Anh am hiểu nhất là số học, lập trình, còn những thứ khác…” Vẻ mặt Triệu Hàm Như đột nhiên thay đổi vẻ mặt, kinh hãi hỏi: “Anh muốn làm giao dịch tần suất cao?” Thấy cô nhanh chóng hiểu ý mình, Khúc Nhạc cười nói: “Thông minh! Xem ra em chưa ngốc đến mức chẳng biết gì cả.” “Anh có thể nói chuyện bình thường được không? Em nghe nói, giao dịch tần suất cao sử dụng các công cụ công nghệ phức tạp và các thuật toán có độ phức tạp cao, không cần am hiểu tài chính và kinh tế thị trường. Đây chính là trò chơi chữ số, nó như được thiết lập dành cho anh vậy.” Triệu Hàm Như nuốt nước miếng, cố gắng đè nén tâm trạng kích động. Nếu có thể giao dịch tần suất cao, thì ngân sách tương lai của bọn họ sẽ như hổ thêm cánh. Rõ ràng hệ thống có chức năng nắm giữ và phân tích kia của anh là nền tảng cho giao dịch tần suất cao. Thì ra anh đã có ý định này từ lâu. “Một mình anh không thể hoàn thành công trình lớn thế này được. Chắc chắn anh phải có một team riêng?” Triệu Hàm Như gần như khẳng định. “Hôm nào có cơ hội, anh sẽ giới thiệu bọn họ với em. Còn bây giờ, mọi thứ đều trong giai đoạn chuẩn bị. Không thể gấp, cứ đi từ từ thôi.” Hết kích động, Triệu Hàm Như lại có hơi buồn bã. Trước đây, cô luôn cho rằng mỗi một đại thần đều có mắt nhìn, có thể dự đoán biến động thị trường bất cứ lúc nào, có mạng lưới xã giao thần bí, thăm dò được những tin tức nội bộ mà người ngoài không biết, thiết lập ván cờ trước… Đến khi thật sự đặt chân vào ngành này, cô mới phát hiện mình rất ngây thơ. Người trên đỉnh kim tự tháp không cần năng lực dự đoán siêu đẳng, cũng không cần chạy khắp thế giới thu thập tư liệu. Bọn họ là những người thông minh thật sự, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật, không hề có liên quan gì đến biến động thị trường. Chỉ cần có người giao dịch là bọn họ có thể kiếm được tiền. Cô cực khổ dựa vào phân tích kiếm tiền, cũng chỉ là đá kê chân của bọn họ mà thôi. Triệu Hàm Như thấy phục anh, “Anh nghĩ sâu hơn em nhiều lắm. Em bắt đầu hoang mang với tương lai của mình. Khả năng tính toán của em kém như vậy, sao có thể giao dịch tần suất cao được?” “Chính em đã nói, đừng tin tưởng hoàn toàn vào máy móc. Máy móc có thể thay con người làm 90%, nhưng 10% còn lại mới mang tính quyết định.” Vẻ mặt Khúc Nhạc vẫn bình thản, nhưng trong mắt lại có sự khen ngợi, “Được rồi, đừng buồn nữa, chuyện này còn chưa bắt đầu đâu. Nói chuyện chính đi, sao em nghi ngờ báo cáo tài chính của Cmart* có vấn đề?” *Cmart: Công ty nhà Cynthia. Sau mấy ngày điên cuồng nghiên cứu, Triệu Hàm Như phát hiện từ khi Cmart lên sàn, giá cổ phiếu của nó không hề tăng lên. Nguyên nhân là do ngành siêu thị bán lẻ chiếm thị phần vừa, tình trạng nửa vời này đã kéo dài một thời gian rất dài. “Giá cổ phiếu của bọn họ liên tục giảm, nhưng cứ một hai tháng lại tăng một mức nhỏ, báo cáo tài chính quý cũng có để lãi suất tăng. Nhưng những công ty khác trong cùng ngành này, báo cáo tài chính đều ghi lãi suất giảm. Như thế có phải là đáng nghi không?” “Nghi ngờ rất hợp lý.” “Mặc dù có nghi ngờ, nhưng khả năng tính toán của em không tốt, nên muốn nhờ anh xem giúp. Trước đó, tốc độ tăng trưởng của Cmart luôn thua các đối thủ cạnh tranh khác. Chiến lược đối phó của bọn họ là bán giá thấp hơn đối thủ cạnh tranh. Nếu như vậy thì không hợp lý. Đối thủ của bọn họ có quy mô lớn, lại còn có giá thành thấp, nếu dùng cách này thì Cmart sẽ thua, làm sao có báo cáo tài chính ngon lành như vậy? Em dám chắc báo cáo tài chính này đã bị sửa.” “Trong tình huống giám thị nghiêm ngặt như vậy mà bọn họ có thể sửa báo cáo tài chính, thì khả năng làm giả rất thấp, không chắc sẽ tạo thành cú sock với bọn họ. Em thật sự muốn đối phó Cmart? Có thể sẽ công dã tràng đấy.” Khúc Nhạc tò mò hỏi Triệu Hàm Như. Sự khác biệt lớn nhất của hai người là anh đầu cơ vì sở thích và kiếm tiền, còn cô đầu cơ vì muốn biến nó thành một vũ khí mạnh. Phát hiện này làm anh cảm thấy vô cùng thú vị, anh rất muốn xem cô vận dụng vũ khí “thị trường” này như thế nào. “Em không nghĩ nhiều như vậy. Lúc nghiên cứu phân tích, em có một loại xúc động muốn chen vào đó. Em cũng không biết phải giải thích cảm giác này như thế nào nữa. Mặt khác, em có dùng phần mềm của anh để phân tích giá trị cổ phiếu của Cmart. Trước khi công bố báo cáo tài chính, đã có nhiều người đầu tư cổ phiếu của Cmart. Sau khi công bố báo cáo tài chính, phần lớn mọi người đều nghi ngờ với phán đoán của mình. Thái độ do dự này làm chậm tốc độ của bọn họ, nên Cmart mới có thời gian nghỉ. Nếu công bố báo cáo tài chính ra ngoài, những người do dự này sẽ có gan hơn, đồng thời hấp dẫn một số người lúc đầu không chú ý tới Cmart.” “Nghe cũng không tệ lắm, xem ra em quyết tâm phải đối phó Cynthia. Anh sẽ để ý bọn họ.” Biểu hiện của cô phải làm Khúc Nhạc nhìn với cặp mắt khác xưa. Triệu Hàm Như hơi sửng sốt, “Không phải đối phó, mà là Cynthia buộc em phải chú ý đến công ty nhà cô ta. Nếu bọn họ yếu đến mức có thể dễ dàng bị đánh ngã thì đó là số phận của bọn họ. Thương nhân trục lợi, làm gì có chuyện hành động theo cảm tính?” “Nói rất hay!” Khúc Nhạc khen cô. Khái niệm đạo đức trong anh không mạnh, nên anh rất thích dáng vẻ tiểu nhân này của cô. Điện thoại di của Triệu Hàm Như đột nhiên đổ chuông, là Giản Lịch gọi, “Bác sĩ Giản.” “Làm phiền em sao?” Giản Lịch hòa nhã hỏi. “Không đâu, không đâu, em chỉ cảm thấy hơi lạ khi thấy anh gọi thôi.” Triệu Hàm Như cười xấu hổ, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ gọi điện thoại. “Không có gì chuyện gì đặc biệt, vừa khéo không có bệnh nhân nên muốn gọi điện thoại cho em.” Giản Lịch đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, nền đất trải cỏ xanh, vài bạn nhỏ nô đùa vui vẻ. Một tay Giản Lịch cầm điện thoại, một tay bỏ vào túi quần, môi nở nụ cười, “Anh đã nhiều lần muốn gọi hỏi thăm bệnh của em như thế nào rồi.” Triệu Hàm Như dở khóc dở cười, cô chỉ bị sốt mà thôi, cần gì phải nhiều lần muốn gọi hỏi thăm. Giản Lịch cũng quá nhiệt tình rồi, làm cho một người vốn không thích nợ ơn huệ như cô không thoải mái lắm. “Em khỏe rồi, phiền anh quá, thật sự là ngại quá.” Khúc Nhạc đang gõ mạnh bàn phím, đến khi nghe câu này của cô thì môi nở nụ cười. Chỉ có trước mặt người lạ, cô mới có khách sáo như vậy. “Là anh phiền em mới đúng... Anh gọi điện thoại cho em, là vì muốn mời em ăn cơm.”