Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

“Tôi nghe nói vì chuyện cô ra riêng mà hai người có xích mích với nhau, đang trong trạng thái không qua lại?” Louis từng bước ép sát.

“Không biết anh lấy tin tức này từ đâu nữa.” Triệu Hàm Như bật cười.

Nếu là thời gian trước, Louis hỏi1vấn đề này thì Triệu Hàm Như sẽ cảm thấy xấu hổ. Còn bây giờ, cô đã thản nhiên trả lời, trên mặt không giấu được nụ cười.

“Tôi và anh ấy tin tưởng lẫn nhau, không tồn tại vấn đề anh vừa hỏi. Anh là phóng viên báo8tài chính và kinh tế, nhưng không đặt sự chú ý lên án kiện thu mua, mà lại hỏi vấn đề không chút ý nghĩa như những tờ báo lá cải, có phải hơi lẫn lộn không?”

Triệu Hàm Như nói thẳng, vẻ mặt thản nhiên, khiến Louis bắt2đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

“Phỏng vấn hôm nay dừng lại ở đây. Mấy người không hứng thú với án kiện thu mua bằng những cái gọi là tình hình bên trong. Xem ra tôi không thể thỏa mãn mấy người rồi, nên kết thúc phỏng vấn4sớm, không cần tiếp tục lãng phí thời gian của nhau nữa.”

Louis và Jenny lúng túng đứng dậy bắt tay Triệu Hàm Như. Khi bọn họ sắp ra khỏi phòng khách, Triệu Hàm Như nói thêm, “Hy vọng hai người có thể đưa tin đúng sự thật, đừng thêm màu sắc tình cảm riêng tư và suy đoán của bản thân vào.”

Ánh mắt của Triệu Hàm Như chứa vẻ uy hiếp và cảnh cáo, “Nếu không tôi sẽ mời luật sư.”

Thấy bọn họ nhíu mày, Triệu Hàm Như biết bọn họ không hề để tâm đến lời cảnh cáo của cô. Đám phóng viên này luôn thích dùng tự do ngôn luận ngụy trang để công kích người khác. Hôm nay xem như cô đã đắc tội bọn họ rồi.

“Tôi không biết tại sao phóng viên chuyên nghiệp như anh Louis lại có ác ý với tôi như vậy? Vừa bắt đầu phỏng vấn, các câu hỏi của anh đã đầy tính công kích. Chẳng lẽ là vì màu da của tôi khác anh? Kỳ thị chủng tộc?” Triệu Hàm Như bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi thẳng.

“Cô vu khống!” Sắc mặt Louis đột nhiên thay đổi. Ở Mỹ, kỳ thị chủng tộc là một tội danh không thể chối cãi. Mặc dù không bị buộc tội kết án, nhưng nó có thể khiến cho tầng lớp trên thân bại danh liệt, người nào dính là người đó chết, không có ai muốn bị chụp tội danh này lên đầu. Dù sao thì ở Mỹ cũng có nhiều dân tộc, không ít người là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương nghiệp.

“Vậy là anh kỳ thị giới tính? Tuy tôi chưa từng nhận phỏng vấn của anh, nhưng tôi cũng biết anh chưa từng gọi thư ký không hiểu rõ đối tượng phỏng vấn. Anh cố ý dùng phụ nữ để nhục nhã phụ nữ sao?” Triệu Hàm Như lại chụp lên đầu anh ta một tội danh khác, kỳ thị giới tính cũng chẳng hề nhẹ hơn kỳ thị chủng tộc một chút nào.

“Hoặc là cả hai? Màu da và giới tính của tôi khiến người đàn ông da trắng như anh cảm thấy bị mạo phạm sao?” Triệu Hàm Như lạnh lùng nhìn Louis.

“Nói bậy!” Louis nổi giận, dù trong lòng anh ta không thích con khỉ cái da vàng này, nhưng không bao giờ anh ta thừa nhận chuyện đó. Trên phố Wall có rất nhiều người da màu và phụ nữ, nếu có nghi ngờ thật thì anh ta cũng không thể minh oan được.

“Nhưng thái độ hôm nay của anh làm tôi cảm thấy như vậy, tôi thấy mình bị xúc phạm, đương nhiên, hy vọng đây chỉ là ảo giác của tôi thôi.” Rõ là uy hiếp trần trụi. Nếu anh ta thực sự có can đảm viết những điều xấu về cô trên chuyên mục, cô không kiện anh ta tội phỉ báng thì cũng phải kiện anh ta tội kỳ thị chủng tộc và giới tính. Cho dù pháp luật không đứng về phía cô, cô cũng sẽ dùng tiền đánh sập thanh danh của Louis.

Dù ở nước nào cũng có một loại sinh vật đặc biệt được gọi là “Thủy quân” đấy.

Không phải Louis chưa từng bị người khác uy hiếp hay sỉ nhục, xét cho cùng những nhà tài phiệt giàu có thường rất có cá tính, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta bị uy hiếp một cách vô lại như vậy, còn là sự uy hiếp tới từ “quần thể yếu ớt” nữa chứ. Trước sự tấn công mạnh mẽ của cô, anh ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Trần Tử San cầm tách cà phê, đưa mắt nhìn ba người bên phía Louis mặt mày xám xịt đi ra ngoài thì khó hiểu hỏi Triệu Hàm Như, “Phỏng vấn kết thúc nhanh thế?”

“Lần này hay rồi, coi như hoàn toàn trở mặt với nhau.” Triệu Hàm Như quay người về phía Trần Tử San, người mới vừa rồi còn muốn cô biểu hiện tốt, nhún vai tỏ vẻ bất lực, “Những tay phóng viên đó có rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn anh ta sẽ thay đổi cách thức để mắng em trên báo.”

“Boss à, chị đã thể hiện rất tốt rồi!” Tạ Doãn tức giận siết tay lại. Trong quá trình phỏng vấn, Tạ Doãn vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Triệu Hàm Như và nhìn cô bộc lộ toàn bộ khí thế của mình, thoải mái tự nhiên ứng đối mấy người phóng viên không thân thiện kia. Tạ Doãn cảm thấy Triệu Hàm Như ngầu đến mức không có đối thủ, khiến cô nhiệt huyết sôi trào.

“Được rồi, người ngoài vốn đã không có ấn tượng tốt đẹp với những người trong giới đầu cơ như chúng ta, đâu thể cứ bắt họ ca tụng công đức của chúng ta mãi được. Dù sao kết quả cuối cùng vẫn là chúng ta thắng, và điều quan trọng nhất là kiếm được tiền lời, còn những chuyện khác chỉ là mây bay thôi.” Trần Tử San vỗ vai an ủi Triệu Hàm Như.

“Nếu là Khúc Nhạc thì chắc chắn anh ấy sẽ xử lý chuyện này tốt hơn. Em nhớ lúc trước Louis có quan hệ khá tốt với anh ấy, tại sao đến em thì lại gay gắt và hà khắc thế nhỉ?” Tuy vừa rồi cô biểu hiện rất mạnh mẽ, nhưng bị người ta đối xử bằng thái độ vô lễ như vậy vẫn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Cái cách Louis đối xử với cô chưa chắc đã là kỳ thị chủng tộc, nhưng nhất định anh ta có thành kiến với cô từ trước rồi.

Trần Tử San và Tạ Doãn tỏ vẻ quái đản, “Em đang tự trách mình hay đang biến tướng thể hiện yêu đương ngọt ngào đấy hả?”

“Em đang nói chuyện chính đấy!” Triệu Hàm Như xấu hổ đỏ mặt. Dường như từ khi hai người họ thành đôi, mỗi lần cô nhắc đến anh đều cảm thấy lúng túng hơn.

“Thôi được rồi, không trêu em nữa. Nói thật nhé, cuộc phỏng vấn với Louis đã thất bại, em có muốn bọn chị tìm một đài phát thanh làm phỏng vấn độc quyền không?” Trần Tử San đề nghị.

“Giờ em đang sợ giao thiệp với giới truyền thông lắm, vì em vẫn chưa thật sự am hiểu về lĩnh vực này. Chi bằng em dồn thời gian vào việc suy nghĩ làm cách nào để kiếm được tiền còn hơn. Sau này mọi người thay em đi phỏng vấn luôn đi.”

“Chẳng phải trước đây em đã tham gia mấy tiết mục rồi sao? Thể hiện cũng rất tốt mà.” Trần Tử San cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó nên ấy nhìn vào cô. “Nhưng những tiết mục đó đều do Khúc Nhạc sắp xếp cho em, xét cho cùng thì vẫn là do chị không đủ năng lực…”

Triệu Hàm Như hơi lúng túng. “Do chính em thể hiện không tốt, liên quan gì đến chị đâu?”

“Em đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, đám truyền thông rất xảo trá, nếu không tạo mối quan hệ trước với bọn họ thì họ sẽ cố ý hỏi em một vài vấn đề khó chịu ngay. Là do chị sơ sót, tòa soạn báo và chuyên mục của Louis nổi tiếng như vậy chắc không đến mức nông cạn như thế. Chị nghĩ chúng ta cần tìm một công ty quan hệ công chúng chuyên nghiệp để xử lý các vấn đề về truyền thông cho chúng ta, vì dù sao chúng ta cũng đều là người ngoài nghề.” Trần Tử San đề nghị.

Triệu Hàm Như bật cười. “Quỹ đầu cơ nhỏ như chúng ta mà cũng cần tới công ty xử lý quan hệ công chúng sao?” Bọn cô dù có lượng tiền trong tay không ít, nhưng vẫn phổ biến việc thai thác công ty nhỏ hơn, chế độ nội bộ cũng khá lỏng lẻo, giống như cái phòng làm việc này vậy, gần như không cần phải dùng tới công ty quan hệ công chúng chuyên nghiệp.

“Giờ nó đã không còn nhỏ nữa rồi, tương lai sẽ còn phát triển hơn nữa. Em nên có lòng tin với mình hơn đi. Em không có kiên nhẫn đối phó với đám truyền thông, chị cũng không am hiểu việc quan hệ với họ, thì chúng ta cứ dứt khoát giao lại chuyện này cho công ty quan hệ công chúng xử lý.”

“Được, cứ làm theo lời chị nói, chị tự đi tìm một công ty rồi bàn bạc cụ thể với họ. Nhưng nói thật, em cảm thấy rất kỳ lạ, chúng ta cũng không phải là nhân vật của công chúng mà chỉ dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, tại sao chúng ta lại phải lo lắng về chuyện đám người bên ngoài suy nghĩ cái gì nhỉ.”

Trần Tử San chán nản. “Chẳng còn cách nào, dù là bất cứ công ty hay tổ chức nào cũng đều phải cân nhắc đến suy nghĩ của công chúng, đánh giá của bên ngoài với chúng ta đã đủ tồi tệ rồi. Em còn nhớ mấy năm trước có vụ một người quản lý quỹ bị mấy người thất nghiệp đánh chết tươi lúc tan làm về không? Cũng bởi vì dư luận xã hội nói rằng những kẻ đầu cơ như chúng ta hại công ty của họ bị đóng cửa, khiến dân chúng bị thất nghiệp. Những người thất nghiệp bị lừa đó đem mọi oán hận trút lên những người như chúng ta, em nói có oan uổng không cơ chứ? Tồi tệ hơn là tòa án còn đồng tình với mấy tên hung thủ kia, và cho họ bản án nhẹ.”

“Thế cho nên mới có nhiều quỹ đầu cơ suốt ngày đi làm từ thiện, thành lập hết quỹ ngân sách này đến quỹ ngân sách khác. Em cho là bọn họ đều lương thiện như thiên sứ hết sao? Nếu họ có tốt bụng như thiên sứ thật thì cũng không tới lượt chúng ta làm như vậy.”

Triệu Hàm Như im lặng, năm đó, sau khi xảy ra sự việc kia, người của phố Wall luôn cảm thấy bất an, ngày nào Khúc Nhạc cũng đến đưa đón cô tận nơi, còn nhất định phải đưa cô về đến trong nhà, kiểm tra xem trong nhà có an toàn hay không mới chịu rời đi.

“Chuyện lần này của doanh nghiệp Tenda đã có tác động lớn đến thị trường. Mặc dù người ta nói rằng trước mắt không phát hiện ra hành vi vi phạm luật thu mua, nhưng dư luận đã xôn xao đủ mọi thuyết âm mưu. Chúng ta cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Khéo đám truyền thông cũng cho là chúng ta có tham dự vào âm mưu này.”

Cô đột nhiên hiểu ra, Louis cảm thấy với năng lực của cô thì không thể nào đưa ra phán đoán chuẩn xác như vậy được, mục đích phỏng vấn chắc chỉ muốn đào ra cái gọi là tấm màn đen ở phía sau mà thôi.

“Thật tẻ nhạt!” Triệu Hàm Như cười lạnh, nhưng cũng không để bụng chuyện này.

Vài ngày sau, khi Tạ Doãn đang mở một kiện hàng được gửi tới thì đột nhiên hét lên, khiến các đồng nghiệp xung quanh phải hốt hoảng chạy tới.

Triệu Hàm Như bị Trần Tử San với gương mặt nghiêm túc và căng thẳng kéo ra ngoài. Khi nhìn thấy cái hộp giấy đã được mở ra kia, cô cũng phải rùng mình.

Trong hộp có một con búp bê phương Đông bị người ta dùng dao cắt thành từng mảnh, ngay cả khuôn mặt cũng bị bôi bẩn lung tung. Trên người con búp bê và trong hộp bị vẩy đầy thứ thuốc màu đỏ, thoạt nhìn trông như bị sát hại tàn nhẫn.

Cô nhìn chằm chằm hàng chữ trên hộp, đó là một câu nguyền rủa cô bằng tiếng Anh. Đối phương lại dùng ngón tay chấm thuốc đỏ để viết, nên trông như lời nhắn được viết bằng máu, cực kỳ đáng sợ.

“Người gửi là ai?” Các đồng nghiệp xung quanh, có người sợ hãi, người lo lắng, có người đồng tình, nhưng riêng mình cô lại tỉnh táo một cách lạ kỳ.

“Đây là bưu kiện được gửi nặc danh nên em mới muốn mở ra để xem.” Cho dù Tạ Doãn là một thư ký khôn khéo già dặn thì giờ phút này cũng run rẩy giống như những cô gái bình thường khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui