Ngày 28 tháng 8, trời trong xanh.
Thích thân hình thì cũng được.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Miệng ngậm chặt lại như bị dính keo, nghẹn một lúc lâu cũng không có cách nào mở miệng.
Anh chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Thuận theo tầm mắt của cô, Hứa Gia Thời rũ mắt xuống, liếc nhìn cổ áo rồi giả vờ đưa tay miết cổ áo hai cái: “Vào đi.”
Bầu không khí đông cứng lại hồi nãy cuối cùng cũng bị phá vỡ, Đào Ấu Tâm liếm môi, bừng tỉnh: “Lúc nãy em có gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy, nhấn chuông cửa mãi mà cũng không có ai trả lời, bên ngoài lại quá nóng nên em mới tự mở vào nhà.”
Cô chậm chạp giải thích hành vi của mình, Hứa Gia Thời cũng không để ý: “Lưu dấu vân tay của em là để em có thể tùy ý ra vào mà.”
Đào Ấu Tâm gật đầu liên tục, ánh mắt không được tự nhiên mà nhìn xung quanh, không biết phải nói gì.
Hứa Gia Thời rót một cốc nước từ máy lọc nước, đưa tới trước mặt cô: “Trời nóng, uống miếng nước đi.”
Vừa rồi anh vẫn chưa cài cúc áo nên khi đưa tay ra, cổ áo cũng theo đó mà mở ra trước mặt Đào Ấu Tâm.
Tay cô run lên, suýt chút nữa thì đã làm đổ cốc nước.
Cánh tay thon dài, mạnh mẽ cùng với cơ bụng như ẩn như hiện khiến người ta không nhịn được mà muốn tìm hiểu nghiên cứu thứ lại bị che đi một nửa kia.
Sao, sao, sao lại như thế này!
Trong đầu tự động hiện lên hình ảnh trong quyển truyện tranh Khúc Thất Thất cho cô xem nhưng cũng không kích thích bằng việc nhìn tận mắt như này.
Đào Ấu Tâm tự khinh bỉ bản thân, sao cô có thể bị Khúc Thất Thất lây nhiễm tư tưởng không đứng đắn mà sinh ra những suy nghĩ xấu xa với Hứa Gia Thời.
Thật sự, thật sự là quá quá đáng sợ!
Cô “chộp lấy” cốc nước, cầm trên tay, tùy tiện tìm một lý do để anh rời khỏi đây: “Anh, tóc anh vẫn còn ướt kìa, mau đi sấy tóc đi.”
“Không cần gấp.” Hứa Gia Thời không muốn rời đi một chút nào: “Mùa hè nhanh khô lắm.”
Những ngón tay thon dài luồn vào phần tóc trên trán, kéo ra vài lọn tóc đen còn ướt, những lọn tóc cuộn vào nhau cứ thế được tản ra.
Một động tác tùy tiện mà anh cũng có thể làm thành một động tác… Quyến rũ như thế, Đào Ấu Tâm đột nhiên hiểu được lý do những nữ sinh trong trường học tung hô vẻ đẹp trai của Hứa Gia Thời.
Nói một cách khách quan thì Hứa Gia Thời có được một khuôn mặt không chê vào đâu được, ngay cả cô là người cùng lớn lên với anh nhìn hoài cũng không chán.
Nhưng chuyện này không đúng!
Đào Ấu Tâm lắc đầu, dường như đang tự thức tỉnh chính mình.
Anh ấy chính là Hứa Gia Thời, là anh trai lớn lên từ nhỏ với mình, không phải những nhân vật trong truyện mà Khúc Thất Thất thèm muốn.
Cô hít sâu một hơi, cầm cốc lên uống cạn để làm dịu đi ngọn lửa trong lòng, nhất định là do trời nắng nóng nên cô mới có thể rạo rực như thế.
Chiếc vali lớn màu đen anh mang về vẫn chưa kịp thu dọn mà đặt ở phòng khách, Hứa Gia Thời mở ra ngay tại chỗ, từ bên trong lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Đào Ấu Tâm: “Quà đó.”
“Vâng ạ.” Cô liếc nhìn nó rồi nhận lấy, để lên đầu gối, dùng bàn tay ôm lại rồi không làm thêm động tác gì khác.
Hứa Gia Thời ung dung khoanh tay: “Không muốn mở ra xem sao?”
“Lát nữa rồi xem.” Cô hiện tại chỉ muốn làm dịu đi những rạo rực trong lòng.
“Sao hôm nay lại có kiên nhẫn như vậy?” Hứa Gia Thời nhìn ra phản ứng khác thường của cô, đột nhiên cúi người kề sát mặt vào, dường như muốn nhìn ra nguyên nhân từ khuôn mặt của cô.
Bóng người trong mắt cô bỗng nhiên được phóng đại, chiếm gần như toàn bộ tầm nhìn của cô, Đào Ấu Tâm vô thức mở to hai mắt.
Xương quai xanh cùng với hõm vai lọt vào tầm mắt của cô, mùi thơm ngát của sữa tắm hương cam tràn ngập chóp mũi khiến hô hấp của cô như dừng lại.
“Em, em chợt nhớ ra mình còn có việc chưa làm xong, em phải về nhà nói với mẹ trước đã.” Cô vội vã bỏ chạy, nhanh đến mức hộp quà vừa nãy run tay làm rơi cũng quên cầm về.
Đào Ấu Tâm bất chấp cái nắng như thiêu như đốt ở trên đầu, chạy như bay trong khu dân cư, còn chưa về đến nhà đã gọi điện thoại cho Khúc Thất Thất: “Thất Thất Thất Thất Thất Thất.”
Một lúc sau, trong điện thoại di động truyền tới giọng nói đang nghiến răng nghiến lợi của Khúc Thất Thất: “Nếu như không có việc gì gấp thì cậu chắc chắn sẽ phải chết.”
Nghe thấy tiếng ngáp, Đào Ấu Tâm đã biết cô ấy đang ngủ trưa. Khúc Thất Thất luôn cáu kỉnh mỗi khi thức dậy, càng cáu kỉnh hơn khi giấc ngủ bị gián đoạn, cô vốn định kể lại ngắn gọn và phê phán hành vi vừa rồi của mình nhưng mở miệng ra lại không biết bắt đầu từ đâu: “Thôi quên đi, cậu ngủ đi.”
Cô cũng không thể nói rằng mình giống như một tên biến thái nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Hứa Gia Thời, còn có suy nghĩ xằng bậy muốn khám phá cơ bụng từ cúc áo trở xuống được.
Nếu để cho Khúc Thất Thất biết thì chắc chắn cô sẽ bị cười nhạo.
Sau này, cô phải đối mặt với Hứa Gia Thời như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đào Ấu Tâm đành nuốt những lời định nói lại: “Không có gì, chỉ là tớ nhớ cậu thôi, cậu ngủ tiếp đi.”
Giống như bị chơi xỏ một vố, người ở đầu bên kia điện thoại cười “Ha ha” hai tiếng: “Đào Ấu Tâm, hôm kia khai giảng đừng để tớ tóm được cậu.”
Chị em bạn dì đe dọa quá đáng sợ: “Đừng như vậy mà, Thất Thất, buổi trưa tớ mời cậu đi uống trà sữa.”
Khúc Thất Thất: “Việc buổi trưa, trưa nay làm ngay đi.”
Đào Ấu Tâm liền học theo: “Việc hôm nay, hôm nay làm xong đi.”
Khúc Thất Thất sửa lại cho cô: “Nợ hôm nay, ngày kia sẽ đòi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đào Ấu Tâm mới phát hiện hai tay mình trống trơn, cô chợt nhớ tới món quà đã rơi xuống đất, bị bỏ quên ở nhà họ Hứa.
Hứa Gia Thời xoay người, nhặt hộp quà để lên bàn trà, nhìn chằm chằm ra cửa vài giây rồi mới ung dung xoay người rời đi.
Hứa Gia Thời quay trở lại phòng tắm.
Nhớ lại phản ứng vừa rồi của Đào Ấu Tâm, anh bỗng nhiên đồng tình với câu nói của ba anh.
Tận dụng hợp lý những lợi thế về ngoại hình của bản thân.
Thiếu niên đứng ở trước gương chậm rãi cởi cúc áo, để lộ ra cơ bụng săn chắc, nhẵn nhịn, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sau ngày hôm đó, mẹ Hứa đột nhiên phát hiện, những thiết bị tập thể hình trong nhà đã được đổi mới, đồng thời còn được bổ sung thêm vài thiết bị mới.
-
Tháng chín khai giảng, Đào Ấu Tâm chính thức trở thành một học sinh lớp 11.
Lớp số 3 có thêm năm bạn học mới, cũng đồng nghĩa với việc có năm bạn học cũ chuyển đi.
Những thay đổi này không có ảnh hưởng gì nhiều với Đào Ấu Tâm, cô còn đang bận an ủi Giang Thư Dư: “Không sao đâu… Chỉ thiếu hai điểm thôi, học kỳ sau vẫn còn cơ hội.”
Lần thi cuối kỳ vừa rồi, Giang Thư Dư xếp thứ 49 của lớp, chỉ hơn người thấp nhất lớp hai điểm. Giang Thư Dư hết sức buồn bực, liên tục nghĩ lại: “Nếu như điểm vật lý của tớ cao hơn một chút thì tốt rồi.”
“Mỗi học kỳ cậu đều có tiến bộ, lần sau chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Kỹ năng an ủi người khác của Đào Ấu Tâm đã được dày công tôi luyện.
Bởi vì học lệch môn nên Giang Thư Dư mới thi trượt lớp số 1, chuyện này cũng không có gì bất ngờ nhưng biểu hiện của Châu Triệt Ngôn lại khiến giáo viên chủ nhiệm vô cùng tức giận: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Lần nào thi cuối kỳ cũng bị tụt lại phía sau, sau này làm sao mà vượt qua được những kỳ thi lớn hơn?”
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm là người bảo thủ và nghiêm khắc nhưng thật ra cũng là vì muốn tốt cho học sinh, hy vọng tất cả học sinh đều có thể thành công, thi được thành tích tốt, cho dù phải chuyển khỏi lớp của ông.
Bình thường, trong kỳ thi tháng, Châu Triệt Ngôn đều có thể nằm trong top 30 của lớp, mặc dù không phải top đầu nhưng cũng thoải mái để đỗ vào lớp số 1. Ai mà ngờ kỳ thi cuối kỳ vừa rồi lại rớt khỏi top 50, vừa khai giảng đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng để dạy dỗ một trận.
Châu Triệt Ngôn nói dối rằng tình trạng sức khỏe lúc tham gia kỳ thi không tốt lắm, lý do thật sự thì chỉ có mình cậu ấy mới biết.
Chất lượng giảng dạy của lớp số 3 cũng không kém, cậu ấy tự tin có thể duy trì được thành tích của mình, kể cả không vào lớp chọn.
Nếu ở lại lớp số 3 có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn của Đào Ấu Tâm, chuyện này Hứa Gia Thời không làm được nhưng cậu ấy thì có thể.
Bắt đầu từ lớp 11, học sinh phải đi học từ thứ hai đến thứ bảy.
Việc học của lớp 11 nặng hơn nhiều so với lớp 10, bởi vì học kỳ này phải học trước một phần kiến thức của học kỳ sau, từ đó suy ra, học kỳ 1 của lớp 12 là bọn họ sẽ hoàn thành tất cả chương trình học.
Ngoài việc bận rộn học tập, ở trường cũng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Trong lễ khai giảng, Hứa Gia Thời đã phát biểu với tư cách là đại diện của lớp, hiệu trưởng cũng tuyên dương anh trước toàn trường vì những thành tích mà anh đã đạt được trong thời gian học tập, nhằm động viên các học sinh mới và khuyến khích học sinh toàn trường học tập anh.
Tuần thứ ba sau khi khai giảng là sinh nhật của Tạ Nhiên, buổi liên hoan có rất nhiều người, bao gồm cả thành viên của đội bóng rổ và Giang Thư Dư.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Giang Thư Dư đã thăng cấp từ tân binh Đồng lên trình độ Ngôi Sao, mỗi lần Tạ Nhiên chơi game với bọn họ đều cố ý khoe khoang một lúc.
Chủ yếu là khoe bản thân dạy tốt.
Ngày nghỉ lễ Quốc khánh, ba Đào lái xe đưa vợ và con gái đi du lịch, Đào Ấu Tâm đã chia sẻ một đống ảnh chụp và video lên trang cá nhân, nhận được hơn trăm lượt thích.
Trong đại hội thể dục thể thao mùa thu tháng mười, Khúc Thất Thất đã đẩy tạ vượt qua vạch vôi nhưng quả tạ lại lăn ngược về chân cô ấy trước sự chứng kiến của bao người.
Tạ Nhiên ở bên cạnh ôm bụng cười sặc sụa: “Ôi, đẩy tạ âm 1 mét, sống lâu như vậy mà mới thấy lần đầu.”
Khúc Thất Thất đưa tay ra đấm cậu ấy một phát.
Bởi vì hành động đột ngột này mà Khúc Thất Thất đã nổi tiếng toàn trường.
Sự kiện Halloween là vào tháng mười một, Hoan Lạc Cốc đã mở bán vé sớm, Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm thuyết phục mọi người cùng mua, ngoài Tạ Nhiên và Hứa Gia Thời, Giang Thư Dư cũng bị kéo vào nhóm.
“Thư Dư, cậu có dũng cảm không?”
“Cũng coi như là có đi.”
“Vậy thì tốt rồi, Thất Thất chắc chắn sẽ kéo chúng ta đến nhà ma.”
“Sao thế? Cậu sợ hả?”
“Vượt qua nỗi sợ!” Đào Ấu Tâm thể hiện sự quyết tâm.
Châu Triệt Ngôn ở bên cạnh nghe một lúc, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng: “Mấy cậu đang nhắc tới sự kiện Halloween à?”
“Đúng thế, chúng tớ định Halloween sẽ đi Hoan Lạc Cốc.”
“Tớ với Đường Quân cũng định đi. Hay là đi cùng nhé?”
“Ờm… Để tớ nói chuyện với bạn đã.” Lần này, Đào Ấu Tâm hơi do dự vì Khúc Thất Thất.
Chuyện Khúc Thất Thất thích Châu Triệt Ngôn đã qua được một khoảng thời gian khá lâu, sau đó Khúc Thất Thất biết chuyện cô và Châu Triệt Ngôn là bạn cùng lớp, ngồi cùng bàn nhưng vẫn thản nhiên nói là không quan trọng.
Nhưng việc tụ họp như này thì tốt hơn là hỏi một chút.
Đào Ấu Tâm kể lại chuyện Châu Triệt Ngôn nói muốn tham gia cho Khúc Thất Thất nghe nhưng cô ấy lại im lặng.
Đào Ấu Tâm vội vã bổ sung thêm: “Vậy tớ sẽ nói với cậu ấy là không được.”
“Ai da, tớ còn tưởng là có chuyện gì, đi ra ngoài chơi là phải đông người mới náo nhiệt, mau rủ họ đi.” Khúc Thất Thất cũng nhắc lại: “Chuyện đó đã trôi qua mấy trăm năm rồi, tớ đã nghĩ thông từ lâu rồi, từ giờ trở đi, cậu với cậu ấy cứ làm bạn bè bình thường đi, không cần phải hỏi tớ nữa.”
Suy nghĩ của Khúc Thất Thất rất rõ ràng.