Ngày 20 tháng 10, trời mưa.
Đây là lần đầu tiên Đào Ấu Tâm ốm lâu như vậy, thậm chí còn đáng thương hơn cả con mèo hoang trên đường.
Em ấy rất sợ đau nên sau này... đừng để bị bệnh nữa.
"Nhật ký quan sát thanh mai"
Để trở thành cô gái xinh đẹp mà Hứa Gia Thời nói, Đào Ấu Tâm quyết định giảm cân.
Người ta nói giảm cân ba phần tùy vào luyện tập, bảy phần dựa vào ăn uống, điều đầu tiên Đào Ấu Tâm cần kiểm soát chính là chế độ ăn uống.
Lúc đầu, cô bé đầy hăng hái lập một bảng chỉ ra thực phẩm nào nhiều năng lượng, thực phẩm nào có tác dụng giảm cân, cô bé kiên trì cả tuần dưới sự giám sát của cả gia đình.
Có lẽ một tuần đó là bảy ngày khó chịu nhất đối với cái miệng của Đào Ấu Tâm kể từ khi được sinh ra.
Nghĩ đến những lời giễu cợt của Ngụy Linh Linh và sự khích lệ của Hứa Gia Thời, cô bé nghiến răng nghiến lợi tiếp tục kiên trì. Nửa tháng sau, nó thực sự có tác dụng.
"Wow, mình đã giảm được ba cân(*)!" Đào Ấu Tâm ngay lập tức phấn khởi khi nỗ lực của mình được đền đáp rõ ràng. "Mình thật giỏi quá. Nếu tiếp tục như thế này, mình sẽ sớm trở nên giống họ."
(*) 1 cân Trung Quốc = 0.5kg.
Có điều tưởng tượng đẹp đẽ nhưng hiện thực lại tàn khốc.
Việc giảm cân nhanh chóng ở giai đoạn đầu về sau sẽ ngày càng khó khăn.
Thời gian trôi qua, Đào Ấu Tâm bắt đầu buông thả, nếu gia đình và bạn bè không cùng nhau giúp đỡ giám sát, cô bé sẽ không thể kiểm soát được bản thân.
Lúc ở trường, Khúc Thất Thất lấy hai hộp bánh quy từ trong cặp ra chia cho bạn bè, đến lượt Đào Ấu Tâm, Khúc Thất Thất lướt qua ngay.
Vẻ mặt Đào Ấu Tâm buồn bã: "Chúng ta là bạn thân mà."
Khúc Thất Thất rất do dự: "Không phải cậu nói muốn giảm cân, yêu cầu bọn mình sau này không cho cậu ăn vặt sao?"
Lúc này Hứa Gia Thời ôm vở bài tập trong tay đi ngang qua lối đi nhỏ giữa hai dãy bàn, Đào Ấu Tâm thu bàn tay nhỏ bé đang muốn gây rắc rối lại.
Cô bé quay đầu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hứa Gia Thời, tình cờ bắt gặp Hứa Gia Thời đang nhìn lại mình. Đào Ấu Tâm lập tức giơ tay tỏ ý mình chưa làm gì cả.
Trên đường đi học về, Đào Ấu Tâm ngửi thấy mùi cay nồng từ các cửa hàng trên đường, lặng lẽ nuốt nước miếng, về đến nhà nhìn thấy đồ chay trên bàn, trong miệng không còn khẩu vị gì nữa.
"Mẹ ơi, salad khó ăn quá..."
"Tâm Tâm, kiên trì chính là thắng lợi." Mẹ Đào cũng không kiên trì ép buộc con gái. Ngay từ đầu đó là tham vọng quyết tâm của con gái, hiện tại đã dao động, chỉ có thể bị người khác thúc giục: "Chính con đã nói cả nhà cần phải giám sát con đó thôi."
Đào Ấu Tâm sờ bụng, âm thầm thở dài.
Tối hôm đó sau khi làm xong bài tập về nhà Hứa Gia Thời ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành, mẹ Hứa ngăn cậu lại: "Gia Thời, xuống lầu mua đồ giúp mẹ."
Dưới khu có một siêu thị, Hứa Gia Thời đi ngang qua bồn hoa, đi về phía trước mấy bước, sau đó đột nhiên dừng bước, quay lại.
Quay đầu lại, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đó.
Hứa Gia Thời quay lại và đi về phía cô bé.
Lúc đầu, Đào Ấu Tâm không để ý có người đến gần, cho đến khi nhìn thấy một đôi giày thể thao quen thuộc trước mắt, cô bé giật mình và lập tức giấu đồ trong tay ra sau lưng: "Anh Gia Thời..."
Hứa Gia Thời nhìn từ trên xuống dưới, nói thẳng: "Em đang ăn snack à?"
Sau khi Đào Ấu Tâm bị bắt lại cảm thấy áy náy, không dám thừa nhận cũng không thể phủ nhận.
Khúc Thất Thất lén lút nhét cái này cho cô bé, nói ăn một chút sẽ không sao. Tất nhiên ăn một chút cũng không sao, nhưng điều này sẽ vi phạm lời hứa mà cô bé đã thề.
Hứa Gia Thời nhìn chằm chằm vào cô bé, hỏi: "Đào Ấu Tâm, đây là lần thứ mấy?"
"Lần đầu!" Cô bé lớn tiếng nhấn mạnh vì sợ bị oan: "Chỉ lần này thôi, thật đấy."
Hứa Gia Thời không nói gì.
Để chứng minh cho bản thân, Đào Ấu Tâm ngay lập tức đứng dậy, đưa chỗ đồ ăn vặt còn lại trong tay cho cậu và nói: "Em không ăn nữa."
Hứa Gia Thời cúi đầu, túi bánh quy đã mở ra chỉ còn một ô trống. Cậu cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: "Đào Ấu Tâm, đừng giảm cân nữa."
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu: "Dạ?"
Hứa Gia Thời: "Em đã bao giờ nghe câu nói này chưa? Không ai quy định một bông hoa phải nở thành hoa hồng cả."
Đào Ấu Tâm bĩu môi, lắc đầu nói: "Anh Gia Thời, anh đọc cái này ở cuốn sách nào vậy? Văn vẻ quá, em không hiểu."
Từ khi còn nhỏ, Hứa Gia Thời luôn có những lời nói của người lớn, trước đây cô bé không thể hiểu được, nhưng bây giờ có thể hiểu được một nửa rồi.
"Đọc trên mạng." Hứa Gia Thời giải thích: "Có nghĩa là em có thể trở thành phiên bản mà mình thích chứ không phải phiên bản người khác thích."
"Nhưng em muốn gầy hơn và xinh đẹp hơn." Cô bé có thể không hiểu những đạo lý có ý nghĩa sâu xa đó, nhưng cô bé biết rằng hoa có đủ hình dạng và kích cỡ, những bông hồng đẹp được mọi người yêu thích nhất.
"Thật sao?" Hứa Gia Thời cầm hộp bánh quy, dùng ngón tay nhéo bao bì: "Ngay cả một chút tự chủ này em cũng không có, tốt nhất em nên từ bỏ sớm đi, để tránh đau khổ."
Đào Ấu Tâm sửng sốt.
Không phải vừa rồi Hứa Gia Thời vẫn đang an ủi cô bé à?
Câu trước kết hợp với câu sau, thực sự đầy sự nghi ngờ, thậm chí có chút châm biếm.
"Anh đừng xem thường người khác." Đào Ấu Tâm nắm chặt nắm đấm: "Em nhất định sẽ kiên trì!"
"Ồ." Hứa Gia Thời nhét hộp bánh quy vào trong túi: "Thế cố lên, anh đi đây."
Giọng điệu của Đào Ấu Tâm thay đổi: "Anh đi đâu vậy?"
"Siêu thị." Hứa Gia Thời tiến lên một bước, sau đó cố ý quay lại hỏi: "Em có muốn đi cùng không? Có thể mua một ít đồ ăn."
Đào Ấu Tâm tức giận giậm chân: "Bây giờ em về nhà tập thể dục."
Có lẽ vì bị Hứa Gia Thời bắt được một lần, hoặc có lẽ vì muốn chứng minh điều đó với Hứa Gia Thời, Đào Ấu Tâm lại phấn chấn trở lại, thay đổi mục tiêu tập trung vào thức ăn và tập thể dục.
Chẳng bao lâu sau, kỳ thi cuối kỳ đã đến vào tháng 7. Vào kỳ nghỉ lễ, Đào Ấu Tâm ở lại lớp học múa lâu hơn.
Cô bé dần quen với cuộc sống như vậy.
Sau kỳ nghỉ hè, Đào Ấu Tâm trở lại trường học, Khúc Thất Thất và Hứa Văn Lệ đều sốc: "Cậu thực sự đã giảm rất nhiều đó."
Tuy Đào Ấu Tâm chưa được coi là thon thả nhưng trông đã gầy hơn trước rất nhiều.
Khúc Thất Thất duỗi tay ra làm dấu: "Tâm Tâm, cậu cao lên rồi à?"
Đào Ấu Tâm nghiêng đầu suy nghĩ: "Mấy ngày trước mình đo hình như đã cao thêm 2cm."
"Chậc." Ngụy Linh Linh cầm cốc nước đi ngang qua, kiêu ngạo ngẩng cổ: "Gầy rồi nhưng không phải ai cũng có thể trở nên xinh đẹp, có người ít mơ mộng đi."
Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất nhìn nhau và làm điệu bộ mắc ói về phía Nguỵ Linh Linh.
Đào Ấu Tâm không phải là một đứa trẻ tự ti, cho dù bị những lời nói xấu đó làm tổn thương, cô bé cũng sẽ không luôn lo âu về nó. Cô bé vẫn vui vẻ ở bên bạn bè mỗi ngày, nhảy dây với các bạn cùng lớp trong giờ nghỉ và đến cung thiếu nhi với Hứa Gia Thời vào cuối tuần.
Mùa thu năm nay, Đào Ấu Tâm lại giảm thêm mười cân.
Không phải vì giảm cân mà vì bệnh.
Sự chuyển mùa giữa thu sang đông là dễ khiến người ta khó chịu nhất. Sau khi múa, cơ thể Đào Ấu Tâm nóng lên, cô bé vẫn không mặc áo khoác như bình thường, không ngờ lần này lại bị cảm lạnh khi có gió thổi qua.
Sức đề kháng của Đào Ấu Tâm rất tốt, từ nhỏ cô bé đã ít khi ốm đau, bình thường chỉ cần uống hai gói thuốc là có thể khỏi cảm lạnh, nhưng lần này lại lặp đi lặp lại.
Thuốc không đỡ hơn, tiêm hai mũi cũng không có tác dụng, bác sĩ truyền dịch cho, Đào Hữu đau nhức đến mức khóc lớn.
Cha Đào và mẹ Đào không đành lòng nhìn con gái rơi nước mắt nên đã cố gắng hết sức để dỗ dành con: "Cục cưng, truyền dịch xong sẽ hết bệnh."
"Con không truyền, không truyền dịch nữa đâu!" Trong lần truyền thứ hai, hai tay Đào Ấu Tâm ôm chặt cửa không chịu rời đi, vừa khóc vừa ho.
Cô bé không chịu nghe và nói thà uống thuốc còn hơn bị kim tiêm chích lần nữa.
Cha mẹ Đào không thể làm gì được cô bé nên mẹ Đào đề nghị cưỡng ép đưa cô bé đến bệnh viện, cha Đào không thể chịu được nước mắt của con gái rượu: "Hay là chúng ta để Gia Thời đến dỗ con bé đi?"
Hứa Gia Thời có cách đối phó Đào Ấu Tâm rất hay.
Nhớ lúc Đào Ấu Tâm bốn, năm tuổi, khi ngửi thấy mùi thuốc đều lắc đầu, Hứa Gia Thời đến, cậu cũng không dỗ dành ai, một tay ôm mặt Đào Ấu Tâm, dùng tay đút thuốc cho cô bé.
Sau này khi được hỏi làm thế nào mà cậu lại nảy ra ý tưởng này, cậu nói: "Phim truyền hình đều như thế."
Mẹ cậu yêu thích những bộ phim lãng mạn lâm li bi đát nhất, cậu bị ép xem cùng rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau Hứa Gia Thời đã đến và gõ cửa.
Đào Ấu Tâm nhìn thấy cậu, chạy tới nắm tay như thể thấy được đồng minh: "Anh Gia Thời, em muốn đến nhà anh chơi."
"Trẻ em ốm không được đi chơi."
"Tại sao?"
"Vì có thể lây bệnh cho người khác."
Đào Ấu Tâm không nói được gì.
Hứa Gia Thời nói tiếp: "Em muốn anh và Khúc Thất Thất cũng bị bệnh sao? Giống như em à?"
Tuy Đào Ấu Tâm hay khóc hay quấy, lại hơi chậm chạp nhưng bản chất là một cô bé tốt bụng và không muốn bạn bè của mình bị lây bệnh bởi mình.
Cô bé được dỗ dành đến bệnh viện, mẹ Đào và cha Đào im lặng giơ ngón tay cái lên.
Họ chỉ nghĩ đến việc dỗ dành con gái: "Đừng sợ, cha và mẹ sẽ ở bên con." Họ quên mất điều Đào Ấu Tâm lo lắng nhất hoàn toàn không phải vậy.
Tiến triển sau khi đến bệnh viện cũng không thuận lợi hoàn toàn, trong lúc bác sĩ còn đang chuẩn bị, Đào Ấu Tâm lại bật loa khóc.
"Không được khóc." Hứa Gia Thời nghiêm túc nói: "Nước mắt càng rơi, kim tiêm đâm vào càng đau."
Đào Ấu Tâm không khỏi thút thít: "Thật sao?"
"Tất nhiên, anh là số một trong lớp mà." Hứa Gia Thời lạnh mặt dùng thành tích của mình để đảm bảo, và Đào Ấu Tâm - một học sinh học yếu kém - tin vào điều đó.
Chứng kiến cảnh tượng này, cha mẹ Đào hoàn toàn tìm ra cách thức để thu phục con gái mình.
Khi Đào Ấu Tâm không vâng lời, Hứa Gia Thời luôn có thể thuyết phục cô bé bằng nhiều lý do kỳ lạ.
Cha Đào và mẹ Đào biết được sự thật đều rất vui, nhưng đồng thời cũng lo lắng: "Có phải con gái chúng ta dễ bị lừa quá không?"
"Haiz, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau. Gia Thời giống như một thiếu niên, Tâm Tâm của chúng ta cùng lắm là..." Cha Đào giơ năm ngón tay lên, thậm chí sau khi do dự một lúc ông còn cụp một ngón tay khác xuống.
Dù không muốn thừa nhận nhưng con gái ông thực sự rất ngốc nghếch đáng yêu, cha Đào lo lắng sau này con mình sẽ dễ dàng bị lừa.
Mẹ Đào nghĩ: "Chắc là không đâu. Tâm Tâm chỉ tin tưởng Gia Thời mới không thắc mắc về lời nói của thằng bé. Người khác nói sẽ không ngoan ngoãn như vậy."
"Gia Thời cũng sẽ không lừa dối hay ức hiếp Tâm Tâm, chúng ta đừng lo bò trắng răng."
Cha Đào suy nghĩ một lúc rồi cũng thấy đây là sự thật.
Đào Ấu Tâm bị cảm lạnh lặp đi lặp lại trong hơn một tháng, sau khi hồi phục, cô bé đã giảm được hơn mười cân, gần như đạt đến mức cân nặng tiêu chuẩn.
Đào Ấu Tâm rất vui vì điều này, nhưng những người yêu thương cô bé lại không muốn cô bé giảm cân theo cách này một chút nào và bắt đầu tìm cách chế biến những món ăn ngon để bổ sung dinh dưỡng.
Đào Ấu Tâm không còn ham ăn như trước nữa, cũng không cần phải kiềm chế hàng ngày. Thời gian sau đó cô bé dùng nhảy múa để lấy lại vóc dáng và cuối cùng đã giành được chiến thắng vào cuối mùa hè năm lớp 4.
Đào Ấu Tâm ngày càng thon thả, Phó Dao Cầm vui vẻ thu dọn tất cả quần áo cũ của cô bé đem đi tặng hết. Bà đưa con gái đến trung tâm thương mại để mua đồ mới, bây giờ trong tủ toàn quần áo mới tinh.
Đào Ấu Tâm khoe bộ váy mới ở nhà, cha Đào vô cùng nể tình khen ngợi: "Tâm Tâm của chúng ta thật sự đã trở thành một người đẹp nhỏ rồi."
Cô bé chống tay lên hông, cánh tay và vòng eo thon gọn khiến cô bé tràn đầy tự tin: "Là người đẹp sẵn rồi!"
Cha Đào nhanh chóng đáp lại: "Đúng, đúng, đúng."
Ngoại hình xinh đẹp của Đào Ấu Tâm được thừa hưởng từ cha mẹ, đường nét trên khuôn mặt luôn nổi bật, sau khi giảm cân càng trở nên xuất sắc hơn.
Cô bé vui vẻ xách váy xoay vòng vòng, thản nhiên thực hiện vài động tác múa, sau đó Phó Dao Cầm quay một đoạn video ngắn hơn mười giây rồi chia sẻ với bạn bè.
Sau khi nhận được tin nhắn, mẹ Hứa bấm vào xem và bị thu hút bởi cô bé mặc váy nhảy múa trên màn hình, bà không tiếc lời khen ngợi.
Hứa Gia Thời đi ngang qua bị mẹ gọi lại: "Gia Thời, con xem Tâm Tâm này."
Hứa Gia Thời nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: "Có cái gì đẹp chứ."
Mỗi ngày cậu đều nhìn thấy Đào Ấu Tâm, xem cảnh múa vô số lần, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
"Hừm, con cũng nhàm chán như cha con vậy." Mẹ Hứa xua tay, sau đó cúi đầu nói với Phó Dao Cầm: "Trông thì đẹp, nhưng kỹ thuật ghi hình của bà không tốt lắm."
Hai người đã quen với việc chê bai lẫn nhau, Phó Dao Cầm thừa nhận mình không giỏi việc đó: "Có phải là bà không biết trình độ quay chụp gà mờ của tôi đâu.”
Mẹ Hứa đột nhiên đứng dậy, mò mẫm trên bàn cà phê và tìm thấy một tờ rơi: "Nghĩ ra rồi. Hôm nay sau khi tan làm tôi nhận được một tờ rơi chụp ảnh gì đó. Tìm hiểu trên mạng và thấy kết quả khá tốt. Sao mình không dành chút thời gian và đi tìm một thợ chụp ảnh chuyên nghiệp nhỉ."
Năm nay các con của họ cũng vừa tròn mười tuổi nên hai bà mẹ quyết định sắp xếp một buổi chụp ảnh kỷ niệm.
Khi nghe tin mình được đi chụp ảnh, Đào Ấu Tâm nhảy cẫng lên vì sung sướng: "Con muốn mặc một chiếc váy thật đẹp và chụp thật nhiều ảnh."
Cuối cùng cô bé cũng giảm cân thành công, cô bé ước mình có thể xinh đẹp mỗi ngày.
Ngược lại thì Hứa Gia Thời không có chút hứng thú nào, nhưng lời từ chối bị vô hiệu.
Dưới sự sắp xếp của hai gia đình, sáu người lên đường cùng một ngày.
Họ hẹn nhau chụp ngoại cảnh, địa điểm là trên một bãi cỏ xanh rộng rãi, nhiếp ảnh gia và hậu cần chỉ cần dựng cảnh ở đây, bắt đầu chụp hai bên gia đình.
Dù là người lớn hay trẻ con thì ngoại hình của hai gia đình cũng không có gì để bàn, chỉ là một gia đình vô cùng hạnh phúc với cô con gái tung tăng nhảy nhót, còn gia đình kia…
Mẹ Hứa nhìn những bức ảnh trong máy ảnh mà không nói nên lời.
Một lớn một nhỏ nhà bà cau mày giống hệt nhau, như được tạc từ cùng một khuôn, kể cả khí chất lạnh lùng nghiêm nghị.
Tuy cha Hứa không cười nhưng vẫn ôm vợ, khí chất chững chạc lộ ra vẻ dịu dàng. Nhìn lại Hứa Gia Thời, khuôn mặt lạnh lùng cho thấy rõ cậu bị ép phải làm.
Mẹ Hứa không khỏi phàn nàn với chồng: "Mặt con trai anh còn xấu hơn cả mặt anh trước đây."
Cha Hứa liếc nhìn con trai: "Ừ, chắc là vì nó chưa có vợ."
Mẹ Hứa chống cằm suy nghĩ thật lâu, cho đến khi một bóng người màu đỏ tươi đập vào mắt bà: "Cũng không phải là không thể tìm được đúng không?"
Cô bé nhảy lên nhảy xuống phía trước đương nhiên là Đào Ấu Tâm. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ, thắt một chiếc nơ lớn trên mái tóc cột đuôi ngựa, thông minh và dễ thương.
"Tâm Tâm." Mẹ Hứa vẫy tay với Đào Ấu Tâm.
Đào Ấu Tâm xỏ đôi giày da nhỏ màu đỏ chạy tới, mẹ Hứa cúi xuống thì thầm với cô bé: "Tâm Tâm giúp dì một việc được không?"
Đào Ấu Tâm cầm bông hồng mà cha mẹ vừa dùng để chụp ảnh trên tay, nghiêng đầu hỏi: "Việc gì ạ?"
Mẹ Hứa nói: "Khi anh Gia Thời chụp ảnh cũng không cười. Cháu đi tới chọc anh ấy nhé, dì sẽ để thợ chụp ảnh chụp hai đứa, được không?"
"Vâng ạ." Đào Ấu Tâm không chút do dự gật đầu đồng ý, nhìn xung quanh tìm kiếm Hứa Gia Thời.
Mẹ Hứa chỉ vào một cái cây lớn: "Gia Thời ở kia."
"Anh Gia Thời." Đào Ấu Tâm hét lớn, cầm bông hồng đỏ chạy đi, chiếc nơ lớn trên tóc đung đưa như cánh bướm.
Giọng nói ồn ào quen thuộc khiến Hứa Gia Thời đau tai, cậu quay người định rời đi, nhưng lại bị ánh nắng ngoài bóng cây ép lùi lại, đứng yên tại chỗ.
Đúng như dự đoán, con chim sẻ nhỏ đang hót líu lo lao tới: "Anh Gia Thời, nhìn em này."
"Nhìn cái gì?" Hứa Gia Thời cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt.
Trong ống kính, cô bé lao tới chỗ cậu nhóc, nắm lấy tay cậu, kiễng chân lên, ngẩng mặt lên và uốn cong cổ một cách linh hoạt để khiến cậu bật cười.
"Anh ơi, em có dễ thương không?"
"Không dễ thương."
"Anh Gia Thời, em có phải người đẹp nhỏ không?"
"Không."
…
"Hứa Gia Thời, anh thích em không?"