Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

(Giải thích tựa chương: Quyết đánh đến cùng, ngang ngược cướp người đẹp…)

Rối loạn đột ngột phát sinh, Đổng Trác không hổ là đầu sỏ của phản tặc, trong nháy mắt bị tập kích lập tức lật bàn, trốn tới cửa, Vương Doãn còn không biết chuyện gì mới xảy ra, Đổng Trác đã quát: “Phụng Tiên, con quá quắt!”

“Còn không mau bắt lại!”

Đổng Trác trở tay, rút kích trên tay thân binh, phóng vào Lã Bố, giữa cảnh hỗn loạn, Lã Bố né được, vài lần đưa tay muốn kéo Điêu Thiền, Đổng Trác lại kéo Điêu Thiền ra phía sau, giằng co trong chốc lát, thân binh đã vây lên, bảo vệ Đổng Trác và Điêu Thiền bên trong.

Lã Bố đứng giữa phòng khách, khuôn mặt tuấn tú tức đến đỏ bừng, không tin nổi điều mình vừa mới nghe được.

“Ngươi… các ngươi…”

Đổng Trác cả giận nói: “Vô lễ! Ngươi muốn như thế nào?!”

Đổng Trác quát vang dội, một tiếng quát này là cho đồ vật trong phòng rung động rơi rào rào, Lã Bố ngơ ngác nhìn Điêu Thiền, lại nhìn Vương Doãn.

Dưới ảnh hưởng Đổng Trác tạo ra, khiến cho hai đầu gối của Lã Bố phát run, muốn quỳ xuống, nhưng lại không biết có nên quỳ hay không.

Tiếng Điêu Thiền nức nở nho nhỏ, tựa vào vai Đổng Trác.

Trong phòng yên lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đứt quãng của Điêu Thiền, Lã Bố lấy lại tinh thần, bị giễu cợt, tình cảm bị lừa dối hóa thành lửa giận ngút trời, hét lên như mất cả lý trí: “Điêu Thiền! Sao ngươi lại gạt ta…!”

Dù Vương Doãn đa mưu túc trí, cũng không thể nào ngờ được, có thể xảy ra tình huống như thế này, khó khăn lắm mới lần ra đầu mối, nhưng không biết tiếp theo nên đối phó thế nào, chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Điêu Thiền, Điêu Thiền hiểu ý, ‘OA’ một tiếng khóc lớn hơn, che mặt chạy ra khỏi sảnh, về phía Tây sương.

Tay chân Lã Bố lạnh lẽo, ý thức được chuyện mình vừa làm, thế nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, mặt Đổng Trác lạnh lùng, không nói lời nào, phất tay áo rời khỏi phủ Tư đồ.

Vương Doãn tự nhiên khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, nâng vạt áo đến trước mặt Lã Bố quỳ xuống, gào khóc nói: “Lỗi của lão phu! Đều là lỗi của lão phu—“

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân còn đứng sau sảnh, chỗ bị phá một lỗ, thưởng thức màn kịch chính mình tự tay thúc đẩy.

“Vương Tư đồ nghĩ kỹ rồi đây.” Kỳ Lân nói nhỏ với Thái Văn Cơ.

Lã Bố im lặng rất lâu, cả căn phòng hỗn độn, bàn ghế ly tách tán loạn, Vương Doãn vừa khóc vừa chảy mũi, nói thật thê lương: “Đều tại đầu óc lão phu bị mê hoặc…”

Lã Bố không thèm nhìn Vương Doãn, hờ hững nói: “Kỳ Lân, đi.”

“Không cưỡi ngựa.”

Hậm hực trong lòng Lã Bố không dằn xuống được, suýt chút không thở nổi, qua loa cởi giáp ngực, vứt cho Kỳ Lân, đi một mạch trên đường phố Trường An.

Kỳ Lân chụp được giáp ngực, cũng tùy ý treo lên người mình, hai bàn tay nhét vào trong giáp, thật nhìn chẳng ra làm sao. Kỳ Lân, Cao Thuận, Trương Liêu ba người đi theo sau lưng Lã Bố, không ai lên tiếng.

“Sáng nay ta có nói chuyện hôn sự của các ngươi với Trần Cung, Công Đài huynh cứ cảm thấy không thỏa đáng, còn nghe nói sau khi bãi triều Đổng Trác nhận lời mời của Vương Doãn, đến phủ Tư đồ uống rượu…”

Lã Bố nói: “Ờ.”

Kỳ Lân hỏi: “Chủ công tính làm thế nào? Không cưới nữa sao?”

Vấn đề này giống như nhắm ngay vết thương của Lã Bố mà rải một nắm muối, Lã Bố đứng lại tại chỗ, bi thương hỏi lại: “Có thể làm gì được nữa?”

Kỳ Lân thầm nghĩ, tuy không phải chính mình hạ kế, nhưng cũng có phần tương kế tựu kế, cũng thật là tạo nghiệt, nên không dám nói thêm.

Bỗng nhiên Lã Bố hỏi: “Cũng may là có các ngươi để ý.”

Kỳ Lân nói: “Không có gì, nhưng ngươi dù sao cũng phải giải quyết chuyện này phải không? Ngươi động chạm đến Đổng Trác, nói đến cùng…”

Lã Bố trầm ngâm một lát, nói: “Ta vào cung tạ tội.”

Kỳ Lân nói: “Ta đi với ngươi.”

Lã Bố lắc đầu: “Ngươi cưỡi ngựa về đi.”

Ý là Kỳ Lân khỏi có nói nhiều, rồi nhắm hướng đi thẳng đến cung Vĩnh Lạc.

Giữa trưa hôm đó, cả bọn Kỳ Lân trở về Hầu phủ, Trương Liêu, Cao Thuận thiên vị chỉ trích Vương Doãn, có cảm giác như đang cười trên sự đau khổ của người khác, khi chuyện hôn sự không thành, chỉ có Trần Cung là người có lòng cẩn thận chu đáo, hỏi: “Ngươi tính khi nào giao mật chiếu cho chủ công?”

Kỳ Lân đáp: “Chưa đến thời điểm, để qua mấy ngày coi sao.”

Trần Cung nói: “Muốn xuống tay thì làm cho nhanh, ngươi cũng biết rồi đó, liên minh mười bảy lộ chư hầu đã đến Trần Thương, Thái thú Tôn Kiên ở Giang Đông, minh chủ Viên Thiệu vài ngày nữa sẽ tới Trường an.”

Kỳ Lân hiểu ý Trần Cung: “Ta biết, đang lúc cần dùng tướng, sắp tới Đổng Trác sẽ phái Lã Bố ra chiến trường.”

Trần Cung gật đầu, đứng dậy rời đi, coi như đã hiểu. Nếu Lã Bố lãnh quân xuất chinh, mâu thuẫn sẽ biến chất. Chỉ sợ mang binh đi chinh phạt được mười ngày nửa tháng, cục diện trong thành Trường An đã thay đổi hoàn toàn khác.

Kỳ Lân gánh vác trách nhiệm mưu sĩ, ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng nếu như tình thế phát triển đến mức đối chọi gay gắt, chuyện khó lường thật sự sẽ rất nhiều, vừa phải nhìn trước ngó sau, vừa phải cẩn thận chặt chẽ, sai một nước cờ, thua cả ván cờ.

Lã Bố vào cung từ buổi trưa đến giờ Tuất(1), khi về đến thì trời đã tối hẳn. Cả buổi chiều, Kỳ Lân liên tục sai người đi hỏi thăm, biết Lã Bố vẫn quỳ gối suốt ở trước điện Vị Ương, nhưng Đổng Trác rề rà không gặp.

Kỳ Lân nói: “Về rồi à, ăn cơm chưa?”

Lã Bố không đáp, trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt, đi vào trong, chợt một trận ‘rầm rầm binh bang’ vang lên, Kỳ Lân ôm đầu chạy ra.

Trong sảnh bàn lớn bàn nhỏ bay tứ tung, lửa giận của Lã Bố gần như bùng nổ, Cao Thuận Trương Liêu biến sắc, ngay cả Trần Cung cũng vội vã mặc áo ngoài, chạy chân trần đến.

Kỳ Lân hỏi: “Trước đây hắn thường như vậy sao?”

Lã Bố thống khổ hét lên một tiếng, vài tên thân binh nghe được hoảng hồn khiếp vía, Cao Thuận đi theo Lã Bố lâu nhất, thở dài nói: “Trước đây có một lần, đêm đó Đinh Nguyên đãi tiệc, mời chủ công đến uống rượu, sau khi trở về, thì giống như vậy…”

Trương Liêu hô: “Cháy rồi! Mau lấy nước!”

Lã Bố chìm trong đau thương và giận dữ, đập nát tấm bình phong, một ngọn đèn lật ngã ngay trên đống hỗn độn dưới đất, dầu gặp vải liền bắt lửa, dọc theo mành cháy lên trên.

“Chủ công cẩn thận!”

“Tướng quân mau ra ngoài!”

Nhóm thân binh ngoài phủ dũng mãnh tiến vào, dùng mọi thứ có thể đi múc nước, may mắn có mặt đám người Kỳ Lân, vừa thấy không ổn lập tức xách thùng tạc nước, Kỳ Lân hạ lệnh: “Đem chủ công ra ngoài trước!”

“A–!” Lã Bố đấm đá túi bụi như điên.

Kỳ Lân quát: “Đủ rồi!”

Lã Bố còn đang nổi điên, Kỳ Lân quyết đoán nâng tay, tạt cho Lã Bố một thùng nước.

Rầm một tiếng, ngọn lửa vốn không lớn bị dập tắt, mà Lã Bố bị tạt một thùng nước lạnh cũng im lặng.

Kỳ Lân còn sợ Lã Bố chưa đủ tỉnh táo, sẵn tay cầm thùng nước ném luôn, ‘Bum’ một tiếng, thùng nước trúng vào đầu Lã Bố làm hắn lảo đảo.

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân nói: “Mọi người ra ngoài hết đi, Cao đại ca đi hâm nóng thức ăn, Văn Viễn sai người đi nấu nước ấm cho chủ công tắm rửa.”

Lã Bố xoa xoa cục u trên đầu, lưng tựa cột, mệt mỏi ngồi xuống.

Cả căn phòng đều tối đen, đèn đuốc đã tắt hết, ánh trăng như một lớp sương trên mặt đất.

Thân ảnh cao lớn của Lã Bố cuộn tròn, dựa nghiêng vào cây cột.

Kỳ Lân nhặt lên mấy miếng đồ sứ bể tan hoang, ngồi xuống bên cạnh Lã Bố, đưa tay xoa xoa hai đầu gối dính đầy cát của Lã Bố, hỏi: “Quỳ bao lâu?”

Lã Bố đáp: “Năm canh giờ.”

Ước chừng mười tiếng, Kỳ Lân nghĩ, thể lực người này tốt thật.

“Đổng Trác có nói gì không?”

Lã Bố không đáp, trong mắt phản chiếu hơi nước.

“Cũng không nói gì.” Lã Bố nói bướng.

Kỳ Lân nói: “Với ta ngươi còn giấu giếm sao?”

Lã Bố nhắm mắt, dường như đang nhớ lại, sau một hồi mới nói: “Đinh Nguyên như thế, Đổng tặc như thế, Điêu Thiền cũng như thế, người trong thiên hạ, đều là giả dối như nhau.”

“Đều là một bọn xảo trá.” Lã Bố nhìn hai mắt Kỳ Lân, lại có dấu hiệu kích động, quát với Kỳ Lân: “Xảo trá giả dối như nhau!”

Hắn nắm áo Kỳ Lân, Kỳ Lân cũng để mặc hắn nắm, không tránh né, nói: “Đừng kích động, Điêu Thiền thật lòng thích ngươi, chỉ tại Vương Doãn… muốn mượn tay ngươi giết Đổng tặc.”

Rốt cuộc cũng có cơ hội, Kỳ Lân hai năm rõ mười kể chi tiết liên hoàn kế của Vương Doãn.

Cuối cùng, Kỳ Lân tổng kết: “Theo ý tưởng ban đầu của Vương Doãn, âm thầm dùng Điêu Thiền li gián ngươi và Đổng Trác, để cho ngươi bị kích động không kiềm chế được, ra tay.”

Lã Bố buông tay, nhíu mày nói: “Ngươi đã biết từ trước à? Sao còn gạt ta?”

Kỳ Lân nói: “Ta với Công Đài huynh đoán ra… Còn chuyện gạt ngươi, ngươi khoan giận, trước khi chuyện xảy ra cũng không ai dám nói… Huống chi lúc đó dù có nói gì, ngươi đều sẽ không tin đâu.”

Lã Bố hờ hững nói: “Không hẳn.”

Kỳ Lân cười cười, đứng dậy gọi Trương Liêu, nước nấu xong rồi, Lã Bố cởi chiến bào, Kỳ Lân tự mình hầu hạ hắn tắm rửa.

Địa vị của Kỳ Lân rất đặc biệt, nói là Chủ bộ Tham quân, nhưng chưa từng có tham quân nào lại đi giúp chủ tướng tắm rửa; Kỳ Lân lại vô cùng tự giác, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lã Bố, luôn luôn chủ động nhận vào người.

Hai tay Kỳ Lân giúp Lã Bố xoa bóp bả vai, Lã Bố hỏi: “Vật trên tay ngươi là gì vậy?”

Trái phải mỗi bên bàn tay có một hình xăm, tay trái vàng kim, tay phải màu đen, hình xăm màu vàng là một cây kiếm, hình xăm màu đen chỗ hổ khẩu tay phải là một ngọn lửa.

“Bên trái gọi là kiếm khí Hiên Viên, người có kiếm khí Hiên Viên có thể hiệu lệnh thiên hạ.” Kỳ Lân lại nói tiếp: “Bên tay phải gọi là ‘Vô’, là một loại pháp bảo của tiên gia.”

Không phải lần đầu Lã Bố hỏi, nhưng lần này nghe đáp án, hắn vẫn không thể hình dung ra, chỉ xem nó như chuyện cười.

“Được thiên hạ.” Lã Bố hờ hững nói.

Kỳ Lân thong thả tiếp lời: “Được thiên hạ nhưng mất nàng—”

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân cười nói: “Đổng tặc cho ngươi xuất chinh phải không?”

Lã Bố: “Ngươi biết hết rồi, còn hỏi ta làm gì?”

Kỳ Lân nói: “Do Trần Cung đoán, ta không biết chuyện này, quân Quan Đông sắp đánh đến Trường An, lúc này Đổng Trác không dám trở mặt với ngươi, nhưng cũng không muốn trả Điêu Thiền cho ngươi…”

Lã Bố: “Đừng nhắc mãi thế.”

Kỳ Lân nói tiếp: “Cũng chỉ có thể phái ngươi xuất chiến, đúng không?”

Lã Bố im lặng hồi lâu, nói: “Trăm lượng vàng làm sính lễ, chuẩn bị đủ không? Để ở đâu?”

Kỳ Lân không biết sao Lã Bố lại hỏi vậy, đáp: “Chuẩn bị đủ rồi, ở chỗ Cao đại ca. Sao? Còn muốn đi cầu hôn?”

Lã Bố nói: “Mai Hầu gia phải xuất chinh, ngươi đem vàng ra, chia đều với Cao Thuận, Trương Văn Viễn đi, nhớ chia cho Trần Công Đài nữa, các ngươi mạnh ai nấy tìm việc làm ăn sinh sống.”

“Phí bồi thường thanh xuân hả?!”

Kỳ Lân nổi nóng, nâng tay, đấm móc một cú nhớ đời vào sườn Lã Bố, đánh Lã Bố té cắm đầu vô nước.

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân: “…”

Kỳ Lân cười cười, xoa xoa mặt Lã Bố nói: “Đau hả?”

‘Ào’ một tiếng, Lã Bố trần truồng đứng lên, Kỳ Lân nói: “Ngươi định lớn ăn hiếp nhỏ hả? Ngươi đánh ta ta la làng cho ngươi coi!”

Lã Bố thật không biết phải làm sao với người này, nhìn một hồi tức đến buồn cười, ‘phụt’ một tiếng cười thật, ngồi trở lại trong nước, chợt kinh ngạc ngây ngốc hồi lâu, mệt mỏi thở dài.

Kỳ Lân cũng không để ý, chỉ nói chuyện tiếp: “Ngươi muốn quân Tịnh Châu cởi giáp về quê à? Chỉ vì một người phụ nữ sao?” Kỳ Lân sâu sắc hiểu được tâm tư của Lã Bố, trước có quân Quan Đông, sau có Đổng Trác. Yêu đương thất bại, sự nghiệp trắc trở, từ ngày thành danh đến nay, đây là lần đầu tiên Lã Bố gặp hoàn cảnh như thế.

“Chẳng có ý nghĩa gì.” Lã Bố hờ hững đáp.

Thanh danh không ra chi, chỗ dựa duy nhất trong triều chính là Đổng Trác, tuy luôn có hiềm khích trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ hòa thuận, bây giờ trở mặt, tuy xuất binh ra trận, nhưng sau này về lại Trường An, Đổng Trác cũng sẽ không để hắn sống yên ổn.

Tuy Lã Bố ngốc, đầu óc lúc nhanh nhạy lúc chậm chạp, nhưng không phải hoàn toàn không hiểu lòng người. Đứng trước sự nghiệp thì yêu đương đều là bọt nước, người có ngốc cỡ nào cũng biết, lúc này chạy mới là thượng sách.

Kỳ Lân hỏi: “Ngươi nản lòng thoái chí à?”

Lã Bố nói: “Gọi chủ công.”

Kỳ Lân cười cười: “Nếu muốn bỏ hết, thì cũng phải ra đi một cách quang minh chính đại, ta giữa đường theo chủ công không nói; Nhưng mấy người Cao Thuận, Trương Liêu từ lúc còn ở Tịnh Châu đã đi theo ngươi rồi, ngoài đánh nhau, ngươi nghĩ họ có thể làm gì?”

Vốn Lã Bố cũng chỉ cảm thấy uất ức trong lòng, thuận miệng nói, lúc này đã cởi bỏ được khúc mắc, lập tức đứng dậy hỏi:

“Theo lời ngươi nói, hiện tại nên làm thế nào? Ngày mai Hầu gia phải xuất chinh, quân Quan Đông chừng hai mươi vạn, mà trên tay Hầu gia còn chưa tới hai vạn binh mã, tuyệt đối đánh không được.”

Kỳ Lân đáp: “Nếu muốn bỏ hết thì bỏ thôi. Viên Thiệu mang binh đến đánh Trường An, chúng ta cũng có thể đến đánh lại địa bàn của chúng. Cùng lắm thì đổi nhà cho nhau, mặc kệ Viên Thiệu thắng hay Đổng Trác thắng, ít nhất, đám chư hầu sẽ không rảnh rỗi đến tham gia.”

Lã Bố: “…”

Hai mắt Lã Bố sáng lên, dường như đang suy xét tính khả thi trong lời của Kỳ Lân, lại hỏi: “Đánh ai?”

Thật ra ý của Kỳ Lân cũng không phải đánh liền trong thời điểm này, chỉ muốn nói lảng sang chuyện khác thôi, nên trả lời: “Chuyện này phải hỏi Trần Cung.”

Lã Bố đứng dậy, nhận khăn vải lau người, cơ bắp cuồn cuộn, vạm vỡ cân đối, hai chân thon dài, bả vai rộng, dường như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công đẫm máu.

“Hầu gia muốn giết người.” Lã Bố trầm giọng nói.

Lã Bố tắm xong, không ăn cơm chiều, gọi Cao Thuận, Trương Liêu và Trần Cung đến.

Tóc của Lã Bố tán loạn trên tướng quân tháp, Kỳ Lân thuận tay giúp hắn búi lên, Lã Bố nói: “Các ngươi… Ngươi là Trần Cung tiên sinh.”

Trần Cung nhẹ gật đầu, cười nói: “Kính đại danh Hầu gia đã lâu, từ lúc Công Đài vào phủ đến nay đây là lần đầu tiên đến phòng này, thật là vinh hạnh!”

Trong lời nói Trần Cung tràn đầy châm chọc, nhưng Lã Bố đâu có hiểu, gật đầu cho có, đáp: “Chuyện lần trước, đa tạ Công Đài tiên sinh.”

Những bất mãn trong lòng Trần Cung giảm bớt rất nhiều, nhìn kỹ Lã Bố, một khắc đó trông hắn không hề giống một văn sĩ nghèo túng, mà như một người khôn ngoan nắm trong tay đại kế, tính trước mọi việc.

Mọi người trong phòng đều im lặng. chỉ có Trần Cung mở miệng nói:

“Ít ngày nữa Viên Thiệu sẽ công hãm Trường An, Công Đài là môn khách của quý phủ, mấy hôm nay cũng lo lắng cho dự định của Hầu gia, xin lắm miệng hỏi một câu. Trong tương lai, liên quân Quan Đông diệt quốc tặc, phò tá thiên tử, Hầu gia muốn đi theo con đường nào? Trợ Trụ vi ngược, ra sức chống lại hay …”

Lã Bố lạnh lùng nói: “Tiên sinh không cần như vậy, lần này Phụng Tiên quyết định không nhảy vào vũng nước đục này. Ngày mai, Đổng tướng điểm soái, bản hầu lãnh quân Tịnh Châu xuất chinh, mang tiếng xuất chinh nhưng thực tế là về quê làm ruộng.”

Trần Cung mỉm cười nói: “Bo bo giữ mình cũng không phải không được, nhưng Lã tướng quân phải trăm phương nghìn kế mới có được Tịnh Châu quân, nói đi là đi, như vậy chưa phải thượng sách. Thân phận Hầu gia rất nhạy cảm, một khi rời khỏi Trường An, thì bao năm tính toán gian khổ trước đây sẽ thành bọt nước, song phương giao chiến càng không chắc sẽ chiến thắng, rất đáng tiếc.”

Lã Bố hơi giận trong lòng, nhưng dù sao Trần Cung do Kỳ Lân tiến cử, kiềm chế tức giận: “Mời tiên sinh chỉ giáo.”

Trần Cung thản nhiên nói: “Hiện tại, mười tám lộ chư hầu đều đang ở ngoài thành Trường An, phần lớn quân của Đổng Trác đóng tại Tây Kinh, còn binh lực ở Lương Châu, Giang Đông, U Châu, Liêu Đông, Ung Châu đều trống rỗng. Quần hùng vì muốn tranh một phần công lao hộ giá cần vương mà dốc toàn bộ lực lượng. Nếu đánh úp, ta nghĩ chỉ cần một tiễn là bắn rớt, không khó.”

Đề nghị này lại vô tình trùng hợp với ý của Kỳ Lân, Lã Bố nheo mắt, thầm chấp nhận ý kiến của Trần Cung, hỏi: “Theo tiên sinh, ta có thể tấn công lộ chư hầu nào?”

Trần Cung hỏi ngược lại: “Tướng quân nghĩ, cuộc chiến ở Trường An lần này, Đổng Trác với Viên Thiệu, ai sẽ thắng?”

Vấn đề này ngay cả Lã Bố cũng khó trả lời, liên minh diệt Đổng tuy nói có hai mươi lăm vạn binh, nhưng lại là liên quân, rất khó chỉ huy. Đổng Trác chỉ có mười vạn thiết kỵ Lương Châu nhưng đều là thân binh, đã qua huấn luyện bài bản.

Kỳ Lân nói: “Chủ công đứng về phía bên nào, thì bên đó sẽ thắng. Hiện tại chỉ cần xem xét, chủ công thích chiếm Lương Châu hơn hay muốn công phạt địa bàn của quân Quan Đông hơn thôi.”

Đây là câu trả lời mà Kỳ Lân đã thương lượng trước với Trần Cung. Nếu Lã Bố nhân cơ hội đánh úp hậu phương của quân diệt Đổng, nội bộ của đám chư hầu mâu thuẫn, rơi vào tình thế chim bay tứ tán; Nhưng nếu ngược lại, phản Đổng Trác, thừa dịp hai bên giao chiến chiếm lĩnh Lương Châu, Đổng Trác bị giáp công hai mặt, quân tâm tan rã.

Lã Bố hiểu ý của Kỳ Lân, lên tiếng nói: “Kỳ Lân, ngươi thấy sao?”

Kỳ Lân chưa mở miệng, Trần Cung đã nói: “Trần Công Đài không thể không nhắc nhở tướng quân một câu, nếu đã quyết định, thì không được chần chờ. Nhưng dùng tính mạng người thân của Hầu gia làm tiền cược, để cược xem quốc tặc thắng hay Viên Thiệu thắng, thì  thật là hạ sách.”

Kỳ Lân cười mỉm nói: “Phải, hạ sách.”

Lã Bố hỏi: “Thượng sách gì?”

Kỳ Lân lấy ra mật chiếu của Hiến đế, Cao Thuận và Trương Liêu vẫn luôn im lặng, hiện tại hai mắt dán lên mảnh tơ gấm kia.

“Ta còn tưởng rằng đây là thượng sách, nhưng hiện tại xem ra…” Kỳ Lân giao mật chiếu, Lã Bố tiếp nhận, nhìn thoáng qua, nói: “Lần trước ngươi vào cung vì cái này?”

Kỳ Lân gật gật đầu.

Lã Bố gật gật đầu: “Quả nhiên mưu tính sâu xa.”

Kỳ Lân đáp: “Thỏ khôn có ba hang, chuẩn bị trước đỡ lo, mời chủ công quyết định.”

Nói đến mức này, hoặc giết Đổng Trác, hoặc chạy trốn, không còn đường lui, Trần Cung tự biết bản thân là môn khách, không thể tham dự vào cuộc nói chuyện của chủ phó nhà họ, lặp tức đứng dậy, khom người cáo lui.

Cao Thuận chưa bao giờ có ý kiến với quyết định của Lã Bố, Trương Liêu càng không nói, hai người cũng đi.

Kỳ Lân lại nói: “Chủ công ăn cơm trước đi.”

Lã Bố nói: “Kỳ Lân, ngươi ở lại.”

Lã Bố bưng bát, đăm chiêu nhìn thức ăn, lại buông bát xuống: “Lúc trước ngươi nói qua, Điêu Thiền…”

Kỳ Lân mỉm cười nói: “Điêu Thiền đương nhiên thích ngươi, nếu phải chọn giữa ngươi với Đổng Trác, nàng sẽ chọn ai, cái này còn phải hỏi sao?”

Thấy Lã Bố phân vân không quyết được, đột nhiên Kỳ Lân nói: “Đinh Nguyên ngươi còn giết được, hiện tại có mật chiếu của Hiến đế ở đây, giết hắn là phụng chỉ hộ giá, ngươi còn do dự chuyện gì?”

Lã Bố không vui nói: “Đinh tặc không giống hắn, đêm đó đột nhiên nảy ra ý muốn… Thôi, có nói cũng như không.”

Kỳ Lân nhíu mày: “Vì sao ngươi giết Đinh Nguyên.?”

Lã Bố thản nhiên đáp: “Sau này kể ngươi nghe.”

Lã Bố không muốn nói, Kỳ Lân cũng chịu, lát sau lại lên tiếng: “Hay lúc chúng ta đi, ngươi để kim châu với Xích Thố… ở lại phủ?”

Lã Bố hờ hững nói: “Các ngươi không hiểu nội tình, lúc trước, Hầu gia vốn định đem kim châu và Xích Thố giao cho nghĩa phụ… Mà thôi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Kỳ Lân đi ra, đóng cửa lại, để một mình Lã Bố nhìn một bàn đầy ấp thức ăn ngẩn người, đêm nay không có trăng, sao đầy trời, từ trên xuống dưới trong hầu phủ đều đã nghỉ ngơi, nhưng không ai có thể ngủ, cùng chờ đợi quyết định của Lã Bố lúc hừng đông.

Kỳ Lân về phòng, trải giấy Tuyên Thành, đặt bút viết thư.

Thái sư phụ thân ái:

Hôm nay, đột nhiên con có cảm giác giúp bạn theo đuổi bạn gái, tuy rằng con không thích Điêu Thiền lắm… Ờm, Cao đại ca với Trương Liêu cũng không thích nàng, Trần Cung còn thẳng thắn nói – Hồng nhan họa thủy, ôn nhu hương là mộ anh hùng.

Hay con đánh giá quá cao lực hấp dẫn của Điêu Thiền, theo lý mà nói, Lã Bố phải tức giận đến nỗi lấy chiến kích, giết Đổng Trác tại chỗ mới đúng chứ?

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nếu Lã Bố quyết định không giết Đổng Trác, ngày mai chúng con có thể rời khỏi Trường An. Con cần một căn cứ địa, phát triển lực lượng quân sự cho hắn, ngài cảm thấy ở Thần Châu, nơi nào mới là tốt nhất? Vừa phải phong phú tài nguyên, vừa phải dễ thủ khó công, con chỉ biết mỗi Kinh Châu.

Cảm giác giống như đang chơi DOTA, nhưng vẫn phải nghiêm túc mới được, con thua thì không sao, hắn mà thua là không gượng dậy nổi.

Tự nhiên con nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, nếu con yêu ai đó ở thời đại này, không biết Lã Bố có giúp con theo đuổi nàng không ha? Giống như hôm nay con an ủi hắn vậy đó.

Thật ra, ngoại trừ trí thông minh hơi có vấn đề, người bạn này cũng được lắm…

“Kỳ Lân.” Tiếng nói của Cao Thuận vang lên ngoài cửa sổ: “Chủ công bảo mọi người trong phủ ra sân.”

Kỳ Lân lơ mơ ngẩng đầu, ý thức được Lã Bố đã quyết định, vội nói: “Ra ngay.”

Kỳ Lân tiện tay đốt thư đi, cả phòng đầy mùi tro, lúc mở cửa ra, thấy trong sân đứng đầy thân binh.

Lã Bố cao lớn đứng trong sảnh, đầu đội mũ giáp Thao Thiết đen, dây đỏ vòng qua cằm buộc chặc, mặc giáp thép bạc sáng bóng, eo vây quần vảy cá bách luyện, bao cổ tay giao long quấn trên cánh tay, chân mang giày long lân vàng kim, tay cầm Phương Thiên Họa kích.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Lân thấy Lã Bố võ trang hạng nặng thế này, chính khải(2) ra trận.

Lã Bố vô cùng uy phong, nói lớn:

“Tả Giáo úy Cao Thuận đi trước, Hữu Giáo úy Trương Liêu đến thao trường ở thành Tây điểm binh!”

“Trung quân Chủ bộ Kỳ Lân hiện tại lập tức tế rượu. Các huynh đệ! Hôm nay hãy theo bản tướng tiến cung! Vì Hầu gia, cướp nàng về tay!”

Kỳ Lân: “…”

Trần Cung: “…”

——————————-

Chú thích:Giờ Tuất: 7-9h tốiChính khải: bộ giáp đầy đủ, chính thức của tướng quân lúc ra trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui