Ngày 14 tháng 6, trời nắng.
Làm thế nào để nói ra?
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Không biết tình bạn bị biến chất từ khi nào, tóm lại khi nhìn Hứa Gia Thời thì cô đã hiểu, tình cảm của cô dành cho Hứa Gia Thời không còn đơn thuần nữa rồi.
Đào Ấu Tâm quay lại bờ, tay không ngừng rung, tất cả đều là tin nhắn của Khúc Thất Thất:
Có chuyện gì vậy?
Hai cậu đi trước rồi sao?
Hello chị em, cậu có khoẻ không?
Đào Ấu Tâm cắn răng rep lại: Tớ rất khoẻ.
Nhớ lại thái độ của Khúc Thất Thất với Giang Thư Dư, chẳng lẽ cô ấy đã nhìn ra manh mối từ lâu, đang nhắc nhở cô sao?
Đào Ấu Tâm mở group chat của các chị em ra, gửi một tin nhắn vào nhóm: Về mau.
Cô không chịu nổi bầu không khí chỉ có hai người này.
Bốn người ban đầu định về khách sạn ăn tối, Tạ Nhiên vừa tới lại nảy ra một ý tưởng mới: “Vừa rồi bọn tớ đang thảo luận hay là tới chợ hải sản tự chọn mua nguyên liệu nấu ăn rồi về khách sạn chế biến?”
Khúc Thất Thất xòe tay tỏ vẻ: “Tớ thấy được đó.”
Lại nhìn những người khác, không ai phản đối cả, cả nhóm lên đường tới chợ hải sản.
Chợ hải sản đông người qua lại, mặt đất ẩm ướt, vô số chậu nước đủ màu sắc được đặt trên quầy, các loại hải sản khác nhau trông rất lạ mắt.
Những con ghẹ xanh có vỏ ngoài màu xanh, nhum biển cả người toàn gai đen, ốc hương màu sắc loang lổ nằm trong bồn, bề bề màu xanh đậm còn đang tung tăng trong nước.
“Con cua này trông đẹp thật, nhìn không nỡ ăn luôn.” Đào Ấu Tâm cầm điện thoại chụp ảnh ghẹ xanh.
Tạ Nhiên đứng cạnh chen vào một câu: “Nướng lên thì cái nào cũng như nhau.”
Đào Ấu Tâm: “...”
Hứa Gia Thời im lặng không lên tiếng, chọn mấy con bỏ vào cái túi ông chủ đưa.
Khúc Thất Thất chỉ vào một cái chậu xanh khác: “Tớ muốn lấy con này, bề bề to thật.”
Người bạn tên Triệu Nhất Nam mà cô ấy rủ tới nói: “Khó lột vỏ lắm.”
Khúc Thất Thất: “Nhưng nó thơm.”
Mới đi nửa vòng, trên tay hai chàng trai đã xách đầy túi, Tạ Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại, chờ Giang Thư Dư đi ở cuối cùng tới: “Đồ đệ, sao cậu không chọn?”
Không nghĩ tới cậu ấy sẽ cố ý hỏi mình, Giang Thư Dư hơi hé môi, đánh mắt sang chỗ khác nói: “Tôi thế nào cũng được, các cậu chọn đi.”
“Sao tuổi còn nhỏ mà trông như bà cụ non.” Người khác bảo cô ấy làm gì thì làm cái đó, vô dục vô cầu, trong lòng chỉ có học tập.
Tạ Nhiên vớt bừa một con tôm to trong bồn lên: “Lần trước thấy cậu một mình bóc một đĩa tôm, lấy cho cậu một ít nhé?”
Bên này còn đang thương lượng, ông chủ biết buôn bán đã lấy túi ni lông đưa cho Tạ Nhiên: “Tôm này nhà tôi vừa tươi vừa thơm, mua về chắc chắn không hối hận.”
Dưới ánh mắt tha thiết của hai người, Giang Thư Dư khẽ gật đầu.
“Chao ôi, các cậu tới đây là đúng chỗ rồi đấy, bao nhiêu người ăn xong lại quay lại liên hệ tôi mua tiếp, cậu tới rất đúng lúc, nếu không muộn thêm chút nữa thì không còn hàng đâu.”
“Cậu trai này đẹp trai thật, nhìn là biết người may mắn.”
Ông chủ là người khéo ăn khéo nói, mua có con tôm thôi cũng nói đông nói tây được, nghe rất giả tạo.
Nhưng mà Tạ Nhiên thích nhất là người khác khen mình, mua một lèo mấy cân.
Đoàn người đằng trước quay đầu lại thì thấy cậu ấy xách theo một túi tôm tươi to, có thể cho cả bàn người ăn.
Khúc Thất Thất kinh ngạc: “Cậu mua nhiều vậy làm gì?”
“Không phải tại đồ đệ của tôi thích ăn sao.”
“Đừng lấy Thư Dư làm cái cớ, cậu ấy ăn ít lắm.”
Tạ Nhiên đúng lý hợp tình: “Ăn ít mới phải ăn nhiều, cậu nhìn tay chân gầy gò của cậu ấy xem, ai không biết còn tưởng người làm sư phụ như tôi ngược đãi cậu ấy.”
“Cậu không nói thì đâu ai biết cậu là sư phụ của cậu ấy.” Thời đại này rồi, ai ra ngoài mang sư phụ với đồ đệ trong game ra gọi, chỉ có tính cách trẻ con nhiều năm không đổi này của Tạ Nhiên mới không sợ xấu hổ.
Khách sạn chế biến phải mất một lúc, mấy người mua mấy ly đồ uống trên đường lót bụng, Đào Ấu Tâm đang định thêm đá như Khúc Thất Thất, dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Gia Thời, cô tự giác đổi thành ít đá.
Tiệm trà sữa rất nhiều người, mọi người đứng ngoài cửa đợi đến lượt.
Hứa Gia Thời lặng lẽ tới cạnh Đào Ấu Tâm, những người khác tự giác nhường lại không gian cho hai người
“Còn giận sao?” Anh bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Trong đầu Đào Ấu Tâm bật ra ba câu hỏi liên tiếp: Giận? Giận cái gì? Vì sao phải giận?
“Tối hôm đó anh xin lỗi em, anh nghĩ em đã chấp nhận rồi.” Hôm đó, Đào Ấu Tâm nửa đêm rời giường vào phòng chiếu phim, anh nhân cơ hội đó xin lỗi vì chuyện uống rượu, Đào Ấu Tâm cũng không truy trách, ai biết hôm sau lại bắt đầu tránh mặt anh.
“Anh nói chuyện uống rượu sao?” Đào Ấu Tâm giờ mới phản ứng lại: “Em có giận gì đâu.”
Hứa Gia Thời quan sát cô: “Nếu không giận, tại sao lại không nói chuyện với anh?”
“Cái này…” Cô chưa nghĩ ra nên trả lời câu hỏi đột ngột này như thế nào, dứt khoát trả đũa: “Sao em lại không nói chuyện với anh? Có phải anh hiểu lầm gì rồi không?”
Anh lên án: “Chạy ra ngoài du lịch một mình, trả lời tin nhắn thì có lệ.”
Đào Ấu Tâm sắp vặn ngón tay thành bánh quai chèo rồi: “Thất Thất đưa bạn tới chơi cùng, bốn đứa con gái bọn em đủ rồi nên không rủ bọn anh.”
Hứa Gia Thời “Ồ” một tiếng, không chất vấn đến cùng.
Lòng Đào Ấu Tâm bồn chồn.
Anh tin thật sao?
Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của cô đã hoàn hảo tới vậy.
“Số 67, nhận trà sữa giúp mình ạ.”
Tiếng nhắc nhở của nhân viên cửa hàng cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, xách hải sản rồi đi xe ba bánh ở bờ biển về khách sạn.
Mỗi món chọn nấu hương vị khác nhau, đặt trên bàn đầy đủ sắc hương vị. Một trong những điều phiền phức khi ăn hải sản là phải dùng tay lột vỏ, Đào Ấu Tâm nếm một miếng bề bề chấm muối tiêu, sau đó ghiền luôn.
Cô loay hoay bóc từng lớp vỏ tôm, vừa bóc vừa cắn, lúc này không quan tâm tới cái gì nhã nhặn nữa.
Khi cô ăn xong một con, đang định bóc tiếp con khác thì một con bề bề đã bóc vỏ được đặt vào bát.
“Ối chà, cũng là ra ngoài du lịch, sao không có anh trai trúc mã nào bóc tôm cho mình nhờ.” Khúc Thất Thất bóp giọng, cố ý cường điệu: “Đúng là cùng là con người như số phận khác nhau.”
Vừa nghe thế, Tạ Nhiên lập tức không phục, lấy cái đũa gắp một con lên: “Nào nào nào, tôi bóc cho cậu.”
Khúc Thất Thất hất tay ông tướng không ý tứ chút nào này ra: “Chê.”
“Haha, cái tính nóng nảy của tôi.” Cậu ấy nói bóc là nhất định phải bóc, Khúc Thất Thất không cần, quay đầu lập tức đưa cho Giang Thư Dư: “Đồ đệ, cậu ăn đi.”
Đào Ấu Tâm vốn đang yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc bỗng dưng cảm thấy hơi ngại.
Hứa Gia Thời quan tâm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ của cô, cô dùng thân phận gì nhận lấy nó?
Cô không giấu được chuyện gì, muốn nói thẳng ra nhưng lại ngại vì quan hệ của hai người, không biết nên nói từ đâu.
“Shhh.” Hơi lơ đãng một lát, không cẩn thận cắn vào lưỡi
“Sao vậy?” Hứa Gia Thời lập tức chú ý tới tình hình của cô.
Đào Ấu Tâm lắc đầu: “Cắn vào lưỡi thôi, không sao đâu.”
Hứa Gia Thời thở dài ra một hơi, rót cho cô một tách trà: “Cẩn thận một chút.”
Khúc Thất Thất ngồi cạnh dùng sức che miệng cười, Đào Ấu Tâm khẽ đá cô ấy một cái, Khúc Thất Thất chầm chậm đá lại. Đá qua đá lại, hai người không hiểu sao đá mạnh hơn, biên độ càng lúc càng lớn, Đào Ấu Tâm nhanh nhẹn tránh né, vừa nhấc chân lên đã đụng vào sau bàn.
“Ui…”
Cô hô lên một tiếng, mọi người đều nhìn sang bên này, Đào Ấu Tâm cắn răng giải thích: “Không sao đâu, bất cẩn đụng vào bàn thôi.”
“Ui, cái bàn này cứng lắm, chắc chắn cậu rất đau đúng không.” Khúc Thất Thất một tay chống má: “Có khi tí nữa không đứng lên nổi, nếu không lát nữa để Hứa Gia Thời bế cậu về nhé.”
Điển hình của việc hóng hớt không sợ chuyện lớn.
Hứa Gia Thời buông đũa xuống nhìn sang: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Cô gái khẽ chớp mắt, không dám nói dối: “Vẫn, vẫn đi được.”
Bữa tiệc hải sản này rất ngon, Đào Ấu Tâm vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Bữa tối kết thúc, cô lập tức triệu tập đám chị em lại một chỗ, cảnh giác đánh giá bốn phía, đóng cửa cửa phòng rồi khóa trái, như sắp thảo luận một bí mật quan trọng nào đó.
“Khụ khụ.” Cô thẳng lưng lên, đứng đằng trước hắng giọng nói: “Tớ muốn nói chuyện này với các cậu.”
Ba người đang nói chuyện phiếm đồng thời nhìn cô chằm chằm: “Nói.”
“%……R*^&.” Tốc độ nói của cô cực nhanh, chỉ có một giây.
Ba người chẳng nghe ra cái gì cả, Khúc Thất Thất vỗ giường: “Nói tiếng người!”
Đào Ấu Tâm đặt tay trước người, hít sâu một hơi, bất chấp tất cả nói với các chị em tốt của mình: “Tớ thích Hứa Gia Thời.”
“Bốp.” Khúc Thất Thất vỗ tay một cái: “Khá lắm, cuối cùng cậu cũng ngộ ra rồi.”
Khúc Thất Thất lại quay đầu nói ngay với Giang Thư Dư: “Cậu thấy chưa, tớ đã nói nếu cậu ấy tự suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn sẽ không kìm lòng được mà.”
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Đào Ấu Tâm: “Các cậu?”
“Ha ha ha.” Khúc Thất Thất liên tục cười to: “Cậu tưởng bọn tớ giống cậu à, cậu đã nghe câu người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt chưa? Khi hai cậu ở cạnh nhau có khác gì người yêu đâu? Chỉ thiếu cái danh nghĩa nữa thôi.”
“Nhưng mà như vậy không phải rất kỳ lạ sao? Làm bạn bè mười tám năm, đột nhiên lại trở thành người yêu gì đó…”
“Đã nghe lâu ngày sinh tình chưa?”
“Nhưng thế cũng lâu quá.”
“Mấu chốt là mười tám năm trước các cậu có yêu nhau được đâu.”
“Ừ nhỉ.” Tính toán đâu ra đấy, hai người họ thành niên còn chưa đến nửa năm.