Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Buổi tối trước khi ngủ, Vương Vượng Vượng lấy ra cuốn sổ ghi chép: hạ bút viết mấy dòng chữ như thế này:

Bình đẳng hay không: không bình đẳng.

Tín nhiệm hay không: không tín nhiệm.

Vương Vượng Vượng có thể từ tên chủ nhà này cảm nhận được, chính là bất mãn, khinh thường và chế giễu…

—— Nửa đêm, Vương Vượng Vượng đang mơ màng ngủ, đột nhiên nghe được một loạt âm thanh “Pipo —— Pipo —— Pipo ——”

Cái tiếng gì mà... Khó nghe như vậy chứ...

Vương Vượng Vượng lật trái lật phải, cái âm thanh kia vẫn kiên nhẫn mà réo không ngừng.

Lăn một hồi, cuối cùng Vương Vượng Vượng thực sự tỉnh táo —— cái thứ đang kêu chính là tiếng chuông của ông Chung!

Vừa nghĩ ra, Vương Vượng Vượng tùy tiện xuống giường, vẫn mặc nguyên cả bộ quần áo ngủ lao ra ngoài.

Cũng không biết tiếng chuông này đã kêu bao lâu rồi ——

“Két” cửa được mở ra, Vương Vượng Vượng chạy vọt tới trước giường, mở công tắc đèn bàn “Tách” , sau đó cúi người nhìn thẳng vào mặt người nọ, “Ông ơi, ông muốn uống nước hay là đi tiểu ạ?”

Người kia chợt mở to đôi mắt xinh đẹp: “Cô làm gì thế!”

Ặc... Nguy rồi... Vương Vượng Vượng đoán mình đi nhầm phòng rồi... Sao lại đi vào phòng của Chung Thanh Văn thế này...

Chung Thanh Văn chống người dậy, vẻ mặt không hề vui vẻ.

Vương Vượng Vượng nghĩ, nếu như toàn bộ thế giới này có cuộc thi “Làm thế nào để lộ ra vẻ mặt không hài lòng” , chắc chắn Chung Thanh Văn nhất định sẽ giành được giải nhất.

“Hì... hì hì... hì hì hì...” Vương Vượng Vượng lùi từng bước một ra phía sau, cuối cùng như con thỏ xoay người, chạy nhanh như chớp.

“...”

So với Chung Thanh Văn, tố chất của ông cụ Chung đích rõ ràng còn cao hơn rất nhiều. Thấy Vương Vượng Vượng đi vào, ông dường như còn có chút xấu hổ, nói là đánh thức cháu đang ngủ thật là ngại quá. Vương Vượng Vượng thì khẩn trương, dìu ông cụ ra ngoài, đưa đến cửa toilet, nghĩ thầm may là bản thân mình khỏe mạnh vô cùng. Cô đứng trước cửa toilet ngủ gà ngủ gật, cho đến khi nghe thấy tiếng ông cụ gọi tên, mới giật mình đi vào, lại hổn hển dìu ông cụ trở về phòng ngủ.

Cuối cùng, khi từ phòng ông cụ đi ra, trên đường trở về phòng của mình, Vương Vượng Vượng không nhịn được mà liếc mắt về phía căn phòng của Chung Thanh Văn.

—— Đèn đầu giường còn chưa tắt .

Ánh sáng leo lắt từ chiếc đèn hắt ra ngoài, thật là ấm áp.

Khi bàn tay Vương Vượng Vượng đặt tay trên núm cửa phòng thì cảm thấy phòng đối diện dần tối lại, sau đó đèn tắt hẳn.

Vương Vượng Vượng biết Chung Thanh Văn đang chờ, chờ xem cô có thể hoàn thành công việc hay không, có thể chăm sóc cẩn thận ông cụ Chung hay không.

Đây đại khái như là đang khảo sát nha, thật đúng là nghiêm ngặt, Vương Vượng Vượng nghĩ như vậy. Tuy rằng chẳng hề thích cảm giác không được tin tưởng này tẹo nào, nhưng trong lòng lại tăng thêm vài phần thiện cảm đối với Chung Thanh Văn, bởi vì tuy rằng anh ta lạnh nhạt, nhưng thực sự luôn đặt ông bà ở trong lòng.

……

Sáng sớm hôm sau, Chung Thanh Văn gọi Vương Vượng Vượng lại, dẫn cô đến siêu thị và chợ rau gần đó.

Đường bên cạnh siêu thị phía trước không có đèn xanh đèn đỏ, xe cộ qua lại liên tục.

Chung Thanh Văn đứng lại chờ cho xe đi qua, Vương Vượng Vượng thì đã vèo một phát sang đến đường bên kia rồi.

“...”

“Đây là băng qua đường,” Vương Vượng Vượng nói: “Quan trọng nhất chính là khí thế.”

“...”

“Anh phải cho tài xế biết, anh nhất định phải qua đường!”

“...”

“Biểu hiện lòng tin tất thắng với quyết tâm ra đi!”

“...”

“Thế nhưng mà, an toàn vẫn là quan trọng nhất.” Vương Vượng Vượng còn nói, “Phải trên cơ sở nắm chắc được tình huống ...”

Chung Thanh Văn lúc này không muốn nghe Vương Vượng Vượng nói gì thêm nữa.

—— Vào siêu thị, Chung Thanh Văn người cao chân dài, đi nhanh hơn người thường, Vương Vượng Vượng phải cực kỳ nỗ lực mới có thể đuổi theo được.

Chung Thanh Văn trên đường đi đều vứt mọi thứ vào xe mua sắm do Vương Vượng Vượng đẩy, chỉ cần Vương Vượng Vượng rớt lại phía sau một chút thôi, Chung Thanh Văn sẽ đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm mà nói: “Giỏ*, nhanh lên.”

Từ “Giỏ” phát âm là “kuang” gần giống “wang” là cách phát âm từ Vượng. Chung Thanh Văn coi Vượng Vượng là cái giỏ.

“Tôi... Tôi là Vương Vượng Vượng.” Vương Vượng Vượng không thích bị gọi là “Giỏ”, liền ngay lập tức kháng nghị, “Là Vương Vượng Vượng, không phải cái giỏ.”

Vài phút sau đó, Chung Thanh Văn đứng trước quầy bán rau cải trắng, lại lần thứ hai trưng ra khuôn mặt không biểu tình: “Giỏ, nhanh lên.”

“...”

Chung Thanh Văn lại dắt theo Vượng Vượng đi mua đồ ăn vặt ở quầy bên kia.

“Hai ông bà thích đồ ăn vặt, tiền này không cần bớt.” Chung Thanh Văn nói, đem hộp sô cô la Thụy Sĩ, toàn bộ bánh bích quy, hộp kẹo vừng Phúc Kiến thả vào xe đẩy của Vương Vượng Vượng, “Nhưng mà mua ít thôi, ông cụ bị bệnh tiểu đường. Tuy rằng mấy năm nay ông mặc kệ rồi, muốn ăn cái gì thì ăn, không muốn phải khổ, thế nhưng vẫn không nên thì hơn.”

“Ha ha...” Vương Vượng Vượng không còn gì để nói, “Tôi cũng thích đồ ăn vặt.”

Vốn chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Chung Thanh Văn lại đột nhiên dừng bước, rất cảnh giác mà nhìn Vương Vượng Vượng.

“Tôi...” Vương Vượng Vượng có chút uất ức, “Tôi sẽ không ăn vụng đâu...”

“...”

“Tôi thực sự sẽ không ăn vụng mà...”

“Muốn thì cứ ăn.”

“... Hả?” Chung Thanh Văn nói những lời này thật ngoài dự đoán của Vương Vượng Vượng.

“Muốn ăn thì ăn nhưng đừng ăn nhiều.” Chung Thanh Văn nói, “Đừng làm ra vẻ bị ngược đãi thế kia.”

“... Á?” Vương Vượng Vượng mở to hai mà mắt nhìn.

Cô cảm thấy hình tượng của Chung Thanh Văn ... Hình như thoáng cái đã trở nên vĩ đại vô cùng ...

Vương Vượng Vượng là tuýp người nếu người khác hòa nhã với cô, lập tức cô sẽ trở nên thân quen luôn với người đó.

“A...” Khi thấy trên mặt túi khoai tây chiên có in hình Thánh đấu sĩ Seiya*, Vương Vượng Vượng liền nhìn Chung Thanh Văn một chút, rồi nói, “Anh xem phim hoạt hình này chưa?”

Là bộ manga Áo giáo vàng, thông tin thêm xem tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Saint_Seiya

Chung Thanh Văn im lặng không nói.

Vương Vượng Vượng vậy mà không thèm để ý, liền tiếp tục nói: “Thật là kỳ quái, vì sao lại đặt tên là Thánh đấu sĩ Seiya? Đây rõ ràng là người kém nhất trong năm người.”

“...”

“À, “ Vương Vượng Vượng suy nghĩ một chút, còn nói, “Cygnus Hyoga với Pegasus Seiya không khác nhau lắm, đều kém như nhau .”

“...”

“Sai hả? Hai người kia rõ ràng là kém nhất. Andromeda Shun lợi hại nhất, Dragon Shiryu cũng rất mạnh, là thánh đấu sĩ nổi tiếng! Phoenix Ikki luôn phong độ, bình thường rất bùng nổ.”

“...”

Vương Vượng Vượng dường như đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó: “Có một vấn đề, thực sự là tôi vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Đấy là ... Vì có đoạn Seiya mặc bộ thánh y, cho nên chúng ta thấy được nửa thân trên của cậu ta. Thế nhưng, lúc khoác áo lên người, lại thấy một chiếc thắt lưng hồng ở trong. Vấn đề ở chỗ này nè, cái thắt lưng màu đỏ kia từ đâu ra? Tôi còn để ý là không có cách nào để giải thích sự xuất hiện cái thắt lưng màu xanh lá của Dragon Shiryu , thắt lưng màu trắng của Andromeda Shun, thắt lưng hồng nhạt của Phoenix Ikki, còn có thắt lưng màu xanh lam của Cygnus Hyoga ... Thánh đấu sĩ vàng đều như nhau cả, Thánh vực Saga xé bỏ áo giáp vàng, thì lúc thay thánh y cái gì cũng không mặc, cũng không nhìn thấy được, thế nhưng, thế nhưng áo giáp vàng lại không chịu nổi công kích của Thánh vực Saga với Athens, mà bay hơi luôn luôn, mà khi đấy, Thánh vực sẽ mặc một cái quần. Cái quần này, ở đâu ra nhỉ?”

“...”

“Thực ra, nhiều lúc tôi cũng muốn trở thành thánh đấu sĩ.”

Chung Thanh Văn không lên tiếng.

Vương Vượng Vượng lại nói: “Thế nhưng tôi nghĩ lại, nữ thánh đấu sĩ rất khổ, chỉ cần bị người khác nhìn thấy mặt sẽ phải kết hôn với người đó. Tôi không muốn như vậy.”

“...”

“Không biết Medusa* có như vậy không.” Vương Vượng Vượng nói, “Thực ra cô ấy cũng rất đáng thương, không được gả cho ai, bởi vì, ai nhìn thấy cô ấy đều biến thành đá nha.”

Trong thần thoại Hy Lạp, Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung là Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Đọc thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Medusa

“...”

Vương Vượng Vượng đột nhiên không nói nữa, bởi vì ánh mắt của Chung Thanh Văn rõ ràng muốn nói là: im miệng.

Đó là một loại ánh mắt có thể ra lệnh cho người khác...

“Đi tính tiền.”

Chung Thanh Văn nói, sau đó sải đôi chân dài , Vương Vượng Vượng nhanh nhẹn theo sau.

Sau đó, lúc chờ thanh toán ở quầy thu ngân, Chung Thanh Văn đột nhiên nói một câu: “Chọn Seiya là nhân vật chính vì nữ thần thích Seiya.”

“... Cái gì?”

Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng một chút: “Không nghe thấy thì thôi.”

“... A?”

“Còn nữa,” lúc này đã đến lượt Chung Thanh Văn thanh toán, anh đổ ra các thử trong giỏ, “Trong thánh đấu sĩ Medusa là nam.”

“Hả?”

“Mặt của hắn cũng chẳng ra sao, chỉ là hắn có cái tên Medusa mà thôi.”

“...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui