Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Khúc Thất Thất cho rằng nhiễm trùng do bấm lỗ tai chỉ là một tình trạng hiếm hoi lắm mới xảy ra, miễn là chăm sóc kỹ lưỡng thì sẽ không gặp vấn đề gì.

Nhưng do có lời miêu tả đầy sống động của Hứa Gia Thời nên Đào Ấu Tâm vẫn còn rùng mình khi nghĩ đến việc đi bấm lỗ tai: "Nhưng anh Gia Thời nói..."

Khúc Thất Thất ngắt lời cô: "Sao Hứa Gia Thời nói gì cậu cũng nghe thế? Cậu quên hai người đang chiến tranh lạnh à?"

"Ừ nhỉ!" Bởi vì trong thâm tâm cô tin tưởng Hứa Gia Thời vô điều kiện đây mà.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Khúc Thất Thất thở dài thườn thượt: "Thôi bỏ đi, tớ cũng không trông mong cậu sẽ đấu lại cậu ấy đâu. Nhưng bây giờ tớ có suy nghĩ khác, tớ nghĩ cậu muốn cậu ấy xuống nước trước thì đúng hơn đấy."

Cô ấy cứ ngỡ hai người chỉ cãi nhau chơi thôi, không ngờ họ lại chiến tranh lạnh lâu như vậy, trong khi rõ ràng Hứa Gia Thời quan tâm, lo lắng cho Đào Ấu Tâm đủ điều, nếu đã như thế mà anh cũng không chịu chủ động làm hòa thì nhất định đã có chuyện gì rồi!

"Tâm Tâm, cậu nghe tớ trước đã..."

"Ừm ừm!"

Khi Hứa Gia Thời ngồi trong phòng khách nhâm nhi trà với ba Đào, Đào Ấu Tâm xách cặp, lê xềnh xệch đôi dép ra ngoài.

"Con đi đâu hả?"

"Dạ thưa ba."

"Đi sớm về sớm nhé con."

"Buổi chiều có khi con đến phòng tập múa luôn ạ."

Bầu không khí giữa hai ba con vô cùng hòa thuận, Hứa Gia Thời ngẩng đầu lên nhìn. Cô kéo mí mắt, làm mặt quỷ với anh rồi xoay người rời khỏi đây mà không chút do dự.

"Gia Thời."

"Gia Thời?"

Ba Đào phải gọi mấy lần thì Hứa Gia Thời mới lấy lại tinh thần.

"Đổ trà ra bàn rồi kìa cháu."

"Cháu xin lỗi." Được ba Đào nhắc nhở, anh đặt tách trà xuống, lau dọn bàn trà.

Ba Đào uống một ngụm trà, nhìn người thiếu niên ở phía đối diện bằng ánh mắt thăm dò: "Có phải cháu và Tâm Tâm cãi nhau không?"

Thiếu niên cụp mắt: "Không ạ."

Nhưng ba Đào không tin, ông lắc đầu, cười: "Dì chú trông hai đứa từ nhỏ đến lớn mà, cháu tưởng cháu không nói thì dì chú không nhận ra sao?"

Hứa Gia Thời mấp máy môi, không giải thích, cuối cùng im lặng trong cái nhìn chằm chằm của người đối diện.

Ba Đào kiên nhẫn khuyên bảo: "Tâm Tâm cứ như đứa trẻ chưa trưởng thành vậy, cần có người trông chừng mọi lúc mọi nơi, nếu nó sai ở đâu, cháu dạy được thì cứ dạy."

"Em ấy tốt lắm, không làm gì sai đâu ạ." Lúc nói câu này, thiếu niên không mảy may lưỡng lự.

Nghe anh khen con gái nhà mình, ba Đào cười tươi rói: "Chỉ có cháu mới có lòng kiên nhẫn, hết mực che chở Tâm Tâm từ nhỏ đến lớn. Con bé đó quá đơn thuần, chưa có nhiều kinh nghiệm trong cách đối nhân xử thế, mong cháu hãy bao dung cho nó hơn."

Bé ngỗng ngốc nghếch cần bao dung vẫn đang trên đường tụ họp với chị em bạn dì của mình.

Mặc dù Đào Ấu Tâm chùn bước do quá sợ hãi nhưng Khúc Thất Thất lại khăng khăng đòi đi bấm lỗ tai bằng được. Đào Ấu Tâm đi với cô ấy từ nơi họp mặt cho đến địa điểm bấm khuyên. Lúc thấy thợ bắn kim qua lỗ tai, cô cũng cắn chặt răng y hệt như Khúc Thất Thất.

Khúc Thất Thất đi bấm cả hai bên, mỗi bên một lỗ. Sau khi bấm xong, Đào Ấu Tâm cau mày hỏi cô ấy: "Đau không?"

Khúc Thất Thất lấy lại bình tĩnh một lúc mới hít vào thật sâu: "... Cũng ổn."

Khuyên tai xỏ lỗ có màu bạc, khi đèn chiếu vào sẽ tỏa sáng lấp lánh. Sự xinh đẹp này đã làm vơi đi nỗi đau đớn, Khúc Thất Thất thấy rất đáng về công sức mà mình đã bỏ ra.

"Không thay khuyên tai trong vòng một tuần, tùy cơ địa có thể kéo dài đến nửa tháng, em giữ vệ sinh sạch sẽ và khử trùng mỗi ngày nhé."

"Em cảm ơn ạ."

Hai người ra khỏi bệnh viện, đi thẳng tới cửa hàng trang sức ở trung tâm mua sắm.

"Cặp vỏ sò này đẹp ghê, kiểu bông hoa nhỏ màu xanh này cũng hợp với cậu nữa." Con gái gần như không miễn dịch được trước những món trang sức tinh xảo này, hễ thấy đôi nào là y như rằng thiếu điều thu hết vào túi mình.

"Tâm Tâm, hay cậu đeo thử cái khuyên tai kẹp này xem." Khúc Thất Thất chọn kiểu dáng không cần xỏ lỗ cho cô.

"Được thôi." Đây là lần đầu tiên Đào Ấu Tâm thử đeo khuyên tai kẹp, nó có hình cánh bướm sải rộng ra. Đeo vào, chiếc khuyên tai càng làm tôn lên nét đẹp của cô.

Khúc Thất Thất giơ ngón cái lên like: "Quả nhiên đeo khuyên tai vào là khác hẳn, trông xinh hơn thật này!"

Kế đến là màn người mua và người bán khen ngợi lẫn nhau. Thậm chí không cần nhân viên rao hàng, hai người đã quyết định mua cho mình hai cặp khuyên tai cùng màu.

Một khi đã đeo khuyên tai vào là sẽ không muốn lấy xuống nữa, Đào Ấu Tâm giơ điện thoại lên chụp, để lộ khuyên tai kẹp hình con bướm. Đôi tai với trang sức trong suốt, ánh hồng thật sự rất đẹp.

Khúc Thất Thất trầm trồ không ngớt, khổ nỗi cô ấy vừa mới đi bấm khuyên tai, chưa được đổi loại khuyên tai theo ý muốn: "Á á! Đẹp quá đi mất! Tâm Tâm ơi, cậu gửi tớ hai bức ảnh đi, để sau tớ đăng lên khoảnh khắc Wechat chung với tớ luôn."

"Được thôi." Đào Ấu Tâm lập tức gửi hình cho cô ấy.

Ảnh đẹp mới ra lò thì ai mà chẳng muốn chia sẻ ngay, thế là theo thói quen, cô nhấn vào tin nhắn đầu danh sách và gửi liên tù tì ba tấm hình.

Hứa Gia Thời đang ở nhà họ Đào thì bỗng nhiên nhận được thông báo có tin nhắn đến, mở ra xem, không ngờ là ba bức ảnh selfie chụp với khuyên tai xinh xắn của Đào Ấu Tâm.

Bé ngỗng ngốc nghếch: [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]

+10:?

Bé ngỗng ngốc nghếch: À, quên còn đang chiến tranh lạnh mà.

"Thất Thất, tớ vừa làm một chuyện ngớ ngẩn lắm." Cô đắc chí quá đây mà, có khi Hứa Gia Thời sẽ nghĩ cô cố tình gợi chuyện mất thôi.

Khúc Thất Thất khoác tay bạn thân, an ủi: "Không sao đâu, anh Gia Thời nhà cậu không chê cậu đâu."

Dù gì từ nhỏ đến lớn, họ cũng làm mấy chuyện như này suốt rồi.

Đào Ấu Tâm thầm nghĩ: An ủi mà thế này thì thà đừng an ủi còn hơn!

"Đi thôi, đi thôi, chúng ta sang chỗ khác lượn đi!" Khúc Thất Thất kéo tay cô lên, tình cờ nhìn lướt ra ngoài. Bỗng nhiên, cô ấy siết chặt tay lại, lắp ba lắp bắp: "Châu, Châu, Châu Triệt Ngôn kìa!"

Đào Ấu Tâm ngoảnh đầu lại, thấy Đường Quân và Châu Triệt Ngôn đang từ con đường phía trước cửa hàng qua đây.

"Tâm Tầm à, hạnh phúc của cả đời người chị em này trông cậy vào cậu đấy!" Khúc Thất Thất lập tức kéo cô ra ngoài, suýt chút nữa đã đánh rơi trang sức vừa mua.

"Lại là tớ nữa hả?"

"Dù gì hai người cũng từng gặp nhau trong buổi tập huấn, hôm nay cậu nhất định phải giới thiệu tớ cho cậu ấy đấy!"

Hai người lặng lẽ leo cầu thang có tay vịn theo hai người đến tầng bốn. Tầng này có một khu vui chơi giải trí rộng lớn, không bàn cãi gì nữa, đây chính là điểm đến của Châu Triệt Ngôn và Đường Quân.

Khúc Thất Thất đã vạch sẵn kế hoạch đâu ra đấy: "Chút nữa xem họ chơi trò gì, sau đó chúng ta sẽ giả vờ vô tình bắt gặp."

Trước khi Khúc Thất Thất chuẩn bị xông ra, Đào Ấu Tâm hớt hải cản cô ấy lại: "Vậy thì phải mua xu chơi game đã chứ?"

Đã đóng kịch thì phải làm đến nơi đến trốn, nhờ cô nhắc mà Khúc Thất Thất mới để ý đến chuyện này, cô ấy trầm trồ nhìn Đào Ấu Tâm: "Hiếm khi nào thấy cậu nhanh nhạy như thế đấy!"

Đào Ấu Tâm bất mãn hỏi ngược lại: "Bộ tớ đần lắm hả?"

Khúc Thất Thất thuận tay vuốt mái tóc dài của mình, thì thầm vào tai cô: "Cậu không đần, cậu ngơ thôi!"

Đào Ấu Tâm ngơ ngác gật đầu, sau đó đuổi theo.

Hàng trước đều là máy gắp thú, đương nhiên hai cậu con trai không có hứng thú với gấu bông, họ tiến thẳng về phía xe máy đồ chơi được làm như thật kia.

Dãy xe máy ở đây có thể tự điều chỉnh để tạo độ nghiêng và cảm giác rung lắc theo chế độ game mà người chơi chọn, thậm chí người chơi còn có thể cảm nhận được gió mát thổi đến từ phía đối diện lúc tăng tốc độ, hết sức thú vị.

Trong lúc hai người đắm chìm trong game, Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất đi loanh quanh gần đó. Đến khi ván một kết thúc, hai cô nàng xách gió tiền xu, vừa cười nói vui vẻ vừa đi ngang qua. Đúng lúc này, Đào Ấu Tâm "bỗng dưng" nhận ra người quen, chủ động tiến lên chào hỏi: "Châu Triệt Ngôn?"

"Không ngờ gặp được hai cậu ở đây, trùng hợp quá!" Cô đã thuộc làu làu kỹ năng nói câu vô tình gặp nhau đa zi năng này rồi.

Ngược lại, Châu Triệt Ngôn cũng nghe cô nói câu này rất nhiều lần. Cuối cùng cậu ấy cũng không im lặng không nói gì như lúc trước nữa mà gọi hẳn tên của người đối diện: "Đào Ấu Tâm."

"Ừm ừm." Lần này không bị Tạ Nhiên làm phiền, cuối cùng cô cũng giới thiệu Khúc Thất Thất với Châu Triệt Ngôn thành công: "Cậu ấy là bạn thân của tôi, Khúc Thất Thất, mọi người đã gặp nhau mấy lần rồi nhưng chưa có cơ hội giới thiệu đàng hoàng."

"Chào cậu." Nghe nói Châu Triệt Ngôn là người trầm tính, ngay cả việc chào hỏi Khúc Thất Thất cũng làm bộ rụt rè.

Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào Châu Triệt Ngôn, sợ cậu ấy sẽ giả làm người câm như lúc trước, không là Thất Thất sẽ buồn lắm.

Tuy nhiên, cảnh tượng ấy vào mắt người khác lại biến thành cái nhìn đắm đuối.

Đường Quân đang ngồi trên xe máy không nỡ xuống, một tay giơ điện thoại, lén lút chụp một góc cảnh tượng này.

Hình ảnh tuyệt vời thế này, tất nhiên không thể chỉ có một mình cậu ấy thấy được. Sau một hồi nghĩ ngợi, Đường Quân gửi bức ảnh đó cho Hứa Gia Thời.

Trong số những người Đường Quân mới làm quen gần đây, chỉ có Hứa Gia Thời là biết cả Đào Ấu Tâm lẫn Khúc Thất Thất. Một người là bạn, một người là thanh mai, thế thì sao không rủ nhập bọn để cùng chung vui!

Đường Quân: [Cậu xem người trong hình là ai.]

Bức ảnh do Đường Quân gửi cho Hứa Gia Thời chỉ để lộ chút ít góc nghiêng của hai thiếu nữ, nhưng anh vẫn nhớ Đào Ấu Tâm mặc gì lúc ra ngoài, bởi vậy mà cho dù không biết thì Hứa Gia Thời vẫn nhận ra Đào Ấu Tâm chỉ qua bóng lưng.

+10: [Các cậu đang ở đâu?]

Đường Quân: [Ơ, cậu định đến tận nơi luôn hả? Hôm qua rủ cậu đi mà cậu không chịu, giờ bỏ lỡ kịch hay rồi, chừa chưa?]

Mặc dù người ngoài cảm thấy Hứa Gia Thời khó gần nhưng Đường Quân cực kỳ tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, ít nhất anh là người mà cậu ấy chân thành muốn làm bạn nhất hiện nay. Đường Quân không chỉ rủ Châu Triệt Ngôn mà còn cố tình rủ cả Hứa Gia Thời để tới khu vui chơi giải trí vào thứ bảy, tiếc rằng lúc đó cậu ấy đã bị Hứa Gia Thời từ chối.

Đường Quân biết ngay không ai có thể chối từ trước sức hấp dẫn của drama mà, bằng chứng là vừa gửi ảnh mà Hứa Gia Thời đã chịu tới ngay đấy thây!

Đường Quân vừa nhắn tin vừa gửi địa chỉ cho anh.

Mọi người đều học cùng trường, cậu ấy cho rằng không có gì phải giữ ý tứ cả. Dù gì vốn dĩ Hứa Gia Thời và hai cô nàng cũng là bạn của nhau, anh đến thì càng đông vui.

Đến khi Đường Quân ngẩng đầu khỏi điện thoại, Châu Triệt Ngôn đã đáp lời Khúc Thất Thất, nói ra tên của mình - Châu Triệt Ngôn.

"Hế lô." Cuối cùng Đường Quân cũng chịu xuống xe, thái độ nom như đã quen biết họ từ lâu: "Còn một đứa nữa, chút nữa mới đến."

Đường Quân tử tế báo trước với họ, còn Châu Triệt Ngôn thì vẫn giữ khư khư hình tượng kiệm lời như vàng. Để bầu không khí vui hơn, Khúc Thất Thất chủ động tiếp lời: "Không sao, không sao, càng đông càng vui mà."

"Đúng đấy, càng đông càng vui." Đào Ấu Tâm một lòng một dạ giúp đỡ chị em tốt của mình.

Theo kế hoạch, Đào Ấu Tâm sẽ xin thông tin liên lạc của Châu Triệt Ngôn: "Chà, Châu Triệt Ngôn, cậu có chơi QQ không? Tôi với cậu biết nhau lâu rồi mà chưa kết bạn nữa."

Đã nói đến mức này, ai có IQ bình thường thì cũng nhận ra đối phương có ý kết bạn với mình. Sau một hồi chần chừ, Châu Triệt Ngôn bỗng dưng tuôn một tràng: "2530..."

"Khoan khoan!" Không hiểu sao đùng một cái cậu ấy nói số, trí nhớ cô có tốt đến mức nghe một lần là nhớ như Hứa Gia Thời đâu!

Để tránh bỏ sót số, Đào Ấu Tâm vội vàng lấy điện thoại ra tìm. Khổ nỗi cô mới nhập hai số vào thì quên khuấy tất cả những số sau.

Thấy mặt cô nghệt ra, Châu Triệt Ngôn hơi mím môi, một tia sáng khó phát hiện vụt qua thật nhanh trong mắt. Cậu ấy đột nhiên chủ động bước tới, kéo gần khoảng cách với Đào Ấu Tâm hơn rồi đọc số QQ của mình một lần nữa. Lần này, cuối cùng Đào Ấu Tâm cũng tìm được.

Thế là Khúc Thất Thất đang đứng cạnh cô cũng gửi lời mời kết bạn như chuyện đương nhiên.

Đào Ấu Tâm cụp mắt, liếc mắt trông sang, thấy Khúc Thất Thất ra dấu "OK" thì biết đã thành công.

Cô không gửi lời mời kết bạn mà thoát khỏi ứng dụng ngay. Với tính cách của Châu Triệt Ngôn, chắc chắn cậu ấy sẽ không chủ động nhắn tin cho người khác, có kết bạn hay không thì cũng không sao cả.

Cô chỉ cần mở đường cho Khúc Thất Thất, chuyện về sau của hai người cứ để nó diễn ra tự nhiên.

Đường Quân đứng cạnh tặc lưỡi.

Châu Triệt Ngôn chịu kết bạn với con gái không vì chuyện nghiêm túc là một việc hiếm hoi đến nỗi có thể sánh ngang với cây vạn tuế ra hoa. Thôi rồi, phải "trồng" thôi!

Hai thiếu nữ cố tình nán lại cười đùa với họ, Đường Quân tìm cơ hội nhường chỗ cho Đào Ấu Tâm, còn cô thì vắt óc nghĩ cách tạo điều kiện cho Khúc Thất Thất.

Lúc chơi trò ném bóng vào rổ, Đào Ấu Tâm ném hụt liên tục, Đường Quân cố tình nhắc nhở Châu Triệt Ngôn: "Dạy Đào Ấu Tâm đi."

Không chờ Châu Triệt Ngôn làm gì, một thiếu nữ đã chủ động tấn công: "Châu Triệt Ngôn, sao cậu ném chuẩn thế, có kỹ thuật gì hay sao?"

Người nhờ cậu ấy giúp đỡ là Khúc Thất Thất, Châu Triệt Ngôn đứng yên như tượng. Sợ cô ấy lúng túng, Đường Quân sẵn sàng hy sinh bản thân: "Em gái Thất Thất, cậu ấy thích làm người câm vậy đấy, tôi không chơi với cậu ấy đâu."

Khúc Thất Thất: "..."

Không có bóng đèn Tạ Nhiên, nhưng lại chui ra Đường Quân.

Nể tình Đường Quân là anh em thân thiết của Châu Triệt Ngôn, Khúc Thất Thất vẫn tỏ ra ôn hòa, vờ hợp tác với cậu ấy.

Đào Ấu Tâm thì chơi trò khác ở gần đó, trò câu cá.

Lưỡi câu hạ xuống, con cá đồ chơi cắn lưỡi câu, lúc tưởng như kéo lên được thì nó bị một làn sóng cuốn đi.

Đây là một trò chơi chán ngắt, thế mà cô lại chơi rất hăng say.

Từ thời còn tấm bé, cô đã thích ngồi một chỗ ôm đồ chơi mà nghịch.

Ban ngày ba mẹ phải đi làm, phần lớn thời gian cô đều ở cùng Hứa Gia Thời. Cô ham chơi, đòi anh chơi với mình mãi. Bởi vì IQ của Hứa Gia Thời quá cao nên anh có thể lắp ráp hoặc nắm rõ cơ chế của từng đồ chơi cho trẻ con một cách cực kỳ nhanh chóng.

Bé Đào Ấu Tâm cho rằng như vậy thì mình sẽ hoàn toàn không trải nghiệm được cái vui thú khi chơi, thế là cô tiến lên đẩy Hứa Gia Thời ra, ngồi bệt xuống đất, gạt nước mắt: "Anh không chơi với Tâm Tâm, anh hư quá!"

Để dỗ cô, Hứa Gia Thời đưa trò câu cá cho cô: "Em câu hết cá trong này lên, anh sẽ mời em ăn bánh quy."

Mặc dù Đào Ấu Tâm không thể câu hết cá nhưng Hứa Gia Thời vẫn cho cô ăn bánh quy. Mãi về sau, cô mới biết hóa ra hai cái nam châm trong đó đã bị hỏng, về cơ bản không thể câu hết được.

Lại ném trúng bóng vào rổ, lần thứ ba Châu Triệt Ngôn ngoảnh lại nhìn Đào Ấu Tâm.

Cô đang nghiêng người đứng cạnh hồ cá đồ chơi, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, con bướm trên vành tai lấp lánh, rực rỡ dưới ánh đèn.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Đào Ấu Tâm đeo khuyên tai, giống như viên minh châu được điểm xuyết bằng hoa tươi vậy, xinh đẹp và nổi bật quá đỗi.

Châu Triệt Ngôn tiến lên vài bước, nghe thiếu nữ lẩm bẩm: "Nhiều lần rồi, đáng lẽ tính theo xác suất phải câu được rồi mới phải."

Song, cô vẫn thất bại khi điều khiển cần câu.

Cuối cùng Đào Ấu Tâm cũng chịu bỏ cuộc. Cô phủi tay định rời khỏi đây, nhưng khi quay đầu lại thì bắt gặp Châu Triệt Ngôn: "Ơ, sao cậu lại ở đây?"

Đào Ấu Tâm nghiêng đầu nhìn sang, sao Khúc Thất Thất lại chơi ném bóng với Đường Quân thế này!

Không còn cách nào khác, cô đành trò chuyện với Châu Triệt Ngôn: "Cậu không chơi ném bóng à?"

Châu Triệt Ngôn đáp "ừ": "Cậu muốn chơi gì?"

"Gì cũng được." Cô đến đây chủ yếu là để đi với Khúc Thất Thất thôi.

Thấy Đào Ấu Tâm không có yêu cầu gì, Châu Triệt Ngôn bỗng nhiên chủ động chỉ vào hồ cá vừa nãy: "Cậu muốn chơi câu cá không, tôi có thể giúp cậu."

"Cậu biết câu cá à?"

"Thử xem sao."

Châu Triệt Ngôn bỏ xu vào, cầm cần câu Đào Ấu Tâm vừa dùng. Chẳng biết có phải do biết chơi hay may mắn mà cậu ấy câu được con cá thật.

"Woa!" Đào Ấu Tâm chân thành trầm trồ: "Cậu giỏi quá!"

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ câu được gì ở đây cả!

Châu Triệt Ngôn từng nghe không ít lời khen ngợi dành cho mình, có lúc đó là những câu thật lòng, nhưng cũng có lúc đó chỉ là những lời khen giả tạo. Tuy nhiên, cậu ấy nhận ra Đào Ấu Tâm chân thành khen mình, không hề có chủ đích nào khác.

Châu Triệt Ngôn cầm con cá nhỏ màu xanh vừa câu được, đưa đến trước mặt Đào Ấu Tâm: "Tặng cậu."

"Cảm ơn." Vốn dĩ ngay từ đầu Châu Triệt Ngôn đã nói sẽ câu giúp cô, thế nên cô cũng không cần khách sáo.

Một con cá đồ chơi đổi lại được nụ cười rạng rỡ của Đào Ấu Tâm, đây là lần đầu tiên trong đời Châu Triệt Ngôn cảm nhận được thế nào là "bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương hoa".

Tiếc thay, tâm trạng kỳ diệu ấy không duy trì được bao lâu thì cậu ấy nghe thiếu nữ ngây thơ hỏi: "Tôi tặng nó cho Thất Thất được không?"

Khuôn mặt Châu Triệt Ngôn chợt cứng đờ, giọng điệu cậu ấy trầm xuống như cũ: "Đồ của cậu thì cậu cứ quyết định."

Khổ nỗi Đào Ấu Tâm không nhận ra cách nói chuyện của Châu Triệt Ngôn đã thay đổi, chỉ nghĩ rằng: Nhất định Thất Thất sẽ rất vui khi nhận được cá do Châu Triệt Ngôn câu.

Đào Ấu Tâm ôm con cá nhỏ đến, đưa nó cho Khúc Thất Thất. Chẳng biết hai thiếu nữ thủ thỉ gì với nhau mà thoạt trông cả hai đều cực kỳ vui vẻ.

"Bạn tôi tới rồi, tôi đi đón đây." Đường Quân thình lình giao tiền xu đang cầm cho Châu Triệt Ngôn giữ, còn mình thì đi đón bạn.

Nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, ban đầu Đào Ấu Tâm còn ngỡ mình bị hoa mắt, cho đến khi khoảng cách giữa Hứa Gia Thời và cô càng lúc càng được rút ngắn.

Thậm chí cô còn tận mắt chứng kiến cảnh Đường Quân choàng vai bá cổ Hứa Gia Thời, giới thiệu với họ: "Đây là bạn tôi, Hứa Gia Thời."

"À đâu, chắc ba người thân hơn bọn tôi, không cần tôi giới thiệu đâu nhỉ?" Đường Quân chỉ vào hai thiếu nữ, hai người ngượng ngùng cười.

Không một ai ngờ rằng người bạn mà Đường Quân nói lại là Hứa Gia Thời. Lúc Hứa Gia Thời nhìn sang, thấy ánh mắt anh hung dữ đến mức như muốn ăn thịt mình, Đào Ấu Tâm sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Khúc Thất Thất.

Khi nãy Đào Ấu Tâm đã giúp cô ấy, bây giờ chính là thời điểm cô ấy trả nợ, Khúc Thất Thất rén đến rợn da đầu, chào anh: "Hứa Gia Thời, sao cậu lại đến đây?"

Hứa Gia Thời nhìn chằm chằm vào hai người không chớp mắt, nói bóng gió: "Để bắt ngỗng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui