Nhật Ký Quan Sát Võ Tướng

(Giải thích tựa chương: Vườn Thượng Lâm Lã Bố dạo phố ngắm đèn…)

Mười lăm tháng Giêng, tết Nguyên Tiêu, cung Vị Ương.

Lã Bố cầm một chồng giấy lật qua lật lại xem cả buổi, đột nhiên giận dỗi lên.

“Ta mặc kệ! Không cưới!” Lã Bố hét lớn, xé nát sổ ghi chép trên bàn, giấy trắng rải đầy đất.

Chân Mật khom người nhặt đám giấy vụn, lạnh lùng nói: “Hầu gia, hôm nay trong thành có lễ hội, thiên tử phong ngươi làm Thái thú Trường An. Thành Nghiệp, Hứa Đô, Kiến Nghiệp đều sai người đến chúc mừng, ngươi xé hết như vầy rồi biết ai với ai nữa?”

Kỳ Lần nói: “Dù sao cũng không cưới, ai với ai cũng như nhau.”

Chân Mật tưởng tượng cảnh Lã Bố bị một đám các cô gái thanh xuân mơn mởn vây quanh, líu ra líu ríu, nhịn cười không nổi, xoay người ra ngoài.

“Nói chuyện đàng hoàng.” Kỳ Lân cầm sổ ném lên bàn, lại lấy một viên dạ minh châu ra. Lã Bố thuận thế kéo tay Kỳ Lân, làm nũng: “Ôm một cái đi.”

“Ôm cái đầu ngươi!” Kỳ Lân dở khóc dở cười: “Tào Tháo phái Tư Mã Ý mang thánh chỉ tới, bên trên là bút tích của Lưu Hiệp, ngọc tỷ truyền quốc trong tay chúng ta, chỉ cần đóng dấu một cái, một mình ngươi liền kiêm bốn chức…

“Lương Châu mục, Phấn Vũ tướng quân, Thái thú Trường An, Ôn hầu.” Trong mắt Kỳ Lân chứa ý cười: “Ngươi chính là vị quan lớn nhất trên đời này luôn.”

Lã Bố bất mãn: “Hừ.”

Kỳ Lân lại nói: “Hành động này của Tào Tháo ý là muốn kết minh. Ít nhất có thể đảm bảo, trong vòng mười năm, ngươi sẽ không xuất binh nhập quan. Ngươi nghĩ sao?”

Lã Bố: “Không nghĩ.”

Kỳ Lân: “…”

Kỳ Lân làm bộ muốn đánh, Lã Bố vội ôm đầu, Kỳ Lân nói: “Chốc nữa, Trần Cung và Pháp Chính lại đây thương lượng việc này, ngươi đưa minh châu cho hắn, chuyên nghiệp chút, đừng nói mấy lời lộn xộn đó.”

Lã Bố miễn cưỡng gật đầu.

Lát sau, Trần Cung cùng một người nữa vào điện, Lã Bố hỏi thăm: “Thương thế của ngươi thế nào, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Trần Cung xua tay nói: “Không sao.”

Binh lính mang ghế đến, Kỳ Lân giới thiệu: “Vị này là Pháp Chính tiên sinh.”

Lã Bố gật đầu nói: “Mới tới.”

Pháp Chính cười cười, Kỳ Lân nói: “Chủ công nhà ta không phải là người tinh ý, Pháp tiên sinh chớ để trong lòng.” Nói xong nháy mắt với Lã Bố.

Lã Bố hiểu ý, chỉnh ngay ngắn quần áo đứng lên, nghiêm túc nói: “Từ hồi ở Tây Lương, ta đã nghe đại danh của Hiếu Trực tiên sinh. Nay có được tiên sinh phụ tá, còn sợ gì đại nghiệp không thành? Bố lấy châu này làm chứng, mời tiên sinh từ nay ở lại Trường An, chớ rời đi.”

Lã Bố đi xuống bậc thang, tự tay giao minh châu vào tay Pháp Chính. Lần này Pháp Chính hoàn toàn bị thuyết phục. Thấy trên châu có khắc tên mình, lòng biết ơn đầy tràn cõi lòng, nhận bằng hai tay, nói chân thành: “Xin hết lòng làm trâu làm ngựa cho Hầu gia.”

Lã Bố phất vạt áo, ngồi trên bậc thang, ngang hàng với ba vị mưu sĩ.

“Giả Hủ giữ Ích Châu, Thái Văn Cơ đang ở Tây Lương, mười ngày trước đã phái tín sử đến thông báo, trước tiên xem xét ý tưởng của hai người đó.” Kỳ Lân nói: “Ta đoán ý kiến của mấy người chúng ta cũng không khác nhau mấy. Ta muốn hỏi Pháp tiên sinh, đối với việc này tiên sinh nghĩ thế nào?”

Pháp Chính trầm ngâm trong chốc lát, sau mới nói: “Tào Mạnh Đức cần thời gian lấy hơi.”

Kỳ lân đáp: “Trận Xích Bích, quân Tào chết rất nhiều, thuyền chiến tổn hao tám phần, nhưng tướng sĩ vẫn còn hơn hai vạn tư.”

Pháp Chính nói: “Vào Hàm Cốc quan, theo hướng Đông, qua Chương Thủy. Một khi thành Nghiệp gặp nguy, chắc chắn Tào Tháo sẽ nghiêng về Lạc Dương. Nếu trong ba năm này khởi binh, con đường chinh chiến sẽ dài đằng đẳng.”

Kỳ Lân mỉm cười: “Việc đó thật ra không cần lo, hiện giờ thảo luận có đánh hay không, không phải đánh thế nào.”

Lã Bố nói: “Ngươi có biện pháp đốt Lạc Dương không?”

Trần Cung hỏi: “Ngươi định đánh hay không?”

Kỳ Lân nói: “Nếu đánh bất chấp thì có nhiều cách lắm. Ví dụ như: đến Nam Cương lấy vài cây anh túc, chế thành ngũ thạch tán, trà trộn vào đội buôn đưa vào trong quân Ký Châu và dân chúng; Hoặc là chờ mùa lũ đầu Xuân, lên thượng du Hoàng Hà, đắp đê làm đập, nhấn chìm tất cả các thành trấn Tào Tháo chiếm cứ…”

Pháp Chính nghe mà run rẩy trong lòng, Kỳ Lân lại nói: “Giả Văn Hòa nghe được nhiều biện pháp thương thiên hại lý từ chỗ Hoa Đà lắm. Dù chẳng vui vẻ gì, nhưng ít nhất cũng giúp chúng ta chủ động khơi mào một trận đánh lớn.

“Tinh thần quyết thắng như ở trận Quan Độ của Tào Tháo đã qua, hiện giờ hắn thua lớn ở Xích Bích, sĩ khí tan rã, năm nay vùng Quan Trung mất mùa lương thực, tô dịch nặng nề, dân chúng oán than khắp nơi, hắn đã muốn mất đi ngọn cờ vương đạo rồi.”

Bỗng nhiên Lã Bố nói: “Ngươi nhớ nhà phải không?”

Kỳ Lân hơi nhướn mày, đáp: “Không, ta đã quyết định ở lại… Đang nói chính sự, ngươi nghiêm túc một chút.”

Lã Bố phẫn nộ nói: “Không nhớ? Vậy tại sao nhất quyết đánh Lạc Dương? Đánh xong để ngươi còn về chứ gì?!”

Kỳ Lân dở khóc dở cười, chuyện này là thế nào nữa đây?

Pháp Chính nghe đến đây thì không hiểu họ nói gì, Trần Cung vội hòa giải: “Chủ công đừng nóng nảy, hiện tại còn chưa có gì mà. Tào Tháo phái Tư Mã Ý đưa con gái đến cầu hôn, muốn kết thân với chủ công, mục đích tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy sức.”

Trần Cung: “Ta với Kỳ Lân đã thương lượng qua, theo ý quân sư, việc này dù thế nào cũng không thể làm.”

Pháp Chính gật đầu: “Ý Hiếu Trực cũng là như thế.”

Kỳ Lân mắt điếc tai ngơ: “Có phải ta mà về ngươi sẽ bỏ luôn kế hoạch không?”

Lã Bố không khoan nhượng: “Từ đầu ngươi đã không nói thật với ta!”

Kỳ Lân: “Ngươi xây dựng sự nghiệp là vì ta hay vì chính bản thân ngươi? Lúc trước, khi chúng ta xuất quan, ngươi đâu có nói như vậy.

“Ngươi muốn phụ lão ở Tịnh Châu, dân chúng ở Quan Trung được sống bình an, muốn trăm ngàn quân Lương Châu đi theo ngươi không lo cơm áo, muốn người nông dân có ruộng tốt. Ngươi quên cả rồi sao.”

Lã Bố đột nhiên giận dữ hét lên: “Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ! Ta không muốn xuất chiến!”

Pháp Chính: “…”

Lần đầu thấy chuyện lạ, Pháp Chính nhíu mày, hỏi nhỏ: “Chủ công với quân sư… thường nghị sự như vậy à?”

Trần Cung cũng lần đầu thấy chồng chồng son cãi nhau, dở khóc dở cười, xua tay đáp: “Ta cũng không biết… Gần đây chủ công hơi lạ lạ.”

“Đâu chỉ ‘hơi lạ lạ’, hết chuyện này đến chuyện khác, trên đời này làm gì có ai ngồi không chờ chết? Ngươi đến thời kỳ mãn kinh đấy à, Lã Phụng Tiên?” Kỳ Lân nói.

Lã Bố: “?”

Lã Bố: “Thời kỳ mãn kinh… là cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi chửi ta đúng không?”

Trần Cung vội can: “Chuyện gì cũng từ từ”. Lại e hèm, ý bảo có người ngoài ở đây. Pháp Chính gật gật đầu: “Nếu chủ công… không muốn sớm xuất binh, cũng có thể xem là cách bảo toàn lực lượng.”

Lã Bố đáp: “Không phải ta không muốn sớm xuất binh, mà không bao giờ xuất binh! Giao Quan Trung cho Tào tặc đi, ta với hắn chia đôi giang sơn, trong tay hắn có hoàng đế, trong tay ta có ngọc tỷ! Chia đều! Ý ta đã quyết, khỏi nói nhiều!”

Trần Cung: “…”

Pháp Chính: “…”

Kỳ Lân nói: “Khi mới bắt đầu, chúng ta như chó mất chủ, bị Tào Tháo, Viên Thiệu đánh đuổi tới Từ Châu, lại bị Viên Thuật đuổi tới tận Tây Lương. Đến nay, ngươi quên hết rồi phải không?”

Kỳ Lân thản nhiên nói: “Ngươi không giết Tào Tháo, nhưng hắn sẽ đến giết ngươi. Nếu cho hắn vài năm, thì hắn chả cần tuyên chiến nữa đâu, cứ đánh thẳng từ Hàm Cốc quan đến đây luôn. Ta cứ đinh ninh ngươi hiểu chuyện này.

“Đến khi mất Trường An, ngươi muốn mang ta đi đâu để trốn? Về Tây Lương loạn lạc, nếu ngươi không chết thì ta chết. Đến cả tính mạng còn không đảm bảo, quốc gia chưa yên ổn nói chi gia đình?

“Chủ công, ngươi có thể đánh, nhưng dù cho ngươi có là đệ nhất Võ Thần Lã Phụng Tiên, ngươi có thể che chở hai ta sống an ổn, vậy bọn họ thì thế nào?” Kỳ Lân chỉ Trần Cung: “Các vị tướng quân theo ngươi, nhóm mưu sĩ thì sao? Bọn họ có thể đi đầu quân cho ai?”

Lã Bố ngang bướng nói: “Ta mặc kệ.”

Kỳ Lân: “…”

Chân Mật cẩn thận đi vào, Lã Bố quát: “Ngươi vào đây làm gì? Các ngươi ra ngoài hết cho ta, Kỳ Lân ở lại!”

Chân Mật nhíu mày, ném phong thư lên bàn rồi đi ra, Lã Bố mơ hồ mở phong thư, bị Kỳ Lân “xoạch” một cái giành lại.

Kỳ Lân nói: “Thư của Giả Hủ và Thái Văn Cơ, xem xem bọn họ nói gì.”

Pháp Chính hoàn toàn im lặng.

Kỳ Lân mở thư, nhanh như gió đọc xong, nói: “Ngươi quyết định đi.”

Ý kiến của Thái Văn Cơ: Thóc gạo Tây Lương đầy đủ sung túc, đủ cung cấp cho năm năm chiến tranh. Có thể chặn con đường tơ lụa thông thương với Trung Nguyên và các nơi. Trấn giữ những con đường quan trọng chính yếu, chờ cơ hội ra quân, xâm chiếm từng bước một.

Ý kiến của Giả Hủ là: Trận Xích Bích đã xong, bên ta vật tư sung túc, lại vừa thắng lớn, lẽ nào lại cho Tào Tháo thời gian lấy hơi sao, tuyệt đối không thể ngồi không để lỡ mất thời cơ.

Nên khởi binh vào mùa Xuân năm sau, đánh úp Hán Trung, phía Đông Tịnh Châu và thành Nghiệp, bức Tào Tháo lui về Lạc Dương, lại hợp tác với Tôn Quyền, ra quân thảo phạt.

Lã Bố còn không thèm nhìn đến lá thư: “Ta không đánh, ta liên minh với Tào Tháo, ai đánh hắn, ta sẽ bảo vệ hắn.”

Kỳ Lân hết nói nổi, bỗng nhiên chợt nghĩ ra:

“Vậy thì ngươi phải cưới con gái hắn.”

Lã Bố bị chặn họng.

Pháp Chính: “Chủ công…”

Lã Bố nói như đinh đóng cột: “Ta không cưới con gái hắn!”

Kỳ Lân: “Ồ, cự tuyệt là trở mặt rồi, vậy thì phải đánh!”

Lã Bố trợn tròn mắt.

Pháp Chính đằng hắng, hiến kế: “Không thì thế này đi. Ngoài sáng kết thân với Tào Tháo, âm thầm cho binh tấn công bình nguyên Quan Trung?”

Lã Bố muốn phát điên: “Đùa cái gì thế! Như vậy càng không được!”

Trần Cung đành phải nói: “Pháp tiên sinh, hay là… Hôm nay chủ công hơi thất thường, ta mời ngươi đi uống rượu nhé?”

Pháp Chính vui vẻ nói: “Đúng lúc lắm, Hiếu Trực cũng muốn du ngoạn phong thổ dân tình ở Trường An.”

Trần Cung nháy mắt, mặt Kỳ Lân sa sầm, Lã Bố hậm hực ngồi đó, không ai nói gì.

Trần Cung vừa dẫn Pháp Chính đi xong, Chân Mật dẫn một đám võ tướng đông nghìn nghịt tới.

Sắc mặt đám người Cao Thuận, Trương Cáp trông không đẹp đẽ gì cho cam, chắc chắn bị Chân Mật dọa rồi.

Mặt Lã Bố như đưa đám: “Ngươi ra ngoài đi… Ta sợ ngươi rồi, được chưa? Các ngươi… Cao Thuận, các ngươi đi theo nàng làm gì? Ai ra cái ý kiến cùi bắp này để hại ta?”

Chân Mật kéo tay áo, mặt hầm hầm như ma nữ: “Giờ Dậu, tám phố một trăm bốn mươi ngõ ở Trường An đều đã treo hoa đăng, nơi nơi náo nhiệt, Hầu gia không đi ngắm à?”

Lã Bố chợt nảy ra một ý, nghiêng đầu nói: “Kỳ Lân…”

Kỳ Lân đứng dậy hỏi: “Xe ngựa chuẩn bị xong hết chưa?”

Chân Mật đáp: “Chuẩn bị rồi, trong cung, ngoài cung đều sẵn sàng.”

Lã Bố: “Sao không hỏi ý của ta?”

Chân Mật lạnh lùng: “Chủ công, ta là nữ quan, chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong cung. Ngươi tuy nghi so tam tư, nhưng không phải quản lý của ta.”

“Ơ!” Lã Bố ngạc nhiên: “Chức nữ quan của ngươi không phải do Hầu gia phong à?! Buồn cười! Trong mắt các ngươi còn có chủ công này không?!”

Kỳ Lân nói: “Đừng chọc vào hắn, hôm nay hắn gặp ai cũng muốn cắn. Chân Cơ, xe ngựa có những nhà nào?”

Chân Mật đáp: “Nhà Tư Mã, nhà họ Tào, họ Tôn, sứ của Tây Khương, họ Ngô ở Ích Châu, thiên sư của họ Trương đều đang chờ ngoài cung.”

Lã Bố: “…”

Kỳ Lân nói: “Lần này coi như cho Phụng Tiên đủ thể diện. Lát nữa ngươi chọn một người cho xong luôn đi. Lâu lắm rồi mới nghe chuyện có người đưa con gái cho Hầu gia chọn, cũng bắt đầu có khí phái của thiên tử rồi đó… Chậc chậc chậc.”

Chân Mật cười yêu kiều: “Còn không phải sao? Thần có việc cáo lui.”

Kỳ Lân nói: “Chân Cơ đi cùng ta một đoạn đi, buổi tối có việc cần xử lý.”

Kỳ Lân cong cánh tay cho Chân Mật vịn vào, hai người ra khỏi cung Vị Ương, Lã Bố còn chưa kịp hiểu chuyện gì: “Ê—Này!”

Cao Thuận nói: “Chủ công dừng bước, mau về thay quần áo, các vị khuê tú đang chờ!”

Lã Bố đứng trong gió lạnh, hai hàng nước mắt bay bay, giận dữ hét: “Ta không đi! Kỳ Lân!”

Cuối cùng, Lã Bố thay quan phục võ tướng phối hai màu đen đỏ, dây lưng vàng kim ôm sát eo lưng mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh, bao cổ tay màu đen thêu rồng, tóc ghim trâm ngọc bích, đứng ở trước Ngọ Môn, khí phách cao quý khó nói thành lời.

Nữ quan dưới trướng Chân Mật đang nói chuyện ríu rít, thấy Lã Bố dẫn theo vài tên võ tướng đến đều nhỏ giọng thét lên, chạy bước nhỏ đến xếp hàng ngay ngắn, tầm mắt đồng loạt chỉa hết vào Lã Bố, tràn đầy sùng bái và ái mộ.

Lã Bố hỏi lấy lệ: “Đây là các tiểu thư phu nhân nhà ai?”

Cao Thuận cất cao giọng nói: “Hầu gia có chút lễ mọn, mời các tiểu thư ở trong thành ngắm đèn.”

Hơn mười tên thân binh nâng khay gỗ đến, trong mâm đầy chật những thỏi vàng nhỏ, các xe ngựa rối rít nâng mành lên.

“Vị này là tiểu thư nhà Tư Mã.” Nữ quan giới thiệu.

Tư Mã Tình dịu dàng nói: “Tạ Hầu gia.”

Lã Bố gật gật đầu, Tào thị cũng vén rèm xe, Tào Nhu tự nhiên mỉm cười, dịu dàng nói với Lã Bố vài câu.

Lã Bố lần lượt tặng lễ, dạo một vòng qua các xe, cũng không bị sắc đẹp làm cho rung dộng.

Màn xe rối rít kéo lên, Lã Bố muốn choáng váng, đang muốn co giò chạy trốn, bị Trương Cáp chặn lại.

Trương Cáp nói: “Chủ công, hôm nay phải mời một vị tiểu thư đi ngắm đèn.”

“Phạch” một cái, Lã Bố dựng lông, sủa như điên: “Ai bảo ngươi cản đường! Lại là Chân Mật đúng không?! Ta là chủ công hay nàng là chủ công!”

Trương Cáp đứng yên không nhúc nhích.

Các cô gái trên xe vô cùng hy vọng, Lã Phụng Tiên là ai cơ chứ? Năm xưa, hắn cưới Điêu Thiền, là đệ nhất mỹ nhân,  khuynh quốc khuynh thành, dung nhan như tiên nữ. Sau Điêu Thiền chết, Ôn hầu lại làm bạn với tuyệt đại giai nhân Thái Văn Cơ và Chân Mật, không thèm để ý đến mình cũng bình thường.

Lã Bố đang giơ nắm tay huơ huơ muốn uy hiếp Trương Cáp, Kỳ Lân với Chân Mật đi ra khỏi Ngọ Môn, nghe Chân Mật gió lạnh từng cơn nói: “Chủ công… ngươi chỉ sai hướng…”

Lã Bố vội bỏ tay xuống, thấy Kỳ Lân và Chân Mật ra khỏi cung.

Ngón tay Lã Bố chỉ chỉ vào mấy chiếc xe ngựa, lầm bầm: “Cây hành boa-rô, ta cắt cắt ra tô…”

Cao Thuận: “??”

Lã Bố hát xong hai câu Súy Thông Ca, ngón tay vòng năm sáu vòng, cuối cùng dừng lại ở hướng xe ngựa của Tào Nhu, mới nói: “Ừm, nàng ta đi, xe này nhìn đẹp, ai ngồi trong xe đó?”

Nháy mắt, trong mấy chiếc xe ngựa vang lên tiếng lách cách ạch đụi, té dồn cục.

“Thưa chủ công, là xe đến từ thành Nghiệp, thiên kim nhà tướng gia Tào Thừa tướng.”

Tào Nhu vừa vui vừa lo, đột nhiên ứ một tiếng, lấy khăn ôm ngực, té xỉu.

Lã Bố lên xe, nhét Tào Nhu vào một góc sát trong thùng xe, hầm hầm ra lệnh: “Xuất phát, đi theo Kỳ Lân! Xem xem thằng nhóc này định đi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui