâm trong tay hắn, không có động tác.
An Hoài Cẩn xem nàng bất động, không biết là có cảm giác gì. “Nàng thích cây trâm này như vậy?”
Nàng tức giận, động cũng không được, không động cũng không được.
“Ánh mắt Phù Sanh kia cũng chỉ như thế.” Hắn nhìn thoáng qua, rất ghét bỏ. từ bàn trang điểm của nàng tìm được hộp gỗ quen thuộc.
“Cái mà Quan Phù Sanh ca ca, đây là đại ca cho ta. Ngươi không được là hỏng nó.” Nàng sốt ruột dậm chân.
À, Nghênh Hiên đại ca đưa, bảo sao lại đẹp như vậy.” Hắn cười nhẹ buông cây trâm, còn khen ngợi.
Đây là loại người gì thế. Da mặt có thể dày như vậy. Tần Nghênh Du tức giận nhắm mắt, nói không nên lời.
“Lại đây.”
Trên mặt nàng không có biểu cảm gì, đáy mắt hiện lên nghi ngờ, An Hoài Cẩn buông hộp trong tay, thấy nàng bất động. Liền đi qua “Nhanh lên, lát nữa nhiều người, không kịp chơi trò chơi dân gian, dạo chợ đêm nàng cũng đừng có mà khóc.”
“Chơi trò chơi dân gian, dạo chợ đêm?”
“Ngồi lại đây.”
Nhớ tới cái gì đó, lấy cây trâm hoa đào ra, tự mình nhìn ngắm “Nàng xem, giống cái gì?”
Tần Nghênh Du liếc mắt nhìn hắn “Thế tử chẳng lẽ là giàu quá, giàu đến choáng váng rồi à.”
Biết chắc là nữ nhân không tim không phổi này sẽ quên mất. Khoảng thời gian trước còn nói thích đôi mắt của hắn nhất, nữ nhân thật dễ thay đổi.
“Làm cho nàng một cái ảo thuật. Nhìn kĩ.” Tay áo hắn che trước hộp gỗ, nâng lên một cái, lại có thêm một hộp bạch ngọc “Mở ra nhìn xem.”
Là một bộ trang sức mới. Đồ trang sức, khuyên tai, vòng tay, tất cả đều lấy hình hồng mai.
Hắn cầm lấy cây trâm có chút không tự nhiên, không quen tay, cầm tóc nàng vòng tới vòng lui.
“Chân tay vụng về.” Tóc của nữ nhi vốn không thể cho người ngoài đụng vào, nàng thấy hắn không có ác ý, không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ tới hắn thật sự là… quá ngu ngốc.
Lấy trâm hoa mai từ tay hắn, thuận tay vấn tóc lên, vô cùng xứng đôi với cây trâm kia. Hắn đưa tay muốn chạm vào, bị Tần Nghênh Du không cho đụng vào. Nhưng mà vẫn đã chạm được.
“Đi. Mặc áo choàng, ta đưa nàng ra ngoài chơi.”
“Thật sự?” Phụ thân và ca ca có nói năm nay đưa nàng ra ngoài, nhưng mà mấy ngày này người trong triều đến thăm không ít. Lễ hội năm mới của bác tính Minh Nhạc vô cùng náo nhiệt.
“Chỉ là Phù Sanh ca ca kia quá khó giải quyết.”
“Không sao, Phù Sanh ca ca đi theo là được.”
Hắn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, đi theo thì đi theo. Dù sao đầu năm nhiều người hỗn loạn, không thể đảm bảo không có việc gì.
Thật vất vả mới đi ra ngoài được, hai đại nam nhân nhìn ai cũng không vừa mắt. Chỉ có thiếu nữ kia giống như điên rồi, chạy khắp đường.
“A, đây là tượng đất.”
“A, đây là hoa đăng.”
“A, bánh đậu xanh.”
An Hoài Cẩn giữ lấy mũ áo choàng của nàng “Đừng giống một người chưa từng ra khỏi cửa vậy, đi theo ta.”
“A.” Nữ tử ngày xưa luôn trong trẻo lạnh lùng bây giờ giống như một chú thỏ ngang ngược, cười nhàn nhạt.
“Này, cho ngươi.” Trong tay nàng ôm một đống đồ vật, tất cả đều là nàng cảm thấy hứng thú, hắn có kéo lại nàng cũng nhất định phải mua. Đồ vật trên phố này, cơ hồ đều đã bị hắn mua qua một lần.
Hắn đưa đến một cái đèn hoa đăng tám mặt, chế tác vô cùng tinh xảo, mỗi mặt đều được vẽ tranh, hoặc là hoa đào sáng rực, hoặc là hài đồng chơi đùa, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Tần Nghênh Du nhìn một cái liền thích.
“Không cầm được.”
“Chuyện này dễ thôi.” Hắn ôm lấy, xoay người gọi “Phù Sanh, lại đây cầm lấy đồ của tiểu thư nhà ngươi.”
Nhìn Phù Sanh sắc mặt âm trầm đi qua ôm lấy, tâm tình cực kỳ sảng khoái. Còn mình mang theo không ít đồ ăn.
Tới bờ sông, cầm hai cái đèn hoa đăng, đưa cho nàng một cái “Thả đi. Nghe nói có thể cầu nguyện.”
Tần Nghênh Du nhận lấy hoa đăng, chạm vào, thật là đẹp mắt. Sau đó thả vào trong nước. Còn vô cùng thoải mái vẩy nước đưa hoa đăng đi xa. Sau đó nhận lấy một cái đèn khác, nàng lại thả vào trong nước.
“Nàng không cầu nguyện? ta thấy các cô nương thả hoa đăng ở bờ sông đều cầu nguyện.”
Nàng lạnh nhạt nhìn hắn “Không cần, nếu là thứ ta muốn có, ta sẽ tự mình cố gắng để lấy được.”
Giống như hắn đã sớm biết câu trả lời này, không chút nào kinh ngạc. Bờ sông thả rất nhiều đèn hoa đăng, theo nước chậm rãi chuyển động, hai bên bờ vô cùng náo nhiệt, pháo hoa thỉnh thoảng nở rộ trong không trung. An Hoài Cẩn nhìn cô nương, lẳng lặng nhìn đèn hoa đăng chuyển động, khuôn mặt không dính khói lửa nhân gia, nhu hòa quá mức.
Sắc trời không thể tối hơn nữa, trên đường mọi người lần lượt về nha, hắn mở miệng nói chúng ta về đi. Tần Nghênh Du còn lưu luyến nhìn về phía sau.
Tần Nghênh Du đứng ở trong viện, hành lang đèn hồng nhấp nháy, tăng thêm cảnh sắc trong viện.
“Hôm nay, cảm ơn ngươi.”
Không đợi hắn nói chuyện, đi thẳng vào nhà, cũng không nhìn phản ứng của hắn.
An Hoài Cẩn lắc đầu, nha đầu này, quá không chân thành. Quay người lại thấy Tần Nghênh Hiên đang ôm kiếm đứng dưới tàng cây.
Trong lòng thở dài, không chỉ có không chân thành, người phiền phức bên cạnh còn cực kỳ nhiều,
“Thế tử, nhận kiếm đi.”
*……*……*……*……*……*……*……
“Hoài Cẩn còn chưa dậy sao?”
“Bẩm Vương phi, thế tử còn đang ngủ.”
“Đứa nhỏ này, nhất định là hôm qua ham chơi. Thôi, ta không vào, bảo nó thu thập nhanh chóng, nếu không phụ vương nó nhất định sẽ răn dạy.”
“Vâng, Vương phi.”
An Hoài Cẩn nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, nhẹ nhàng thở ra. Vội vàng dọn dẹp một chút, đi ra ngoài. Còn có một cửa của phụ vương hắn.
Ăn xong bữa sáng, An Hoài Cẩn miệng ngọt, bồi Vương phi nói một hồi. An vương toàn bộ quá trình đều hứng thú nhìn xem.
Theo thường lệ, lát nữa là phải vào cung diện thánh. An Vương phi trở về phòng thay quần áo. An Hoài Cẩn nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Thế nào, nắm đấm Tần tiểu tướng quân đủ cứng chứ.”
An Hoài Cẩn biết giấu không được phụ vương mình, không dám giấu diếm.
“Phụ vương, người có thuốc gì tốt, không cần quá keo kiệt.” Nhíu mày, làm bộ đáng thương.
“Hừ, xứng đáng, mưu đồ lừa gạt lén đưa cô nương nhà người ta ra ngoài chơi nửa buổi tối, Tần tướng quân không có ra đã quá tốt với người. Ngươi đã đưa bộ trâm kia rồi?”
An Hoài Cẩn nhận được được, đáp lại. Cúi chào, trở về phòng bôi thuốc.
Đau đến chết, tiểu tướng quân này hôm qua đầu tiên cắt bỏ áo ngoài của hắn, nhưng lại da mặt dày nói “Không cẩn thận.” Sau đó tay không ra trận, tuy hắn ở Vô Ưu các học nghệ mấy năm, nhưng Tần gia là tướng môn thế gia, Tần Nghênh Hên lại là thiếu niên tướng quân hiếm có, tập võ nhiều năm. Luận võ công, nếu tiện tay cũng có thể tìm được người vượt qua hắn, Minh Nhạc đế quốc tương lai sẽ do ai bảo vệ.
Cũng may hắn không phải người bình thường, xuống tay không ít chiêu. Chỉ là tiểu tướng quân này cũng quá không trượng nghĩa, từng quyền đánh vào người, tuy nhìn không ra, nhưng thật sự rất đau.
Tần gia cô nương thật không dễ lừa gạt.
11.
Triều đình Minh Nhạc, trang nghiêm long trọng, kim long ngũ trảo (1) vòng quanh cây cột như đang quan sát đám triều thần, người ngồi trên long ỷ đầu đội mũ miện mười hai chuỗi hạt, dáng ngồi ngay thẳng, đây chính là khí thế đế vương “Tần ái khanh, lần này đoàn đi sứ Nam Quốc vào kinh, nhiệm vụ quan trọng nhất giao cho ngươi, cần phải làm thoả đáng.”
(1)Kim long ngũ trảo: Rồng năm móng
Uy Vũ tướng quân bước ra khỏi hàng nhận lệnh.
Sau khi bãi triều, Tần tướng quân vừa đi được hai bước, công công bên người Hoàng Đế đã đi đến, một mực cung kính “Tướng quân, mời ngài theo ta đến ngự thư phòng.”
Đến ngự thư phòng, Hoàng Đế tươi cười với hắn.
“Tần tướng quân, trẫm gọi ngươi đến là muốn cùng Tần ái khanh…”
“Bệ hạ thần hiểu rõ, xin cứ phân phó”
Hoàng Đế khẽ cười, tự mình đi qua nâng Uy Vũ tướng quân dậy “Lần này người đứng đầu đoàn đi sứ Nam Quốc là thái tử Hạ Hầu Vũ Bác, nói vậy tướng quân cũng đã biết. Ý tứ của của trẫm là trong yến hội, Tần tướng quân không cần che dấu, hãy đưa cả phu nhân và nữ nhi đến.”
Ngày xưa khi yến hội phu nhân thế gia và đích nữ con vợ cả tất nhiên đều có cơ hội tham gia, nhưng Hạ Hầu thị Nam Quốc và Tần gia bọn hắn mấy năm trước từng đụng độ trên chiến trường. Tuy bây giờ ở Minh Nhạc, nhưng nếu gặp mặt nhất định như nước với lửa. Lần này, Nam Quốc mượn danh nghĩa để làm việc xấu, vì che dấu mục đích chân chính nhất định sẽ đưa ra yêu cầu hoà thân.
Nam Quốc có tin đồn Hạ Hầu Vũ Bác khi say phát ngôn bừa bãi, nếu để hắn bắt được người Tần gia, nhất định sẽ lột da
“Bệ hạ.” Tần tướng quân có chút khó xử “Ái khanh, trẫm biết ngươi đang nghĩ gì, đến lúc đó nếu Hạ Hầu Vũ Bác đưa cầu không hợp lý, trẫm nhất định không đồng ý.”
Nhìn Uy Vũ tướng quân vẫn đang hành lễ “Nếu hắn dám yêu cầu thú nữ tử Tần gia các ngươi, trẫm tất nhiên không đồng ý.”
Uy Vũ tướng quân lúc này mới đứng dậy, nghiêm túc đáp ứng.
“Tướng quân chắc là biết có một vị quận chúa đồng hành, Hạ Hầu Hà Âm.”
“Thần hiểu rõ, nữ nhi của thần Tần Nghênh Du nhất định sẽ không khiến bệ hạ thất vọng.”
Hoàng Đế gật đầu, nhìn Uy Vũ tướng quân cất bước ra ngoài. Uy Vũ tướng quân này yêu thương phu nhân nữ nhi có tiếng, cũng không biết tiểu tử An Hoài Cẩn kia có ý gì với cô nương Tần gia. Theo lời nói của đệ đệ hắn, có khả năng là có vài phần thưởng thức với Tần tiểu thư.
Hoàng đế thở dài, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, mưa gió sắp đến.