Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

“Không phải chứ? Em còn trẻ thế này sao phải làm kiểm tra sức khỏe! Mà bác sĩ Giản vẫn kiểm tra thân thể định kỳ cho em đấy…” Triệu Hàm Như giận dỗi.

Khúc Nhạc hừ lạnh, không hề che giấu sự ghen tuông của mình, “Kiểm tra thân thể? Vừa rồi anh cũng đang kiểm tra thân thể…”

“Anh xấu xa quá đi! Anh đang ăn dấm đấy sao? Mùi1dấm chua quá. Bác sĩ Giản người ta là người đứng đắn nhé, anh đừng có nghĩ lung tung.” Triệu Hàm Như bấu eo anh rồi cười khanh khách.

“Người đứng đắn? Đàn ông chẳng có thằng nào nghiêm chỉnh cả đâu.” Khúc Nhạc tỏ ra xem thường. Ngay từ đầu anh đã không thích cái tay “Giản Lịch” này rồi, không ngờ cô biết rất rõ tên đó không có8động cơ tốt với mình mà vẫn cứng đầu không chịu thay đổi bác sĩ gia đình.

“À… Nói như vậy thì, chính anh cũng không đứng đắn mà?”

“Đương nhiên, em cho rằng vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Còn chẳng phải vì ngay từ đầu anh đã có ý nghĩ không đứng đắn với em rồi à? Anh chỉ ra vẻ thận trọng thôi.” Khúc2Nhạc đẩy đĩa bò bít tết đã được cắt thành từng miếng đến trước mặt cô, “Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là đồ trộm cắp.”

Triệu Hàm Như không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, khiến cô cười đến gập cả người.

“Bác sĩ Giản cũng có tỏ ra ân cần gì đâu, chỉ là giúp em khám một ít4bệnh bình thường thôi mà. Anh ta là một bác sĩ rất nghiêm túc, lại hiểu rõ tình hình sức khỏe của em. Em cũng không thể đang yên đang lành lại đổi anh ta được, quá bất hợp lý…”

“Bên cạnh em lúc nào cũng có một bầy sói đói, em bảo anh phải làm sao yên tâm đây?”

Triệu Hàm Như ôm lấy cánh tay Khúc Nhạc, làm nũng. “Vì thế hôm nay anh đến để kiểm tra đột xuất hả?”

“Đúng vậy, kết quả là anh tra ra được thật. Anh ta bắt đầu dây dưa với em từ bao giờ?” Khúc Nhạc cười khổ.

“Hình như là từ khi anh đi thì phải?” Triệu Hàm Như nhăn mày cố nhớ lại. Cô vốn chưa bao giờ quan tâm tới Triển Lệnh Nguyên, cũng chẳng để ý đến chuyện anh ta làm, “Anh ta giống hệt như Trịnh Hiệu Dương ấy, cũng là tên mắc bệnh tuổi teen giai đoạn cuối, lúc nào cũng nghĩ phụ nữ cả thế giới phải quỳ dưới chân mình.”

Khúc Nhạc bật cười, “Anh ta rất nổi tiếng trên tình trường đấy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời đánh giá cay nghiệt như của em.”

Triệu Hàm Như cười lạnh, gương mặt tỏ vẻ ghét bỏ, “Rất nổi tiếng? Dùng tiền mua sao?”

“Vậy tại sao vừa rồi công ty của em còn nhận khoản đầu tư của anh ta?” Trong lòng Khúc Nhạc vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Rõ ràng cô không thích Triển Lệnh Nguyên nhưng anh ta vẫn có cơ hội thỉnh thoảng đến dây dưa với cô.

“Anh ta uy hiếp em, nếu em không nhận khoản đầu tư này thì anh ta sẽ tìm người đến gây phiền phức cho em. Có phải anh ta rất giống Murs không? Dù gì Murs cũng là người dễ nói chuyện, miễn là tỉ suất lợi nhuận khiến ông ta hài lòng, thì không những ông ta không đến gây chuyện mà còn tận lực giúp đỡ chúng em nhiều hơn. Nhưng Triển Lệnh Nguyên thì khác, suốt ngày đến công ty lăng xăng, đáng ghét y hệt trước đây.”

Anh ta thích em nên muốn thu hút sự chú ý của em, mỗi tội cách làm quá ngây thơ mà thôi. Khúc Nhạc hiểu rõ nhưng không bao giờ ngốc đến mức giải thích giúp tình địch.

Hai người là anh em, Triển Lệnh Nguyên biết rất rõ anh thích Triệu Hàm Như nhiều năm rồi, nhưng vẫn thừa dịp anh không ở đây để thọc gậy vào, anh khó mà nuốt trôi cục tức này được.

“Sao trước kia anh chưa bao giờ nói với em về chuyện Triển Lệnh Nguyên là anh họ của anh?”

Vẻ mặt Khúc Nhạc bất đắc dĩ, “Em vẫn luôn không thích anh ta, nếu anh cho em biết về mối quan hệ giữa bọn anh thì chắc có lẽ em đã giận cá chém thớt rồi.”

“Chưa chắc, chưa biết chừng em lại yêu ai yêu cả đường đi ấy chứ.”

Khúc Nhạc đe dọa nhìn cô, “Em dám?!”

“Ghen tuông dữ quá. Sao trước kia chưa từng thấy anh ăn dấm chua như thế này nhỉ.” Triệu Hàm Như cười sung sướng.

“Rất vui phải không? Đừng đùa kiểu này nữa, anh sẽ rất ghen. Anh ta có thể ở bên cạnh em thường xuyên. Lúc em yếu ớt nhất, anh ta cũng là người đầu tiên xuất hiện giúp đỡ cho em…”

“Ngừng! Anh cũng đừng đùa kiểu này nữa, em cũng không nên để anh ta xuất hiện trước mặt mình, gây phiền phức khiến tất cả mọi người đều cười em.” Nhất là mấy lần gần đây, quả thật là Triệu Hàm Như đã bị anh ta làm phiền đến mức đau cả đầu. Cô vô cùng nhớ đến khoảng thời gian ở cùng với Khúc Nhạc, có thể thoải mái vung tay, vứt phiền phức này cho anh xử lý.

Khúc Nhạc lại đút cho cô một miếng bít tết, “Bây giờ không giống ngày xưa, anh không thể ở bên em mỗi ngày như trước đây được, mặc kệ chúng ta có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được khoảng cách 13 giờ. Công việc của em, cuộc sống của em, anh đều không thể giúp em chia sẻ như trước đây được. Dù là em vui vẻ, hay buồn phiền như tối hôm qua, anh cũng không thể là người đầu tiên đến bên cạnh em. Nếu có một người thay thế vị trí lúc trước của anh, cùng em chia sẻ niềm vui nỗi buồn, có khi nào em sẽ yêu hắn ta không? Anh thậm chí còn không dám suy nghĩ đến khả năng đó nữa.”

“Anh không có lòng tin với mình như thế cơ à?” Triệu Hàm Như vòng tay ôm lấy eo Khúc Nhạc, ngửa đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy yêu thương không hề che giấu, “Trong lòng em, chẳng ai thay thế được anh cả. Nửa năm qua, ngày nào em cũng đắm chìm trong hối hận, hối hận mình yếu đuối, do dự, hối hận vì mình đa nghi, mình đã lãng phí… Nếu như cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ qúy trọng anh ngay từ lúc vừa mới bắt đầu!”

Anh cúi đầu nghiêm túc nhìn lại cô, trong mắt có thứ ánh sáng mãnh liệt khiến cô không cách nào nhìn thẳng được, “Giờ quý trọng cũng không muộn đâu.”

“Yên tâm! Em nhất định sẽ cố mà quý trọng anh.” Triệu Hàm Như cười nhẹ, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Nhiệt độ trong phòng riêng không ngừng tăng lên. Mãi cho đến khi Triệu Hàm Như không cẩn thận đụng vào góc bàn khiến dao dĩa trên mặt bàn phát ra tiếng vang, Khúc Nhạc mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng xoa eo cô, “Có đau không?”

Triệu Hàm Như nhìn anh với ánh mắt mê ly, khẽ cắn cánh môi đỏ, qua một lúc lâu mới hoàn hồn trả lời, “Không đau…”

“Đừng nhìn anh như vậy.” Khúc Nhạc ấn đầu cô vào trong lòng mình. Đối mặt với sự mê hoặc nhường này mà anh vẫn còn có thể kiềm chế được dục vọng của mình, anh thật sự nghi ngờ mình có phải là thánh nhân không…

“Ăn cơm trước đã, cơm nước xong xuôi chúng ta về nhà sớm một chút.” Khúc Nhạc thủ thỉ lời thúc giục bên tai cô, sự ám chỉ bên trong câu nói làm mặt cô càng nóng hơn.

Đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Như hôn anh trong trạng thái tỉnh táo nên tinh thần bị chấn động đến mức mặt đỏ, tim run. Cả người cô không còn chút sức lực nào, đến cơ thể cũng không ngồi thẳng được.

Khúc Nhạc đành phải dùng một tay nắm chặt vòng eo mềm mại của Triệu Hàm Như, tay còn lại đút thức ăn cho cô, đây chắc chắn là một khảo nghiệm đầy tra tấn.

“Em thật sự là khắc tinh của anh.” Khúc Nhạc dựa vào trán cô, hô hấp hòa quyện với nhau, bữa cơm này được ăn trong sự giày vò.

Triệu Hàm Như vịn tay anh để đứng dậy, nhìn anh rồi cười khúc khích. “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới nơi này không?”

“Nhớ chứ, khi đó em đang cáu kỉnh với anh, trong cả bữa ăn em đều nói bít tết ở chỗ này khó ăn.” Khúc Nhạc vừa thanh toán, vừa không quên hôn lên môi cô một cái.

“Em không nói tới chuyện này, hôm đó là ngày lễ tình nhân, mỗi một bàn đều được tặng một cành hoa hồng. Khi đó em hơi xấu hổ nên anh đành lấy cành hoa ở trước mặt em đi. Và lần đó nhân viên cửa hàng nhìn anh bằng ánh mắt rất quái dị…” Triệu Hàm Như nói với vẻ tinh nghịch.

“Còn chẳng phải do anh sợ em xấu hổ sao? Nếu em không suốt ngày né tránh thì anh có cần thiết làm thế không?”

“Em mặc kệ, anh phải bồi thường hoa hồng cho em.” Triệu Hàm Như kéo ống tay áo của anh làm nũng.

Bình thường mà cô làm nũng thế này, chẳng những anh không mặc kệ mà còn yêu chiều làm theo ý cô, nên đương nhiên lần này cũng đồng ý ngay.

Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, khó mà tìm được tiệm hoa còn mở ở trên đường, hai người lái xe vài vòng nhưng vẫn không tìm được. Khúc Nhạc cầm điện thoại lên. “Để anh gọi người đưa tới.”

“Đừng!” Triệu Hàm Như vội vàng ấn tay anh xuống, “Em chỉ nói đùa thôi, không tìm thấy thì thôi.”

Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng làm nũng, nhưng chưa đến mức không có thuốc chữa.

“Tới đó thử xem.” Khúc Nhạc chỉ vào cửa hàng bán đồ trang sức cách đó không xa.

“Đấy là cửa hàng bán đồ trang sức mà, sao bán hoa được…” Triệu Hàm Như xụ mặt, nghi ngờ có phải đêm nay anh cũng uống say không, “Thôi được rồi, chúng ra về nhà đi.”

“Lần thứ nhất tặng hoa cho bạn gái mà đã không thuận lợi, sau này nhớ đến sẽ cảm thấy tiếc nuối đấy. Đi thôi, chúng ta vào đó thử vận may.”

Nhãn hiệu trang sức của tiệm này nổi tiếng thế giới, có lịch sử rất lâu đời, đã từng là nhãn hiệu được các quý bà quý cô trong hoàng gia ưa thích. Trang sức chủ đạo hiện giờ của nó là nhẫn cưới kim cương, các cô nhân viên bán hàng ở quầy đều có con mắt nhìn người. Thấy quần áo và cách ăn mặc của đôi nam nữ người châu Á này khá khiêm tốn, nhưng trực giác mách bảo hai người này chắc chắn là nhân vật có tiền, họ lập tức tiến lên nhiệt tình giới thiệu nhẫn cưới cho hai người.

Triệu Hàm Như khó xử, cô đâu thể nói bọn họ vào đây để mua hoa hồng được, làm thế có bị người ta tưởng là đồ điên mà đuổi ra ngoài không nhỉ?

Khúc Nhạc lại hết sức bình tĩnh, anh chỉ vào một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê rồi hỏi, “Em thích cái này không? Đeo thử xem nào.”

“Hửm?” Ngón tay của cô bị anh lồng vào một chiếc nhẫn.

“Rất vừa! Xem ra là ý trời rồi.” Nụ cười của Khúc Nhạc càng rạng rỡ hơn.

Triệu Hàm Như mãi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ kéo ống tay áo của anh hỏi nhỏ, “Không phải chúng ta vào đây mua hoa hồng sao?”

Anh nhìn cô cười, sau đó quay ra hỏi cô nhân viên với vẻ thành khẩn, “Tôi chuẩn bị cầu hôn bạn gái, nhưng chỉ có mỗi chiếc nhẫn thôi, không có hoa, các cô có thể cho tôi một bó hoa hồng không?”

Triệu Hàm Như nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ tới, ở cửa tiệm có trưng bày một lọ hoa hồng Champagne. Thì ra là anh chú ý tới lọ hoa hồng này!

“Không thành vấn đề!” Cô nhân viên bán hàng mừng rỡ. Chiếc nhẫn kim cương hình quả lê 2 cara này có giá 100 nghìn đôla, các cô sẽ được trích rất nhiều phần trăm, chỉ cần đưa thêm cho khách một bó hoa hồng cũng vẫn có lời rồi. Cô gái lập tức muốn mời hai người họ đến phòng VIP để nói chuyện.

“Không cần phiền phức như vậy, cứ quét thẻ luôn đi.” Khúc Nhạc mỉm cười, đưa luôn thẻ cho cô nhân viên, còn căn dặn, “Mau giúp tôi gói hoa lại nhé.”

Các cô nhân viên ở quầy bán hàng đã gặp rất nhiều những vị khách nhà giàu, nhưng không có mấy người ra tay hào phóng được như thế này. Mua một chiếc nhẫn giá trị như vậy mà không chọn lựa nhiều, chỉ chọn một chiếc có sẵn đắt nhất trong quầy, thậm chí còn chẳng cần hỏi đến tiêu chuẩn 4C mà đã bỏ tiền ra thanh toán rồi.

Các cô nhân viên không khỏi nhìn Triệu Hàm Như vẫn còn đang đánh trống ngực ở bên cạnh bằng ánh hâm mộ. Một cô gái có thể làm cho người đàn ông không hề ngần ngại chi rất nhiều tiền như thế này thật quá hạnh phúc!

“Em chỉ muốn một bó hoa thôi mà.” triệu Hàm Như câm nín.

Khúc Nhạc cười híp mắt. “Thì anh đi mua hoa cho em mà.”

Cô bó tay, mua một bó hoa mất 100 nghìn đô, thế này cũng quá xa xỉ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui