Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Trần Tử San không kìm được nói: “Em xem tháng này em đã gầy đi bao nhiêu, gầy rộc cả đi rồi, ai không biết còn tưởng em là dân tị nạn đó. Chẳng phải em thích ăn cơm Trung Quốc hay sao? Ven đường có một nhà hàng Trung Quốc đó, để chị gọi bọn họ giao thức ăn tới đây.”

“Không cần, em không muốn ăn mấy món đó.” Triệu Hàm Như lập tức ngăn Trần1Tử San lại: “Bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi đồ mặn là em đã khó chịu rồi, chỉ có thể ăn chút rau xanh không có mùi vị gì cả thôi.”

Ánh mắt Trần Tử San lập tức trở nên rất kỳ lạ: “Em… Không phải em có thai rồi chứ?”

“Chị đang nghĩ gì vậy?” Triệu Hàm Như trợn mắt nhìn Trần Tử San, xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Em và anh ấy rất trong sạch,8chưa làm gì hết, sao lại có thai được? Chị thật sự coi em là trẻ con ba tuổi mà lừa gạt như vậy sao?!”

“Bọn em vẫn còn trong sạch? Thật sự chưa làm cái gì hết?”

Mặt của Triệu Hàm Như đỏ đến mức sắp bốc cháy rồi: “Mới chỉ ôm một lần thôi.”

Lúc này đến lượt Trần Tử San há hốc mồm: “Thật ra các em là trẻ con lên ba đúng không?”

Nhìn dáng vẻ thẹn2quá hoá giận, không nói một lời nào của Hàm Như, Trần Tử San không khỏi cảm khái: “Cuối cùng chị cũng biết vì sao bọn em lại chia tay rồi, chưa làm cái gì hết! Cả đống tuổi rồi, cũng quen nhau nhiều năm như vậy rồi, giao lưu trên tinh thần cũng đã đủ rồi mà vẫn chưa tiến hành giao lưu sâu sắc hơn, trên đời này có ai giống bọn em không? Giao4lưu tinh thần là một cấp độ, giao lưu thân thể là một cấp độ khác. Chỉ có thông qua hai cấp độ giao lưu này thì mới có thể tiến đến viên mãn được, bảo sao bọn em lại không tranh cãi mà chia tay như vậy...”

Trần Tử San ở nước ngoài đã nhiều năm, đã quen với thái độ cởi mở với chuyện nam nữ ở đây, chưa bao giờ trường hợp hiếm như bọn họ.

“Được rồi, chị Tử San, đừng nói nữa!” Sắc mặt của Triệu Hàm Như trắng bệch. Mỗi lần nhớ tới Khúc Nhạc, trong lòng cô đều rất khó chịu.

“Em cứ tra tấn bản thân như vậy, tội gì phải khổ vậy chứ?” Trần Tử San vốn còn định đùa vài câu, nhưng thấy dáng vẻ này của cô cũng chỉ có thể không đành lòng thở dài. Lúc Khúc Nhạc còn ở đây, mặc dù Triệu Hàm Như có cuồng công việc, nhưng sinh hoạt vẫn còn có quy luật. Bây giờ cô quả thực là đang càng ngày càng ngược đãi bản thân. Nhưng nếu đã chia tay thì cô có tra tấn bản thân như vậy cũng có ý nghĩa gì chứ?

“Đàn ông chính là như vậy, lúc yêu thì coi em như bảo bối, lúc hết yêu thì em cười cũng sai mà khóc cũng sai, đến hít thở cũng là sai, lời này do ai nói ấy nhỉ?” Trần Tử San cảm khái.

Triệu Hàm Như ngẩng đầu cười với chị: “Trương Ái Linh từng nói tương tự như vậy. Chị Tử San, chị đừng lo, em không phải vì anh ấy đâu, em thật sự không đói bụng mà.”

“Vậy em không thể ép bản thân ăn chút gì đó hay sao? Ngày nào em cũng ăn rau như vậy thì đủ dinh dưỡng sao được?”

“Không sao, bác sĩ Giản đã kê cho em thang thuốc bổ rồi.” Khúc Nhạc rời đi mang theo ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của Triệu Hàm Như. Cô không chỉ không cảm thấy đói bụng thèm ăn, mà còn mất ngủ nghiêm trọng, đây mới là nguyên nhân khiến cân nặng của cô giảm đột ngột trong khoảng thời gian này.

“Em thật sự coi mình là người máy sao? Không ăn cơm mà ăn uống thuốc bổ?” Trần Tử San trố mắt.

Cô không muốn tiếp tục nói đến chuyện thất tình của mình nữa, bèn thản nhiên đổi chủ đề: “Gần đây chị và bác sĩ Giản thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào chứ? Không phải em nghĩ chị và anh ấy có gì đó chứ?”

“Trước đó chẳng phải chị rất nhiệt tình với anh ấy hay sao?”

“Chị chỉ cảm thấy anh ấy rất tốt, vừa nhã nhặn vừa dịu dàng. Nhưng anh ấy đâu có thích chị, tốt thì cũng có ích lợi gì?” Trần Tử San nhún vai, trước giờ chị không phải là loại người quỵ lụy vì tình, đối phương đối không có ý với chị thì chị cũng sẽ không sống chết đòi bám theo. Chân trời có nơi nào không có cỏ thơm: “Chị lại cảm thấy hình như anh ấy có ý với em đó, nếu em và Khúc Nhạc đã chia tay rồi thì sao không thử cân nhắc anh ấy?”

“Con người của em không thích hợp để yêu đương, vẫn là đừng đi hại người thì hơn.” Không thể phủ nhận Giản Lịch rất tốt. Sức khỏe của cô không ổn, may mà bao năm qua có sự dịu dàng và kiên nhẫn của Giản Lịch. Nhưng cô đã với hết hy vọng với tình cảm. Lúc Khúc Nhạc nói ra hai chữ “buồn nôn”, cô cũng ghét bản thân tới cực điểm. Người bết bát như cô không xứng đáng có được tình cảm chân thành tha thiết của bất kỳ ai.

Trần Tử San vô tình ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, mới phát hiện ánh mắt của cô lại thêm khoảng trống. Cô vờ như rất kiên cường, nhưng trước giờ vẫn chưa bước qua khỏi đó.

“Boss, tin tức vừa mới ra, vụ án Công ty ô tô Feisu thu mua Công ty ô tô Tenda của Đức, tòa án châu Âu cuối cùng ủng hộ Feisu, chính thức tuyên án Tenda thua kiện.” Điện thoại nội bộ của Triệu Hàm Như vừa thông, trợ lý Tạ Doãn đã lập tức báo cáo với cô tin tức này.

Trần Tử San kinh ngạc liếc nhìn Triệu Hàm Như: “Vụ này vẫn còn theo à?”

Hai năm trước, Feisu tuyên bố muốn thu mua Tenda. Lúc ấy tin tức vừa được tung ra, tất cả mọi người đều không coi trọng vụ kiện cáo thu mua này, bọn họ cũng không ngoại lệ. Bắt đầu từ khi đó, bọn họ liền bắt đầu bán khống cổ phiếu của Tenda, không ngờ Feisu lại thật sự có thể thắng được vụ kiện cáo tưởng chừng như không thể này.

“Feisu vì thắng vụ kiện cáo này xem chừng là đã bỏ hết cả vốn liếng ra rồi, chỉ có đội luật sư đáng mơ ước nhất mới có thể thắng được kiểu tố tụng này.” Trần Tử San lập tức mở điện thoại ra đọc tin tức.

Triệu Hàm Như trầm ngâm nói: “Bọn họ dốc hết vốn liếng như thế, xem ra là tình thế bắt buộc với Tenda rồi.”

“Sao có thể chứ, em quên lần trước chúng ta đã từng phân tích rồi à?” Trần Tử San khó hiểu nhìn cô.

Ban đầu là cô khăng khăng đòi bán khống cổ phiếu của Tenda, bởi vì dựa vào phân tích của cô, Feisu là không thể nào thu mua thành công Tenda, nguyên nhân đương nhiên không phải bởi vì Feidu không đủ tài chính, mà là quy mô của Tenda quá lớn.

Hơn nữa, Tenda là một công ty rất đặc biệt, bởi vì chính phủ cũng nắm cổ phần của bọn họ. Để bảo vệ công ty ô tô đáng tự hào nhất của mình, Chính phủ Đức thậm chí còn làm riêng “Luật Tenda” đo ni đóng giày cho Tenda, bộ luật kỳ lạ này quy định, chỉ cần phía chính phủ không nhả cổ phần ra, thì cho dù có người nắm giữa tất cả số cổ phần còn lại cũng thể khống chế cổ phần của Tenda.

Rất hiển nhiên, số cổ phần của chính phủ không đời nào bị nhả ra, nên Feisu ngay từ đầu đã không thể nào thành công thu mua Tenda.

Nhưng không biết dây thần kinh nào của Feisu bị chập, vẫn cố gồng mình kiên trì thu mua Tenda, thậm chí không tiếc hao tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian, mời đoàn luật sư trong mơ. Qua hai năm tranh cãi, không ngờ cuối cùng Feisu lại thắng vụ kiện tưởng chừng như không thể này.

“Tình huống bây giờ đã không giống lúc trước, ngay cả vụ tố tụng này mà cũng thắng được, Feisu khí thế hùng hổ, em luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.” Không biết tại sao, từ đầu đến cuối cô luôn có linh cảm không lành với vụ thu mua này, dường như đây là một cái cạm bẫy khổng lồ đang chờ cô bước vào. Nhưng cạm bẫy là cái gì, cô lại không có đầu mối.

“Vậy ý của em là chuyện này không đơn giản? Nếu em lo có nguy hiểm, cách bảo đảm chắc chắn nhất chính là bán hết toàn bộ cổ phiếu đi.” Trần Tử San đề nghị thẳng mà thô.

“Tạm thời không vội, chúng ta làm nghề này mà còn sợ nguy hiểm thì kiếm tiền thế nào được? Bảo mọi người trong công ty bắt đầu hành động, trong vòng hai tiếng, em phải có tất cả tư liệu về Feisu và Tenda.” Triệu Hàm Như khẽ gõ lên mặt bàn, bắt đầu loại bỏ từng điểm mù và lỗ hổng tư duy trong đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui