“Xin lỗi, bác sĩ Giản, bây giờ em không muốn yêu đương.” Triệu Hàm Như bình tĩnh lại, uyển chuyển từ chối. “Không sao cả, em còn nhỏ, anh tình nguyện chờ em lớn lên. Đến một ngày em muốn yêu đương thì hãy nhớ đến anh trước, được không?” Giản Lịch cười dịu dàng, không hề ép buộc cô. Thật sự là quá dịu dàng, ở bên một người đàn ông dịu dàng thế này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Thời trẻ con, cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, rất thích những người đàn ông chung tình dịu dàng thế này. Đáng tiếc bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm. Triệu Hàm Như cười khách sáo, trong lòng không hề dao động. Bây giờ cứ nghĩ đến chuyện yêu đương, thì trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh Trương Gia và Triệu Tuyết Như nhục nhã cô. Từng câu, từng chữ, từng nét mặt của bọn họ vẫn in sâu ở trong đầu cô. Nếu trước đây cô không yêu Trương Gia, thì sẽ không bị nhục nhã và tổn thương đến thế. Trong lòng cô dấy lên cảm giác chán ghét và hối hận. “Em không biết đến bao giờ em mới mở lòng được. Em không muốn làm lỡ thời gian của anh. Rồi anh sẽ gặp một người thích hợp với mình, nên anh đừng lãng phí thời gian trên người em nữa.” Cô lạnh giọng nói. Nụ cười của Giản Lịch hơi cứng lại, “Không đâu, em đừng cảm thấy áp lực. Thật ra, anh đã thích em từ lần đầu tiên gặp mặt. Em chính là người con gái anh muốn tìm.” Triệu Hàm Như cũng cười, chỉ là nụ cười này không có chút độ ấm nào, “Anh không hiểu em. Anh không biết quá khứ của em, cũng không biết hiện tại của em, càng không đoán được tương lai của em. Lần đầu tiên anh gặp em, chắc anh nghĩ em là một cô nhóc ngây thơ, đáng yêu yếu đuối. Nhưng anh không biết đâu, em ghét nhất người ta gọi em là ‘cô gái ngây thơ’.” “Ngây thơ? Sao em lại ghét? Anh cảm thấy em là một cô gái ngoài mềm trong cứng, là một cô gái ngây thơ nhưng kiên cường. Anh thề, ý nghĩ của anh không hề xấu xa. Ngược lại, anh còn rất thích cái vẻ trong sáng của em.” “Em biết. Em cũng không có ý gì khác, em chỉ thấy chúng ta không hợp nhau. Bác sĩ Giản, em sẽ không cân nhắc anh.” Tuy giọng điệu của cô rất hòa nhã, nhưng lời nói lại rất dứt khoát, khiến người ta bị tổn thương. Trong phút chốc, Giản Lịch còn chưa hồi hồn. Cô trong tưởng tượng của anh ta không phải là một người cứng rắn như thế. Khúc Nhạc bước lại cười khách sáo, phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ giữa hai người, “Bác sĩ Giản, Hàm Như, thật là trùng hợp. Tôi giới thiệu cho mọi người làm quen. Đây là Mr. Triển Lệnh Nguyên, đối tác cấp cao của ngân hàng DC. Lệnh Nguyên, đây là cộng sự Triệu Hàm Như của tôi, còn kia là bác sĩ gia đình của cô ấy.” Triển Lệnh Nguyên kiêu căng bắt tay với hai người họ, rồi nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt đầy hứng thú, “Xin chào! Tôi nghe Khúc Nhạc nói cô rất có năng khiếu chọn cổ phiếu, hôm nào cô biểu diễn cho tôi xem đi.” Giọng điệu nói chuyện của anh ta vô cùng ngả ngớn, chứa vẻ khiêu khích, thậm chí là nhục nhã với phái nữ. Nhưng vì địa vị của anh ta quá cao, Triệu Hàm Như không ngu đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà đác tội anh ta, đành phải cười cười, “Anh đề cao tôi quá rồi!” Triển Lệnh Nguyên nhìn cô, cười tùy ý, “Có phải cô đang tức giận, nhưng lại không dám đắc tội tôi không? Cảm giác này khó chịu lắm, đúng không? Biết làm sao bây giờ, tôi thích nhất là vẻ mặt này của mấy người!” Anh ta nhìn bộ dáng kinh ngạc của Triệu Hàm Như, vui vẻ vỗ tay mấy cái, “Tôi đã thanh toán bàn của cô rồi, đó là tiền công trả cho cô vì đã giải trí cho tôi. Hai người hãy ăn thật ngon vào, dù sao thì bữa cơm này cũng quá xa xỉ với hai người. Đúng không, bác sĩ?” Giản Lịch nhìn Triển Lệnh Nguyên với ánh mắt không thể tin nổi, hiển nhiên là không ngờ trên đời này lại có một người vô lễ như vậy. Bọn họ càng giận dữ, Triển Lệnh Nguyên lại càng thích thú. Anh ta suồng sã huýt sáo, nghênh ngang mà đi. “Mr. Triển uống say, hay là uống nhầm thuốc lắc thế?” Giọng của Triệu Hàm Như không lớn không nhỏ, vừa lúc truyền vào tai của Triển Lệnh Nguyên. Anh ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại, vì nếu quay lại thì mất phong thái quá. Không ngờ một người nhìn yếu đuối như Triệu Hàm Như lại là một nhóc con miệng lưỡi sắc bén. Thật thú vị! “Tính cách của anh ta là như vậy. Ở nơi này, những người có tính cách như thế rất nhiều. Cậu ta sống trong bối cảnh ưu việt từ nhỏ, nên luôn cho rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói. “Sống chết không thể giải quyết bằng tiền. Dù anh ta có giàu nứt vách thì cũng có ngày phải chết thôi.” Triệu Hàm Như cười nhạt, nếu thật sự có thể giải quyết bằng tiền thì cô tình nguyện dùng tất cả đổi lấy mạng sống của cha mẹ. “Vì thế anh mới nói anh ta ngây thơ, mặc kệ anh ta đi.” Hình như Khúc Nhạc vô cùng bao dung Triển Lệnh Nguyên, thái độ đó không phải vì sợ quyền thế, mà là bao dung vì tình cảm bạn bè. Lẽ nào bọn họ quen nhau lâu rồi? Triệu Hàm Như muốn hỏi rõ, nhưng có Giản Lịch ở đây nên không tiện hỏi cho lắm. Khuôn mặt Giản Lịch rất khó coi. Dù la ai khi bị nhục nhã như thế, thì cũng sẽ không dễ chịu. Nghề bác sĩ có thu nhập ở mức trung, nhưng trong mắt bọn nhà giàu suốt ngày tiếp xúc với tiền thì lại chẳng là gì cả. Anh ta cũng có bệnh nhân nhà giàu, nhưng bọn họ đều hiền hoà lễ độ, không có ai vô lễ như Triển Lệnh Nguyên này. “Bác sĩ Giản, thật xin lỗi, không ngờ anh ta lại vô lễ như vậy.” Khúc Nhạc tỏ ra áy náy. “Không sao.” Giản Lịch cười miễn cưỡng. “Vừa rồi ăn chưa no, hai người không ngại tôi ăn cùng chứ?” “Không ngại, cậu ngồi đi.” Mấy lần trước, Giản Lịch luôn ra vẻ quý ông thành đạt trước mặt Khúc Nhạc. Nhưng lần này, anh ta đã hơi luống cuống tay chân. Tối nay, Khúc Nhạc không mặc áo sơ mi kẻ sọc như bình thường anh hay mặc, mà mặc một bộ âu phục được cắt may tinh xảo, kính gọng đen đổi thành kính không gọng, ánh sáng phản xạ lên mặt kính, khiến anh toát ra khí thế hơn người. Hình như Triệu Hàm Như hiểu ra gì đó, nhìn Khúc Nhạc với ánh mắt đầy ẩn ý. “Hai người từ từ ăn đi, tôi có chuyện cần làm, tôi đi trước.” Bầu không khí trên bàn ăn quá kỳ lạ, nhưng Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như lại vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ, mà ung dung ngồi ăn. Cuối cùng, Giản Lịch thật sự không chịu nổi nữa, bỏ luôn một nửa bít tết còn lại, hoảng hốt đi về. “Anh có linh cảm rằng sau này anh ta sẽ không làm bác sĩ gia đình của em nữa.” Nhìn theo bóng lưng của Giản Lịch, Khúc Nhạc mỉm cười.