Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

(Giải thích tựa chương: Ngọc tỷ bàn long, viết tên danh tướng…)

Hầu phủ.

“Tướng quân không đi hỏi thăm sao?” Điêu Thiền nhỏ nhẹ nói: “Vừa rồi có người đưa tin đến, có chuyện gì sao?”

Lã Bố thản nhiên nói: “Có Kỳ Lân lo, không cần quan tâm.” Nói xong nâng tay vén lên một lọn tóc mai của Điêu Thiền, nghiêng xuống bên chiếc cổ xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái.

Kỳ Lân vội vàng chạy đến, đằng hắn ra hiệu, Lã Bố hỏi: “Có thư?”

Kỳ Lân cười cười: “Không có gì đâu, bắt đầu được chưa?”

Lã Bố gật đầu, dìu Điêu Thiền đến trước bàn thờ, đất trời rực rỡ, giờ lành chính ngọ. Một chiếc bàn dài bày biện đầy rượu quý và thức ăn ngon.

Kỳ Lân nói: “Cộng lao nhi thực, hợp cẩn nhi ẩm.”

Kỳ Lân khom người, kim châu Lã Bố tặng từ trong áo trượt ra, hơi lắc lư phản xạ lại ánh sáng. 

Mặt Điêu Thiền lập tức tái nhợt.

Kỳ Lân không để ý đến Điêu thiền, kéo tay áo gắp đồ ăn, tự tay đút vào miệng Lã Bố.

Lã Bố ăn xong, nâng vạt áo trước, nha hoàn đỡ Điêu Thiền, phu thê quỳ đối diện nhau, Kỳ Lân bưng rượu đến.

Điêu Thiền mặt nặng mày nhẹ, nhấp môi một cái liền đặt chén rượu trở lại bàn, trong khi Lã Bố ngửa đầu uống cạn.

Do rượu quá mạnh, Lã Bố sặc vài tiếng, mặt đỏ bừng. Cảm giác đầu óc chếnh choáng, ngón tay cầm lấy kim châm cứ vuốt ve, thần sắc hơi dao động, như có điều muốn nói.

“Chủ công thành hôn rồi—” Binh sĩ bên ngoài hò hét rần trời, đều là thân tín của Lã Bố.

Lã Bố nén cảm giác say, nghiêm mặt nói: “Làm gì tiếp theo?”

Kỳ Lân đáp: “Kết tóc.”

Nha hoàn mang đến cây kéo, lấy của mỗi người một lọn tóc, Kỳ Lân tự tay thắt xong cột lại, lại có người nâng đến một hộp gỗ sơn đỏ, Kỳ Lân đặt tóc vào trong hộp.

Dòng nước trong đình chảy róc rách, ống trúc ‘cạch’ một tiếng gõ vào mỏm đá.

Nghi thức kết tóc đã xong, Kỳ Lân lùi về sau mấy bước, chắp tay áo cười nói: “Thế sự xoay vần, lương duyên còn mãi.”

Bọn binh sĩ chống trường thương, cà lơ phất phơ đứng chờ ngoài cửa, thấy lễ xong, cười rần rần nói: “Chúc mừng tướng quân—!”

Lã Bố cười nói: “Nhận lời may mắn của các ngươi! Huynh đệ đều là người trong nhà, đừng khách khí, mọi người cứ tùy ý đi!”

Trong sân bày đầy tiệc rượu, mọi người bắt đầu uống rượu mua vui, Kỳ Lân tự tìm một bàn ngồi xuống, cùng Thái Ung nói chuyện phiếm, Điêu Thiền tránh mặt vào trong phòng, một mình Lã Bố bưng bát rượu, kính rượu hết người này đến người kia.

Người tham dự hoàn toàn không có quan văn của Hán triều, Kỳ Lân và Trần Cung đã bàn tính từ trước, nếu là thiên tử hay triều thần, xem lễ vật nặng hay nhẹ, để lại một hai phần, còn lại làm quà đáp lễ trả về.

Không thiếp mời, không có khách khứa, người Lã Bố mời đến, đều là các tướng sĩ dưới trướng, bộ hạ cũ trong quân Tịnh Châu từ cấp Giáo úy đều được mời đến. Quan văn duy nhất là Thái Ung, từng có quan hệ tốt với Vương Doãn, thay mặt Vương Doãn đến tham dự.

Binh doanh trong thành còn tổ chức tiệc đứng để binh lính uống thỏa thích một bữa, cả ngày nay không biết có bao nhiêu người say bí tỉ rồi.

Thái Ung cảm khái: “Kỳ Lân liên sinh quả thật nhìn thấu lòng người.”

Kỳ Lân đang nghịch cái huyên(1) bằng sứ, khiêm tốn cười nói: “Đây là ý kiến của Công Đài huynh. Quân tử kết bạn chứ không kết bè phái, Hoàng thượng mới nắm quyền triều chính, thời điểm này còn tị hiềm nhiều. Chủ công là võ tướng, vốn không nên lui tới làm thân với văn thần trong triều, mấy cái chuyện phát triển phe phái gì đó, rất khó nói.

Đang lúc nói chuyện, Lã Bố bưng bát rượu lung la lung lay đi tới, Kỳ Lân và Thái Ung vội đứng dậy, Lã Bố nói: “Rót đầy! Ta kính Thái đại nhân một chén!”

Thái Ung vỗ vỗ vai Lã Bố nói: “Tướng quân tuổi trẻ tài cao, ngày sau thăng chức rất nhanh, tương lai không sao kể hết.”

Lã Bố ‘Ha’ một tiếng, cười nói: “Chính phải chính phải!”

Thái Ung lại nói: “Đấng nam nhi nên lấy kiến công lập nghiệp, đáp đền nợ nước làm trách nhiệm của mình. Kỳ Lân tiểu tiên sinh mới vừa nói câu gì ấy…”

“Luyện tập tốt võ nghệ, giúp cho nhà đế vương.” Kỳ Lân cười nói.

Thái Ung vuốt râu, chỉ cười mà không nói, Lã Bố cố đứng ngay ngắn, nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không sa đà vào… ôn nhu hương!”

Thái Ung mỉm cười, chắp tay ngồi trở lại bàn, Kỳ Lân bưng chén, thấy một tay Lã Bố bám trên vai mình, chân nam đá chân chiêu, nghiêng ngả lảo đào, chỉ sợ ngả bất cứ lúc nào, vội nói: “Ta cạn ly, chủ công tùy ý.”

Lã Bố học cách nói chuyện cảu Kỳ Lân, lớn tiếng nói: “Không không, ta cạn ly! Ngươi tùy ý!”

Kỳ Lân thấy không ổn rồi, vội nói: “Ta kính chủ công…”

Lã Bố líu lưỡi: “Chủ công kính… kính ngươi!”

Mấy bàn chung quanh lớn tiếng chọc ghẹo ầm ầm, tiếng cười như sấm.

Kỳ Lân cười nói: “Uống xong chủ công đi ngủ đi, đều là tướng sĩ nhà mình, kính tới kính lui cũng là gạt nhau uống rượu…” Vừa nâng chén đến miệng, Lã Bố đã ào ào uống cạn chén rượu.

Hai mắt đỏ bừng, Lã Bố gật gật đầu, nói không nổi nữa, lưỡi líu cả lại: “Nhóc… Nhóc con… Hầu gia… đến… đến đây…”

Lã Bố nhào tới ôm Kỳ Lân, dường như còn muốn thân thiết một chút, Kỳ lân thấy cửa phòng tân hôn khép hờ, vội vàng tránh qua tránh lại.

Lã Bố ôm không được, nổi quạu: “Ngươi… không nghe lời!”

Kỳ Lân:”…”

Lã Bố nghiêng người, ‘rầm’ một tiếng, đè lên nửa cái bàn, lật ngang.

Trong sân cười muốn tung trời, các tướng sĩ gập người mà cười đứng thẳng không được, Kỳ Lân nói: “Ai đó đến đỡ chủ công vào đi, không còn sớm nữa, uống đủ rồi đều cút hết đi.”

Cao Thuận nói: “Ai làm ngã người đó đỡ.”

Trương Liêu cũng ngà ngà say, lớn tiếng phụ họa: “Đúng đó, tốt xấu gì ngươi cũng khiêng một lần cho biết.”

Mặt Kỳ Lân đỏ bừng: “Coi chừng quân pháp trị các ngươi!”

Chúng tướng đều cười vang, nhưng không ai đến giúp, Kỳ Lân bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ, đến đỡ Lã Bố lên, lảo đảo kéo vào tân phòng.

Chân dài của Lã Bố lê lết trên mặt đất, kéo một chút lại dừng một chút, suýt chút nữa Kỳ Lân bị hắn đè bẹp, cuối cùng cũng vào được động phòng, lầm bầm cái gì không ai biết, Lã Bố đã say như chết, ngã xuống tháp, không nhúc nhích.

Điêu Thiền đang ngồi trước gương gỡ trâm cài, thản nhiên hỏi: “Ngã à?”

Kỳ Lân cười nói: “Ngã. Người thì cao to lớn xác, nhưng cứ như trẻ con.”

Điêu Thiền hơi khựng lại, muốn nói gì đó, lại nhìn vào kính qua khe hở của bình phong, thấy Kỳ Lân đang cởi dây mũ lông trĩ của Lã Bố xuống, lại cởi nút thắt trên cổ chiến bào ra.

Điêu Thiền ngồi không yên, ném trâm lên bàn, đứng dậy nói: “Để ta làm.”

Kỳ Lân nhẹ giọng nói: “Ta làm.”

Điêu Thiền cười không ra vui hay giận, nói: “Làm phiền ngươi, Kỳ Lân, về sau việc hầu hạ Phụng Tiên cứ giao cho ta.”

Kỳ Lân quỳ trên một gối trước tháp, không hề bị tác động: “Sáng mai ta đi rồi, nhà đã chọn xong, cũng nên dọn ra ngoài, tối nay là lần cuối. Về sau đều giao cho phu nhân.”

Điêu Thiền không trả lời, Kỳ Lân cởi võ giáp nặng nề của Lã Bố, lại cởi giày, Lã Bố thình lình lên tiếng: “Đi đâu… Không, đừng đi!”

Lã Bố trở mình, ‘ạch’ một tiếng đè Kỳ Lân lên tháp.

Kỳ Lân: “…”

Điêu Thiền cả giận đi đến kéo ra: “Tướng quân!”

Kỳ Lân dùng hết sức đẩy Lã Bố ra, dù vậy vẫn bị lây cả người toàn mùi rượu, mỉm cười nói: “Chủ công nhận lầm người, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, xin đừng chậm trễ.”

Nói xong, Kỳ Lân đẩy cửa phòng, hướng về phía Lã Bố nằm trên tháp và Điêu Thiền ngồi bên cạnh khom người vái chào, xong xoay người rời khỏi.

Khoảng giờ đốt đèn, Hiến đế phái chấp sự trong cung đến tuyên chỉ, trong Hầu phủ hoàn toàn hỗn độn, Cao Thuận dẫn chúng tướng ra tạ ơn, cũng nói rõ Lã Bố đã ngủ.

Người của Hiến đế đến thấy rõ ràng trong buổi tiệc không có văn thần, lập tức về cung hồi báo, Kỳ Lân lại đoán đúng rồi.

Kỳ Lân quyết định, chia đồ ăn Lưu Hiệp ban cho Lã Bố, đưa các tướng sĩ ở từng bàn mang về nhà cho vợ con. Mọi người ai cũng say mèm, có thể về thì về, về không nổi thì ngủ ở trong vườn, ghế đá, núi giả, sau khi thu dọn xong tình trạng hỗn loạn này, Kỳ Lân mới trở về phòng, dọn đồ đạc.

Kỳ Lân vốn không có gia sản gì, dọn được một bao đồ vừa ôm, đi ra hành lang vào đình, chỗ nào cũng có tướng lĩnh quân Tịnh Châu ngủ say như chết.

Kỳ Lân dựa vào trụ đình, tự nhiên thấy nhớ nhà quá đỗi, nhớ lại thế giới trước.

Đó là một nơi hạnh phúc, hoa khắp núi đồi, dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàn toàn không giống thời đại chúng sinh chờ giáp hạt(2), ăn bữa nay lo bữa mai, không được no bụng này.

“Mới mấy tháng, sao lại cảm thấy lâu quá thế này.” Kỳ lân nói nhỏ.

Từ trong bao, hắn lấy ra cái huyên gốm, tiếng huyên xa xăm, trong phút chốc trăng soi ngàn dặm, mọi âm thanh đều im lặng, trong đêm, tiếng huyên uyển chuyển kỳ ảo phiêu đãng khắp không trung.

“Chưa nghe bao giờ, đây là khúc gì?” Âm thanh của Lã Bố từ phía sau vang lên.

Kỳ Lân dừng lại đáp: “Nguyệt tiền thương(3), Thái sư phụ dạy.”

Lã Bố để trần thân trên, lõa lồng ngực, quần tơ tằm trắng lỏng lẻo lụp xụp, chân trần, chắc là vừa tỉnh, bị tiếng nhạc đưa đến đây.

Lã Bố cười nói: “Buồn quá, Hồ Già mười tám phách không tốt hơn sao(4)?”

Kỳ Lân đáp: “Hồ Già mười tám phách mà thổi một cái, người chết trong khắp cái viện này đều bị thổi tỉnh.”

Lã Bố cầm đến một cây sáo của người Khương, thổi thổi thử tiếng.

Kỳ Lân hiểu ý, một lần nữa thổi khúc Nguyệt tiền thương.

Kỳ Lân ngồi ở trước hành lang, Lã Bố đứng, bóng dáng hắt lên song cửa, tiếng sáo mơ hồ trong chốc lát, cuối cùng hòa theo khúc nhạc chưa bao giờ nghe qua của Kỳ Lân, dường như thấu hiểu lẫn nhau, sáo huyên hòa tiếng, rung động đến tâm can.

Một khúc vừa hết, Lã Bố phân phó: “Còn có một cây đàn, tên Tiêu Vĩ, lễ vật của Thái Ung. Nếu ngươi đã thích âm luật như vậy, cứ lấy đi, Hầu gia thưởng cho ngươi.”

Kỳ Lân đáp: “Không cần đâu, mang theo đàn, sau này đi lại không tiện.”

Lã Bố hơi nhướn mày, Kỳ Lân cười nói: “Không vào cùng vợ ngươi sao?”

Lã Bố hờ hững nói: “Có gì vui mà cùng? Cưới cũng cưới rồi, cũng chỉ đến vậy thôi.”

Kỳ Lân chế giễu: “Động phòng… chuyện đó, chuyện đó đó thế nào?”

Lã Bố: “?”

Kỳ Lân cười lên: “Đi đi, vào cung với nàng đi.”

Lã Bố: “Không, nàng mới gả, đợi mấy ngày nữa rồi hẳn nói.”

Kỳ Lân nói: “Vào trò chuyện, làm gì có ai đêm tân hôn không để ý vợ mới?”

Lã Bố hờ hững đáp: “Có gì đâu, tình cái gì, yêu cái gì, yêu tới yêu lui, còn không thú vị bằng nói chuyện phiếm với ngươi.” Nói xong liền thẳng thắn ngồi xuống.

Một lớn một nhỏ, dưới ánh trăng sáng đầy sân, ngẩn người.

Kỳ Lân cũng không đuổi hắn, nói: “Ta tìm được căn nhà bên cạnh nhà Đổng Thừa, sáng mai dọn qua, ngươi có chuyện gì cứ cách con hẻm gọi lớn một tiếng, ta qua liền.”

Lã Bố nói: “Dọn đi làm gì? Ở lại đi, thêm một người cũng không chật.”

Lời của Lã Bố tuy là thật tâm giữ lại, nhưng chung quy vẫn không đủ lý lẽ, cũng tự biết có nói cũng không được.

Cao Thuận, Trương Liêu có phong thưởng trên người, ngay cả Trần Cung quy phục sau này cũng được phong Lang trung lệnh, nếu bắt Kỳ Lân cứ phải ở trong Hầu phủ, làm một Tham mưu không rõ ràng như trước đây, làm những chuyện hạ nhân mới làm, còn ra thể thống gì nữa?

Lã Bố luôn muốn giữ Kỳ Lân ở bên cạnh, cứ cảm thấy thiếu hắn sẽ rất nhàm chán, nhưng lại đuối lý không nói được, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cách nào giữ hắn lại, sau một hồi nói: “Thôi, ở đây cũng chán ngấy, ta cũng dọn đi luôn.”

Kỳ Lân: “…”

Lã Bố: “Căn nhà đó rộng không?”

Kỳ Lân không thèm quan tâm hắn, tùy tay lấy quân báo ra giao cho hắn, rồi vào phòng ngủ lại.

Lã Bố nhận thư, ngượng ngùng trở về phòng.

Ánh trăng xuyên qua song cửa rọi vào, Điệu Thiền tựa vào ngực Lã Bố.

“Tướng quân, ngày mai hắn sẽ dọn đi sao?”

Lã Bố mở thư, không có biểu cảm.

Điêu Thiền lại hỏi: “Một tháng Kỳ Lân nhận bao nhiêu quân lương?”

Lã Bố: “Chữ gì mà xấu quá trời.”

Điêu Thiền: “…”

Lã Bố vừa đọc thư vừa nói: “Thằng nhóc đó… Việc này ấy à? Phát quân lương cho hắn, hắn cũng quên lãnh… Phải giao tận tay mới biết, ra ngoài không biết Đông Tây Nam Bắc ở đâu…”

Điêu Thiền dịu dàng nói: “Hắn theo tướng quân lâu như vậy, thiếp nghĩ kỹ rồi, sáng mai thưởng hắn thêm một ít tiền, cho thêm mười tên sai vặt, qua hầu hạ bên quý phủ của hắn.

Lã Bố: “Phí bồi thường thanh xuân hả?”

Điêu Thiền: “?”

Lã Bố cười nói: “Không có gì, lần trước nghe thằng nhóc đó nói thôi. Không thể để hắn dọn ra ngoài ở được, lơ tơ mơ muốn chết, đến lúc đó không chừng còn bị hạ nhân ăn hiếp ấy chứ.” Nói xong xếp lại thư, nhìn ánh trăng trong phòng, không biết nghĩ chuyện gì.

Điêu Thiền không vui hỏi: “Vậy chứ phu quân tính thế nào?”

Lã Bố: “Sáng mai đem bao quần áo của hắn giấu đi, hắn không đi được nữa.”

Điêu Thiền: “…”

Yên một lát, Điêu Thiền lại hỏi: “Tướng quân, thiếp nghe nói, Trần Công Đài là do hắn tiến cử.”

Lã Bố thản nhiên đáp: “Thì sao?”

Điêu Thiền không nói gì thêm, một lát sau mới lên tiếng: “Hắn thật sự là người Cửu Nguyên sao?”

Lã Bố mất kiên nhẫn: “Chuyện của cánh đàn ông, nàng quan tâm ít thôi.”

Điêu Thiền không nói nữa.

Lã Bố nhíu mày, nhớ chuyện Kỳ Lân đưa mật chiếu, lại nghĩ tới Tào Tháo, đứng dậy.

“Tướng quân đi đâu vậy?”

Lã Bố đứng một hồi nói: “Nghỉ ngơi.”

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao Lã Bố mới dậy, đám thân binh còn chưa tỉnh rượu.

Tinh thần Lã Bố lại phấn chấn, thừa dịp Kỳ Lân không có trong phòng, chạy vào phòng hắn ngửi ngửi bên trái, lật lật bên phải, tìm được bao quần áo, đem về phòng mình, giấu kỹ dưới chăn, hiên ngang đường hoàng đi lên triều.

Điêu Thiền ăn sáng xong về phòng, vừa ngồi xuống, lập tứ bị ám khí đâm cho thét chói tai, nhất thời nổi xung thiên, lật ra thấy một cái huyên gốm vỡ, xoa mông mềm, nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ Lân hiếm khi được thượng triều, gặp Trần Cung bên ngoài cung Vị Ương, trao đổi ngắn gọn đôi câu, rồi vội vàng đỡ mũ đi vào Ngọ môn, đột nhiên thoáng nhìn thấy long xa của Hiến đế đang đi qua cửa Tây, không lâu sau, trên xe bước xuống một lão thái giám, lén lút ra khỏi hoàng cung, lên ngựa đi về cửa Tây.

Chúng quan dừng bước, khom người, Kỳ Lân nhíu mày hỏi: “Chuyện vừa xong, thiên tử lại chơi trò gì đây?”

Trần Cung cười nhẹ đáp: “Hoạn quan tự mình chấp chính, từ xưa đã có, đừng ngạc nhiên. Chủ công là nhân vật cỡ nào? Không cần để ý bọn tiểu nhân này.”

Kỳ Lân nhớ, năm đó khi Linh đế còn chấp chính rất thân cận hoạn quan, Hà Tiến bị giết, cuộc nổi loạn của Đổng Trác do vậy mà nổ ra. Lúc này cảm thấy sáng tỏ rồi, Lã Bố không giống Hà Tiến, trong tay Lã Bố có binh, có võ nghệ cao, không sợ bị mưu hại, vài tên thái giám cũng không làm nên trò trống gì.

Tuy nghĩ như thế, Kỳ Lân vẫn không vui nói: “Thiên tử phái người đi tìm ai?”

Trần Cung đoán: “Hoặc là e ngại chủ công công cao, kéo phe kéo phái bên phía hoàng thân, về tình thì có thể lượng thứ.”

Long xa của Hiến đế vừa qua, chúng quan theo thứ tự vào điện, Lã Bố ‘nghi so Tam tư’ phô trương màu mè một hơi, cưỡi Xích Thố diễu võ dương oai vào chầu, Kỳ Lân và Trần Cung đều lén cười hắn.

“Đêm qua thế nào?” Trần Cung hỏi.

Kỳ Lân nghĩ nghĩ, cười đáp: “Công Đài huynh xem thường ta ăn ở không quá đi nghe lén đấy à? Sao ta biết được? Muốn biết thì hỏi tên ngốc kia kìa.”

Trên điện, văn võ bá quan chia làm hai bên, văn thần có Thái Ung đứng đầu, võ tướng có Lã Bố, kim la(5) vang một tiếng, thiên tử lâm triều.

“Báo—“

Hiến đế vừa mới ngồi vào chỗ, ngoài cung hết con ngựa này đến con ngựa khác lần lượt vào báo tin.

“Hay tin Đổng tặc đã bị trừ, Xa Kỵ tướng quân Viên Thiệu e rằng có biến, vẫn tiếp tục dẫn mười bảy lộ quân Quan Đông đến đóng quân ở Trần Thương, mời Thánh thượng hạ ngự chỉ!”

——————————-

Chú thích:Cái huyênGiáp hạt ý chỉ làm nông theo mùaNguyệt tiền thương là khúc nhạc do vua Kiệt của nước Hạ ngồi dưới trăng viết ra, thương nhớ vợ yêu là Muội Hỉ khi bà chết, mặc dù có 1 đoạn thời gian ông ghẻ lạnh bà, sa đà vào mỹ nhân.Hồ Già thập bát phách hay Mười tám điệu phách của kèn Hồ Già là kiệt tác của tài nữ Thái Văn Cơ. Xem thêm.Kim la


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui