Edit: Malbec
15.
Năm ngày sau
Quả nhiên Hạ Hầu Liên Âm lại lần nữa đưa ra yêu cầu muốn cùng nàng luận võ.
Hai tay Tần Nghênh Du đặt bên hông, từng bước đi lên giữa đại điện. Đôi mắt rực rỡ ánh sáng lung linh, bước chân trầm ổn.
Khi phụ thân hỏi nàng có nắm chắc hay không, nàng nói đương nhiên.
Nàng là nữ tử Tần gia, tất nhiên sẽ không để thua những kẻ địch khác.
Hoàng Đế nhìn chằm chằm hai nữ tử giữa điện hành lễ với nhau, nghiêng mắt nhìn An Hoài Cẩn vẫn đang yên ổn ngồi đó. Hôm nay hắn vẫn không để ý như cũ, chỉ là Hoàng Đế nhanh mắt chú ý đến nhẫn ngọc trong tay hắn. Xem ra, Hạ Hầu Liên Âm không dễ đối phó.
Tiếng chuông vang lên. Hạ Hầu Liên Âm vừa lên tiếng, Tần Nghênh Du liền cảm nhận được thực lực của đối phương. Khóe miệng cong lên, nàng thích khiêu chiến.
Hai người cầm kiếm trong tay so chiêu, nhịp chân cũng biến đổi theo. Kiếm đụng vào nhau, Tần Nghênh Du bị bức lùi ra sau một bước, ngay sau đó lập tức ổn định.
Hạ Hầu Hà Âm cười ác độc, Tần Nghênh Du, tỷ tỷ nhất định sẽ thay ta đánh bại ngươi.
Hoàng Đế nhìn hai người trên đại điện, nha đầu Tần gia tựa hồ rơi xuống thế hạ phong. Ra hiệu An Hoài Cẩn nhìn xem, An Hoài Cẩn cười, còn rất rảnh rỗi nângly về phía Hoàng Đế kính trà.
Gấp cái gì, vừa mới bắt đầu. Nữ nhân này tinh lực rất nhiều.
Hạ Hầu Hà Âm nhìn Tần Nghênh Du xoay một vòng, trở tay cầm kiếm. Chính là vì chiêu này mà ngày đó nàng đã bại dưới tay nàng ta. Tỷ tỷ.
Hạ Hầu Liên Âm cong người về phía sau đến gần sát mặt đất nhưng vẫn chặn công kích của Tần Nghênh Du. Khẽ cười một tiếng, nhưng khi nhìn động tác tiếp theo của Tần Nghênh Du thì không cười nổi.
Đây là chiêu thức quen dùng của Hạ Hầu gia, Thiên Hoa Kiếm.
Chiêu thức này giống như tên gọi, một thanh kiếm trong tay quay cuồng thành hoa, yêu cầu người sử dụng ra tay cực nhanh, mới có thể tạo ảo giác làm đối thủ thấy ngàn thanh kiếm. Tần Nghênh Du, nàng làm sao lại biết.
Công Tôn Tín cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn động tác của nữ nhân giữa sân kia, sao có thể, mới chỉ năm ngày mà thôi, Liên Nhi luyện 5 năm mới có thể sử dụng chiêu thức này thành thạo. Vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía An Hoài Cẩn bên cạnh Hoàng Đế. Đối phương nhướng mày nhìn hắn một cái, không chút nào để ý, ánh mắt hờ hững nhìn về giữa sân.
Phủ tướng quân
“Ta không luyện. Không học được.”
Nữ tử ngày thường không sợ chuyện gì nhắm mắt, mím môi ném kiếm sang một bên. Nhìn hắn đi đến, trực tiếp leo lên cây, không để ý tới hắn.
Giở thói ngang bướng, hóa ra dáng vẻ này.
An Hoài Cẩn cũng không khuyên, chính mình cũng buông kiếm ngồi một bên. Tập luyện mệt mỏi thì nghỉ ngơi, không có gì ghê gớm.
Hắn còn rất rảnh rỗi ngồi dưới tàng cây hưởng thụ đàn tranh. Từng đợt từng đợt, ban đầu còn là thư giãn nhưng càng về sau lại càng nhanh, làm người trên cây bất đắc dĩ phải phi xuống dưới.
“Ồn muốn chết.”
An Hoài Cẩn đánh đàn, ngón tay dài gảy dây đàn, lá trúc rơi quanh chân, mắt đào hoa mang theo ý cười nhìn nàng, tiếng đàn chậm rãi từ từ nhẹ lại. Tần Nghênh Du an tĩnh đứng một bên nghe hắn đánh đàn. Tiếng đàn quanh quẩn bên tai, mang theo gió lạnh thổi đi hết bực bội tích tụ trong lòng. Hắn luôn như vậy, không nhanh không chậm, hết lần này tới lần khác cho nàng ăn chiêu này.
“Lại đây, ta dạy nàng.”
Tần Nghênh Du không muốn đi qua, đứng ở tại chỗ nhìn lá rụng. Làm bộ không nghe thấy.
An Hoài Cẩn bị chọc cười, giả ngốc cũng có thể đáng yêu như vậy. Chính mình đi lại, kéo nàng qua. Nàng giãy giụa hai cái liền bị đưa đi.
“Nghe lời.” Tần Nghênh Du nhìn vào đôi mắt đào hoa của hắn, thế nhưng lại lộ ra vài phần triền miên.
Thừa dịp nàng ngây người, hắn nắm tay nàng đặt trên đàn. Bàn tay to ôm lấy nàng tay nhỏ, gảy lên dây đàn. Năm ngón tay đan vào nhau, đầu ngón tay ấm áp nhéo lòng bàn tay nàng “Đừng cứng đờ như vậy.”
Vốn dĩ nàng không am hiểu nhạc cụ, được đầu ngón tay linh hoạt của hắn dẫn dắt. Tự mình đánh vui vẻ.
Không biết từ An Hoài Cẩn đã ngồi bên cạnh uống trà, nhìn ngón tay nàng gảy đàn, càng ngày càng linh hoạt.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Trong tay còn lưu lại độ ấm của nàng, hắn nhẹ nắm tay lại, cảm thụ hơi thở của nàng.
“Chơi đã chưa?”
Hiếm khi nàng ngượng ngùng, ngượng ngùng đứng lên. Đi sang một bên ngoan ngoãn cầm kiếm.
An Hoài Cẩn không nhận lấy thanh kiếm nàng đưa đến, tiến lên cầm tay nàng. Nàng lại không muốn để hắn cầm lấy.
“Đừng nhúc nhích, cũng không phải chưa từng nắm qua. Nghiêm túc chút.”
“Cổ tay chuyển động, ngón tay nắm lại, cầm chuôi kiếm.”
Tần Nghênh Du phát hiện ngón tay bị hắn điểu khiển linh hoạt, kiếm trong tay giống như nghe lời mà linh hoạt hẳn lên. Bên hông bị hắn giữ lại “Ta nói, sao nàng lại cứng đờ như vậy, hóa ra do eo của nàng không phối hợp.”
Hắn còn nhéo một cái “Ngày xưa khi cùng nàng múa kiếm, eo nàng rõ ràng rất lình hoạt mà.”
“An Hoài Cẩn.” Cầm kiếm lắc mình ra khỏi lồng ngực hắn, bị hắn chọc cho tức giận. Ra tay cực nhanh, đầu ngón tay cầm chuôi kiếm, cổ tay nắm lấy kiếm xoay chuyển cực nhanh hướng về phía hắn.
Phía trên đại điện, Tần Nghênh Du nhìn bộ dạng giật mình của Hạ Hầu Liên Âm, không nghĩ đến bị An Hoài Cẩn kích thích đột nhiên học được. Chiêu thức này nàng cũng chỉ học được vẻ ngoài, dùng để dời đi lực chú ý của nàng ta.
Thời cơ đến rồi, Tần Nghênh Du thu tay lại, nhẹ nhàng nhảy lên, nhìn nàng ta giơ tay chắn kiếm, không tiếp tục công kích, duỗi tay hất thanh kiếm trong tay nàng ta. Hạ Hầu Liên Âm muốn ra, nhưng không theo kịp tốc độ của nàng.
Hầu kiếm bị người dùng kiếm chỉ. Nàng thua. Sao có thể.
Tần Nghênh Du nhìn nàng trợn mắt nhìn mình, đang muốn thu tay lại. Đối phương đột nhiên cầm kiếm đánh lại đây, mũi chân chĩa xuống đất, giương hai tay cùng mặt đất trình nghiêng giác tại chỗ dạo qua một vòng.
Đầu ngón tay hướng xuống, kiếm trong tay chĩa xuống đất, chân đá qua kiếm của Hạ Hầu Liên Âm, nàng ta bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa ném kiếm. Tần Nghênh Du đứng dậy, cũng không định lại ra tay.
Bên cạnh có thứ gì bắn đến, bị kiếm của nàng cản lại. Là chiếc đũa.
Tần Nghênh Du nhìn mặt trắng bệch Hạ Hầu Liên Âm. Nhìn Công Tôn Tín dưới sân “Không biết Công Tôn đại nhân có ý gì.”
Phía dưới có không ít triều thần cũng lên tiếng “Đúng vậy, sao lại thế này.”
Tần Nghênh Hiên đứng dậy “Công Tôn đại nhân, lệnh muội đã đáp ứng thỉnh cầu của các người đơn độc luận võ, lại đánh thắng, có người chơi xấu cũng được, còn phải đề phòng người lén ra tay.”
Hoàng Đế cũng vô cùng bất mãn, nhưng hắn lại muốn xem xem còn có những thủ đoạn bịp bợm gì.
“Bệ hạ, thần nhất thời lỡ tay, mong rằng Tần tiểu thư Tần Thiếu tướng quân thứ lỗi.” Không ai để ý đến hắn, chính hắn da mặt dày “Thần nhìn thấy Tần tiểu thư khinh công trác tuyệt, nói vậy Tần Thiếu tướng quân võ công nhất định càng giỏi hơn, không biết bệ hạ có thể cho hai phu thê chúng ta cùng nhau khiêu chiến hai vị.”
Đây là muốn tỷ thí hai người?
Phía dưới có triều thần đứng ra chỉ trích hành vi bất nghĩa của hắn, cũng có triều thần phản đối tiếp tục tỷ thí.
Hoàng Đế mặt không biểu tình nhìn Công Tôn Tín. Đang muốn mở miệng nói chuyện. An Hoài Cẩn đứng lên “Hoàng thúc, nếu Công Tôn đại nhân muốn tỷ thí hai người, không bằng để ta phối hợp cùng Tần tiểu thư tỷ thí một trận.”
Hoàng Đế nghe hắn mở miệng nói chuyện, gõ một cái trên tay vịn. Sảng khoái cười to. Hay là nhìn xem một chút.
Hoàng Đế vốn không muốn Tần Nghênh Hiên ra tay, hai nước đã chuẩn bị đánh nhua, Tần Nghênh Hiên cũng sẽ lên chiến trường. Thử hỏi, thực lực của chính mình toàn bộ bại lộ, mà thực lực của đối phương không biết chút nào, chẳng lẽ không cố kỵ gì?
Đứa nhỏ Hoài Cẩn này, mở miệng vừa lúc. Giết đi sĩ khí của bọn họ.
“Thế tử nói đùa sao? Tỷ thí hai người thì hai người phải đồng tâm hiệp lực, ngươi và Tần tiểu thư không biết có ăn ý như vậy không.”
An Hoài Cẩn liếc nhìn nữ tử vẫn đang đứng giữa đại điện, nàng cười với hắn. Hắn cong môi “Không, thân là người Minh Nhạc, ta tự nhận mình và Tần tiểu thư ăn ý mười phần.”
Hoàng Đế vẫy tay “Thôi, người trẻ tuổi các ngươi tùy tiện chơi đùa đi.” Đây nói với mọi người hắn đồng ý.
Xoay người phân phó “Người đến, ban Tương Tư kiếm.”
Uy Vũ tướng quân nhìn phu nhân nhà mình. Tương Tư kiếm, thánh phẩm số một số hai. Được lan truyền là tác phẩm cuối cùng của đại sư chế tạo binh khí nổi danh. Thần kỳ ở chỗ là dùng hàn thiết chôn sâu dưới đáy đúc thành, ngạc nhiên nhất đây là một bộ hai thanh kiếm, cần người sử dụng tâm tư tương đồng, mà hai thanh tự hợp cùng nhau, càng cần hai người đồng tâm hiệp lực. Thế gian từng có một đôi phu thê bên nhau dài lâu sử dụng, bình định võ lâm, giang hồ một mảnh yên bình. Sau đó lại thất truyền, nhiều người mơ ước, giang hồ đồn đãi đã được cất giấu trong hoàng thất Minh Nhạc, hóa ra là sự thật.
Bảo kiếm được đưa lên, còn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. An Hoài Cẩn nhìn thoáng qua, hoàng thúc vì bát quái, cũng chịu bỏ ra.