Cô nhìn theo ánh mắt Khúc Nhạc, phát hiện trong album ảnh của Cynthia đều là những bức ảnh mát mẻ, điệu bộ lẳng lơ, còn có không ít ảnh mờ ám của cô ta và mấy người đàn ông, rất có tính ám chỉ. Có mấy bức hình như còn có background chính là chỗ cô đến hôm nay. Triệu Hàm Như lập tức xấu hổ đỏ mặt, “Anh xem cái này là có ý gì? Lưu manh!” “Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, dâm giả kiến dâm*.” Anh liếc nhìn cô, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần. Dưới ánh đèn, anh có thể thấy rõ lông tơ nhạt màu và sắc ửng đỏ trên mặt cô, tựa như một quả đào chín mọng. Hơi thở của anh chậm lại một nhịp, anh lặng lẽ nới rộng khoảng cách. * Ý chỉ cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau “À, vậy xin hỏi nhân giả, trí giả, ngoại trừ những mấy thứ khó coi này ra thì ngài còn thấy đầu mối gì nữa?” “Em không cảm thấy background nhìn rất quen à? Vị trí của cái thùng rác này, còn cả của ngọn đèn đường này nữa, chẳng phải rất giống tòa nhà của em à?” “Nhưng khu này đều dùng loại thùng rác này và loại đèn đường này hết mà.” “Đồ giống nhau, nhưng vị trí cũng giống nhau sao? Khoảng cách giữa chúng cũng giống nhau à? Em nhìn loại đá của bậc thềm này xem, có phải là rất giống của tòa nhà của em đúng không?” Nghe anh nói như vậy, Triệu Hàm Như cũng cảm thấy hơi giống: “Ý của anh là, cô ta và em cùng chung một tòa nhà?” “Không, theo địa chỉ trong hồ sơ thì cô ta ở tòa nhà đối diện với em, em nhìn khung cảnh của mấy tấm này sẽ thấy rất khớp địa chỉ của cô ta. Vì thế, có lẽ là cô ta ở tòa nhà đối diện thật, mấy tấm này chắc là qua đêm ở nhà của mấy gã kia thôi.” Khúc Nhạc lại chỉ vào một người da trắng để trần trong một bức hình: “Em từng gặp người này chưa?” “Không có ấn tượng.” Triệu Hàm Như lắc đầu. “Anh ta cũng là sinh viên trường chúng ta, và là hàng xóm của em, đang ở phòng đối diện phòng em. Chẳng lẽ em không có chút ấn tượng nào hết sao? Cynthia ngủ mấy ở nhà anh ta đêm, chắc là trùng hợp gặp em trong hành lang hoặc trong thang máy, nên mới biết em đang ở đâu.” “Em không hề có chút ấn tượng nào hết!” Triệu Hàm Như cau mày, cẩn thận nhớ lại, rồi bất chợt nhớ ra, hình như người ở phòng đối diện quả thật là một tên ăn chơi đàng điếm thâu đêm thật. Có quá nhiều phụ nữ ra vào nhà hắn, nên cô hoàn toàn không để ý những người phụ nữ ấy là ai: “Nhưng ngay cả chuyện hằng ngày em thức dậy lúc mấy giờ mà cô ta cũng biết mà. Mỗi lần thức dậy, cũng phải mấy tiếng sau em mới ra khỏi cửa, kể cả có ở đối diện phòng em thì cũng thể biết cả chuyện em dậy lúc nào được?” “Chuyện này cũng không có cái gì lạ. Em làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật đúng không? Hơn nữa chắc chắn còn là khoảng thời gian mà người khác không tưởng tượng nổi, ví dụ rạng sáng lúc ba bốn giờ đi. Chắc hẳn vào thời gian đó cô ta đang high, đột nhiên nhìn thấy phòng đối diện sáng đèn, chắc chắn sẽ cảm thấy lạ lẫm thú vị.” “Tìm ra nguyên nhân rồi! Em xem này!” Khúc Nhạc chỉ vào mấy bài đăng gần đây của Cynthia: “Cô ta và mấy người này đánh cược, cô ta có cách khiến nhà em không sáng đèn vào lúc ba giờ sáng nữa.” Triệu Hàm Như nhìn vào đó, tức đến phát run lên “Sao mà rảnh quá vậy! Chỉ vì chuyện này mà cô ta gạt em đến cái chỗ đó sao? Ngay từ đầu cô ta đã có ý định không cho em về nhà đêm nay!” “Nói không chừng, Raymond và gã kia chính là do cô ta xúi giục đấy. Nếu không, em vừa vào cửa đã muốn đi ra thì không thể nào lại không đi nổi, vì bình thường chẳng có ai bị bắt chuyện nhanh như vậy.” Nhất là khi trang phục của cô còn thế này nữa, vừa nhìn đã biết là đi nhầm, quả thật là chẳng thể dễ dàng kích thích hứng thú mấy người ở những nơi như thế. “Quá đáng! Mấy người này sao lại rảnh quá vậy?” “Bọn họ rảnh vậy đấy, nhiều tiền đốt không hết, mà em cũng chỉ là trò đùa để bọn họ đánh cược mua vui thôi. Xem này, tiền cược là một nghìn đô.” “Tại sao lại là em?” Triệu Hàm Như cảm thấy mình luôn an phận thủ thường, chưa từng gây chuyện, tại sao lại bị những người này để mắt tới? Cô tức muốn lệch cả mũi: “Vả lại, em chỉ đáng giá một nghìn đô thôi sao?” “Nếu không thì em cảm thấy trong mắt bọn họ, em đáng giá bao nhiêu? Chắc là do bình thường biểu hiện của em quá tốt thôi. Kiểu phụ nữ chơi bời thường không thích loại người mọt sách. Những con mọt sách như em lại rất dễ dàng mắc lừa. Nếu hôm nay em đủ lạnh lùng với cô ta thì có lẽ cô ta đã không dám quá đáng với em, nhưng kết quả em lại đồng ý tham gia tụ tập với cô ta. Điều đó đã nói lên con người em thiếu quả quyết! Sau này bọn họ sẽ thay đổi cách bịp bợm để chơi đùa em.” “Đây có được coi là bạo lực học đường không?” Triệu Hàm Như thấy thật khó tin, mấy người này chắc không ấu trĩ đến mức đấy thật chứ? “Đây là bản thăng cấp của bạo lực học đường, bọn họ sẽ không ra tay đánh em, nhưng chắc chắn sẽ khiến em vô cùng đau khổ. Sau này đừng tham gia mấy cuộc tụ tập bát nháo kiểu này nữa.” Triệu Hàm Như gật đầu, trong lòng vô cùng hối hận: “Em còn tưởng là bạn bè cùng lớp tụ tập, muốn phát triển các mối quan hệ của mình...” “Quan hệ không phát triển như vậy đâu. Người không xu dính túi như em kể cả có ngày nào cũng tham gia mấy cuộc tụ tập kiểu này thì cũng không có ai để ý đến em đâu. Nhưng nếu bản thân em có địa vị xã hội, tạo ra thành tựu, khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn thì chỉ cần tùy tiện đi mấy buổi xã giao thôi, tự nhiên sẽ có người chạy theo như vịt. Giá trị con người của em quyết định địa vị của em. Lúc này em vẫn chưa đủ bản lĩnh để đi ra ngoài, vẫn nên bớt xuất hiện một chút đi.” Khúc Nhạc tức giận nói. “Anh nói đúng.” Triệu Hàm Như hít một hơi thật sâu, cô quả thật vẫn còn quá ngây thơ. Có lẽ là đêm đông ở New York quá lạnh, đến đêm là cô bắt đầu sốt cao. Cô nằm mơ thấy ác mộng không ngừng. Vì mẹ cô sinh cô thiếu tháng, nên từ nhỏ cô đã yếu ớt nhiều bệnh, sau này được bố mẹ cẩn thận che chở thì thể chất mới dần dần khá hơn, nhưng cô vẫn không phải một người biết chăm sóc bản thân. Sau khi bố mẹ qua đời, cô đã dồn toàn bộ sức lực vào học hành, muốn bản thân mạnh mẽ hơn nữa. Cái giá đắt phải trả chính là lao lực do làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật. Thời gian hơn một năm, thể chất của cô lại phải chuyển biến quá đột ngột. Cũng may trước khi đến New York, Tống Cẩn đã tìm cho cô một bác sĩ gia đình. Bừng tỉnh từ cơn ác mộng một lần nữa, trong lúc hoảng hốt, Triệu Hàm Như vẫn còn trông thấy nụ cười quyến rũ nhưng ác độc của Cynthia, và gương mặt đê tiện gian ác của mấy người đàn ông kia. Cô khẽ rủa rồi ngồi dậy. Nhiệt độ lò sưởi trong phòng mở rất cao, nhưng cô lại vẫn lạnh đến phát run lên, vừa gắng gượng dậy tìm nhiệt kế thì đã lập tức ngã xuống sàn nhà, từng thớ thịt trên người đều đau đến điếng người. Cô vừa lau nước mũi vừa tìm số điện thoại. Khi điện thoại vang lên mấy tiếng, Triệu Hàm Như mới mơ màng nhớ ra bây giờ mới hơn ba giờ sáng. Không biết có làm phiền người ta quá không! Triệu Hàm Như giật mình, tỉnh táo lại một chút, đang định cúp điện thoại thì đầu bên kia đã nhấc máy.