Khúc Nhạc phát hiện giọng của mình không thể nén nổi run rẩy, cuối cùng không thể nói tiếp nữa, đành trầm mặc quay mặt qua chỗ khác. Từ lúc nhận được tin nhắn cầu cứu của cô, anh vẫn luôn ở trong tâm trạng sợ hãi cực đoan, bây giờ mới dần bình tĩnh lại được. Nhưng sau khi bình tĩnh, chỉ mới tưởng tượng tới bất kỳ một khả năng xấu nào đó là anh đã gần như sụp đổ, phải cố gắng khống chế bản thân mình. Trong mắt Triệu Hàm Như cũng đầy vẻ sợ hãi, trước đó cô hoàn toàn chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, cũng không ngờ mình đã đến bên bờ sinh tử. Nếu Khúc Nhạc không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Có lẽ cô sẽ không chết, nhưng chắc chắn còn đau khổ hơn chết cả vạn lần! “Khúc Nhạc, cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh!” Triệu Hàm Như chân thành nói lời cảm ơn, anh lại quay mặt qua chỗ khác hờn dỗi không thèm liếc cô lấy một cái. Lần này Khúc Nhạc giận thật rồi, cô thầm than một tiếng, trong lòng lại lướt qua một cảm giác kỳ lạ. Tại sao anh lại để ý chuyện của cô như vậy? “Anh thật sự không biết vì sao Cynthia lại muốn nhằm vào em sao? Em nhớ em chưa từng đắc tội với cô ta, thậm chí còn không nhận ra cô ta...” Cô tủi thân nói, chuyện hôm nay đúng là có mùi tai bay vạ gió vị. “Cô ta nhằm vào vào em và chuyện em có đắc tội cô ta hay không chẳng liên quan gì đến nhau… Cái cô Cynthia kia tên đầy đủ là gì?” Ặc… Cô ta chỉ nói tên Cynthia, tên đầy đủ là gì em cũng không rõ. Thật ra em cũng chỉ mới nói chuyện với cô ta một lần.” “Mở máy tính ra.” “Hả?” Cô ngơ ngác hỏi lại, vẫn chưa hiểu anh phải dùng máy tính của cô làm gì. “Cô ta là sinh viên lớp em sao?” “Có lẽ vậy, lúc khai giảng em từng gặp cô một lần, nhưng lúc lên lớp chưa từng gặp cô ta. Hôm nay là lần đầu tiên em thấy cô ta đến lên lớp, dáng vẻ vô cùng gợi cảm, đàn ông bọn anh hẳn là ai cũng thích...” Nghĩ đến dáng người bốc lửa của Cynthia, trong lòng Triệu Hàm Như lại đau nhói. Lời nói cay nghiệt của chị họ Triệu Tuyết Như vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Chẳng phải Trương Gia cũng vì dáng người nóng bỏng đó nên mới chọn chị ta hay sao? “Em muốn miêu tả dáng người gợi cảm của cô ta thì cũng không nhất thiết phải thêm câu ‘đàn ông bọn anh chắc là ai cũng thích’ vào đâu. Đó chỉ là phỏng đoán chủ quan của em thôi, áp đặt nó lên tất cả đàn ông là rất phản khoa học.” Ngón tay của anh lướt trên bàn phím, mà vẫn không quên bình luận một câu. Lúc này ai muốn đàm luận chuyện khoa học chứ, cùng lắm chỉ là xuất phát từ tâm lý nhỏ nhen của con gái thôi mà. Cô không nói tiếp, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh lại bắt đầu nói mấy lời muốn ăn đòn như vậy, chứng tỏ anh đã nguôi giận rồi. “Thật ra em cũng không cần quá tự ti đâu, theo nghiên cứu, người phương Tây thường thích phụ nữ có vóc dáng gợi cảm nóng bỏng, nhưng nếu lấy đàn ông phương Đông lại thích phụ nữ kiểu thanh thuần hơn, chính là kiểu trẻ trung mà mọi người thường nói đó. Còn dáng người có kém một chút cũng không quan trọng. Cho nên, nếu em lo lắng không lấy được chồng thì có thể tìm một người Hoa, hẳn là bọn họ sẽ không để ý thân hình của em đâu...” “Ai lo không lấy được chống hả? Hai người vừa bắt chuyện với em có một người da trắng một người da đen đó...” Vừa thốt ra lời này, cô đã liền hối hận, thật là hết chuyện để nói. “Ha ha ha, hay, hay lắm. Xem ra anh không nên lôi em ra ngoài, hoá ra em còn rất hưởng thụ cảm giác này đúng không?” Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng như hai thanh kiếm dâm vào lồng ngực cô. Bình thường anh nói chuyện đã đủ cay nghiệt rồi, bây giờ lực công kích quả thực là gấp bội. Triệu Hàm Như thật sự muốn cho mình hai cái bạt tai, cứ để anh cay nghiệt một hai câu cũng đâu mất miếng thịt nào, sao cứ phải mạnh miệng cơ chứ? “Em không có ý đó. Em chỉ tò mò sao anh lại quen gã da đen kia thôi. Anh cũng thường xuyên đến đó chơi sao?” “Em nghĩ anh giống em chắc, mới dăm ba câu đã bị người ta dễ dàng lừa đi? Chưa ăn thịt lợn thì chưa thấy lợn chạy à? Raymond là phó tổng của một ngân hàng đầu tư, trước đó từng gặp vài lần thôi, em cho rằng anh ta là ai? Nếu anh ta thật sự là loại người như em nghĩ thì vừa rồi anh ta sẽ thả em đi đơn giản như vậy hả?” “Vậy vừa rồi sao anh lại miêu tả nơi đó đáng sợ như vậy?” Cô cảm thấy người có thân phận như vậy hẳn là không đến mức ép buộc cô. “Anh không miêu tả, anh chỉ đang nói sự thật thôi. Raymond nể mặt anh bởi vì anh là Khúc Nhạc. Còn em ở đó cùng lắm cũng chỉ là một sinh viên đại học năm nhất không xu dính túi mà thôi, sao anh ta phải nể mặt em chứ? Hôm nay em gặp may đó, anh ta vẫn chưa chơi high đó. Nếu anh ta mà đang high thì ngay cả anh cũng không thể nào cứu được em đâu. Trên máy bay của Hãng hàng không Pháp đã từng có một một ông lớn xé nát váy của một tiếp viên hàng không ngay trước mặt mọi người rồi dâm ô cô ấy. Kiểu người như ông ta đáng ra sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng hết cách, ai bảo ông ta chơi đồ cấm trước khi lên máy bay chứ. Một khi đã chơi thì người cũng chẳng khác động vật là mấy, hoàn toàn không thể khống chế hành vi của mình. Vì thế anh mới nói, đêm nay số của em vẫn coi như còn may...” “Sau đó tiếp viên hàng không kia thế nào?” Triệu Hàm Như nghe chăm chú, chưa chờ anh nói xong đã chen ngang. “Cái gì mà thế nào? Cầm khoản bồi thường kếch xù rồi về nhà chứ sao.” “Ông lớn ấy là ai vậy? Sao em chưa từng nghe thấy chuyện này nhỉ.” “Em chưa từng nghe thấy chứng tỏ em kiến thức còn nông cạn. Người ngoài ngành đương nhiên không thể dễ dàng nghe chuyện này được. Dù sao chỉ cần có tiền và và quan hệ rộng thì chuyện lớn hơn nữa cũng có thể ém nhẹm đi, kể cả có ầm ĩ lên tòa thì cũng có đoàn luật sư hùng hậu giúp thoát tội, còn người phụ nữ thì vừa chịu thiệt vừa không được cầm một xu nào. Nguyên nhân em tới nơi này còn chẳng phải vì tiền có thể giúp em thực hiện nguyện vọng à?” Triệu Hàm Như tỏ ra kinh ngạc khó tin, cô vẫn chưa tiêu hóa nổi câu chuyện mà anh kể. “Cynthia Sweeney, tên đầy đủ của cô ta, con gái ông chủ một chuỗi siêu thị bán lẻ, gia cảnh cũng không tồi, cộc sống cá nhân tương đối phóng đãng. Căn hộ của cô ta ở tầng đối diện của em, ừm, hẳn là một trong mấy tòa nhà này. Nhưng đêm nào cô ta cũng đi chơi, gần như hôm nào cũng chơi đến rạng sáng. Ồ, thích chơi 3P...” Cô trợn mắt nhìn vào máy tính: “Anh đang xem tài khoản mạng xã hội của cô ta à!” “Nói thừa, nếu không em cho rằng anh đang làm cái gì? Muốn tra mấy chuyện kiểu này thì đương nhiên xem tài khoản mạng xã hội của cô ta là nhanh nhất. Con gái bọn em thích khoe mọi thứ trên mạng mà.” “Anh muốn miêu tả phụ nữ thích khoe khoang cuộc sống của mình thì cũng không nhất thiết phải chêm câu “con gái bọn em thích khoe mọi thứ trên mạng mà” vào đâu, đấy chỉ là phỏng đoán chủ quan của anh thôi, áp đặt nó lên tất cả phụ nữ là rất phản khoa học, ít nhất em không hề khoe mọi thứ lên mạng xã hội.” Cô lập tức trả lại câu nói vừa nãy của anh, không sót một chữ. Khúc Nhạc câm nín nhìn cô. “Không phản đối à? Em đang lấy đạo của người trả lại cho người đó.” “Em thế này là học vẹt thôi.” Khúc Nhạc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mở một bức ảnh ra: “Tiêu chuẩn vẫn còn lớn đó.”