“Ýanh là sao?” Triệu Hàm Như ngồi thẳng người, bắt đầu cảm thấy thú vị. “Tức là mỗi người xuất ra một trăm nghìn làm tiền vốn. Sau khi em tìm được đáp án, anh cũng sẽ nói ra đáp án của mình. Nếu chúng ta có thể thuyết phục đối phương đồng ý với đáp án của mình thì lấy hai trăm nghìn này đi mua cổ phiếu. Dù lời hay lỗ, thì chúng ta cũng sẽ cùng chịu. Nếu không thể thuyết phục được đối phương thì lấy tiền của mình mua theo lựa chọn của mình, đồng thời phải nhận thua.” “Nhất định phải cùng mua sao? Em nghĩ họ cổ phiếu ổn định thế này sẽ không có gì thay đổi trong một thời gian ngắn. Nếu anh cần một đáp án, thì em có thể nói cho anh biết ngay bây giờ. Đáp án của em là không nên mua họ cổ phiểu không có không gian lợi nhuận, trừ khi Triển Lệnh Nguyên nói cho anh biết tin tức gì đó.” “Em đừng thăm dò anh. Anh ta không nói gì với anh cả. Anh muốn có tin tức gì, thì phải tự mình tìm được đầu mối, sau đó lần theo. Anh tìm em, chỉ là để nghiệm chứng suy nghĩ của mình mà thôi. Em có thể không tham gia cá cược, nhưng anh hy vọng em đừng trả lời qua loa như thế.” “Anh nói đúng, em nhất định sẽ tìm được căn cứ chứng mình sự lựa chọn của em. Có điều, em chỉ là một sinh viên nghèo, dựa vào đâu mà anh cho rằng em có một trăm nghìn USD? Còn anh, thân là tỉ phú mà chỉ lấy một trăm nghìn cá cược, không thấy ít quá sao?” “Chỉ là một vụ cá cược nhỏ mà thôi, anh không ngại thêm tiền. Chẳng lẽ em không có một trăm nghìn?” “Không có.” Cô trả lời rất dứt khoát, cha mẹ để lại cho cô rất nhiều tiền, nhưng cô còn là trẻ vị thành niên, muốn sử dụng di sản cần phải có sự đồng ý của dì Cẩn. “Em có thể lấy đồng hồ ra cược.” Khúc Nhạc hời hợt chỉ vào đồng hồ trên cổ tay cô. Ánh mắt Triệu Hàm Như trở nên lạnh lẽo, chiếc đồng hồ nữ Vacheron Constantin này là quà sinh nhật ba mẹ tặng cô, trị giá khoảng sáu bảy trăm nghìn. “Tại sao em phải cược với anh?” Nghĩ đến cha mẹ, trong mắt cô hiện lên vẻ tàn ác. “Em không thấy mình rất có thiên phú chơi cổ phiếu sao? Nhưng tâm trạng của em không ổn định, luôn lấy tâm thế của người ngoài cuộc chơi, nên phân tích của em rất bảo thủ, không có tính đánh cược.” “Tính đánh cược?” “Chơi cổ phiếu không phải là đánh bạc sao? Muốn chơi đến mức tận cùng, ngoại trừ cần một cái đầu lý trí tỉnh táo, thì cần phải có tâm thế của dân cờ bạc.” “Ok! Em và anh đánh cược.” “Thời gian không còn nhiều lắm, bữa tối ngày mai cho anh đáp án.” Khúc Nhạc nhìn cô, không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy. “Tối mai ăn cơm? Anh mời hả?” Triệu Hàm Như cố tình nói không đúng trọng điểm. “Muốn tới đây ăn nữa sao?” Khúc Nhạc cầm tách cà phê lên uống để chặn lại cơn ho. “Đùa gì thế? Ai thích đến đây ăn? Nếu anh thật lòng muốn mời em ăn thì hãy nấu cho em ăn đi. Aiz, uống ít cà phê thôi, anh còn đang bệnh đấy!” Thành thật mà nói, gần đây Triệu Hàm Như rất thích ăn các món Khúc Nhạc nấu. Các món của nhà hàng Trung Quốc đã được nêm lại cho hợp khẩu vị với người dân ở đây, nên nó không đậm vị quê như các món anh nấu. Anh nấu ăn rất bình thường, hình thức đơn giản, nhưng nó lại chạm tới nỗi nhớ quê ở sâu trong lòng cô. “Thật lòng muốn được mời? Anh nhớ anh không nói mời em ăn cơm, nói tới cùng thì em nên mời anh ăn mới đúng. Anh đã xem báo cáo tài chính của Cmart cho em rồi, em có nên bày tỏ lòng biết ơn của mình không?” “Anh xem rồi hả? Cmart có vấn đề gì không?” Khúc Nhạc mẫn cảm với các con số hơn người bình thường, nên nhanh chóng phát hiện ra chỗ sửa, “Giác quan thứ sáu của em rất nhạy bén, đúng là bọn họ có sửa báo cáo tài chính. Bọn họ tính chiết khấu hàng hóa trước khi bán ra, nên báo cáo tài chính mới có lợi nhuận. Công ty này không chịu được bao lâu nữa, anh quyết định sẽ bán khống* nó.” * Bán khống hay còn gọi là Short sale là việc bán một chứng khoán mà người bán không sở hữu mà thay vào đó, người bán đi vay chứng khoán đó, đảm bảo chứng khoán vay có thể được đem bán. Triệu Hàm Như kích động vỗ tay, “Hay lắm! Chúng ta nghĩ cách tung tin tức ra ngoài. Ha ha, lần này sẽ kiếm được một khoản nhỏ.” “Sao anh không thấy lòng biết ơn của em đâu vậy?” Khúc Nhạc sửa tay áo, ung dung nhìn cô. “Lòng biết ơn? Anh nên cảm ơn em mới đúng, anh là người có lời đấy. Em cũng phải bán khống mới được!” “Tiền tài là vật ngoài thân, quan trọng là anh đã giúp em báo thù.” “Anh là người tính toán như thế sao? Chỉ một cái nhấc tay cũng đòi trả ơn?” “Anh chính là người như vậy.” “Em nhớ một năm trước, có người rất nhiệt tình đưa một cô gái bị thương đến bệnh viện, mà không cần trả ơn…” “Tình huống khác nhau. Nếu ai có chút đạo đức, mà gặp một cô gái đáng yêu bị trượt chân thì cũng sẽ giúp đỡ.” “Ai trượt chân?” Triệu Hàm Như trừng anh. Thời gian qua, cô và anh đã quen thuộc với nhau, cô không còn sùng bái kính nể anh như trước nữa, “Năm đó anh nhiệt tình như thế, còn bây giờ lại độc mồm độc miệng, lại còn hay tính toán xét nét.” “Cảm ơn em đã khen. Thật ra, anh chỉ muốn ăn món cá hầm ớt của nhà hàng Trung Quốc đó mà thôi. Món đó rất ngon, giá không đắt, em mời được. Ít nhất nó thực tế hơn bít tết ở đây, em thấy bác sĩ Giản đó, ăn được một nửa đã chạy.” “Anh điên rồi, cá hầm ớt rất nóng, anh đã ho đến mức này rồi còn đòi ăn món cay nóng? Vẫn nên ăn cháo thì hơn.” “Nếu em nấu cháo cho anh thì anh sẽ ăn.” Hình như Khúc Nhạc đang chờ câu đó của cô. Lúc Triệu Hàm Như bệnh, anh nấu ăn cho cô. Bây giờ anh bệnh, rất có thể là vì cô lây cho anh. Về tình về lý, cô đều phải nấu cho anh ăn, “Em không biết nấu ăn. Hay là em giúp anh gọi thức ăn bên ngoài? Anh muốn ăn gì?” Vừa dứt lời đã thấy ánh mắt u oán của Khúc Nhạc, cô áy náy đến mức không ngẩng đầu lên được. Lúc cô bệnh, anh lo lắng từng bữa ăn cho cô. Đến lúc anh bệnh, cô lại nói những lời như thế. Cô đúng là cái đồ độc ác mà! “Aizz… Bỏ đi, anh tự mình gọi thức ăn bên ngoài được.” Khúc Nhạc thở dài, còn ho khan mấy tiếng đầy thê lương. Nếu anh vẫn nói những lời khó nghe thì Triệu Hàm Như sẽ bớt áy náy. Nhưng anh lại nói những lời đáng thương như vậy, cô liền cảm thấy mình là một kẻ ác độc, đành cắn răng nói: “Chỉ là cháo hoa thôi mà, ngày mai em nấu cho anh ăn!” Bây giờ Internet rất phát triển, lên mạng gõ tìm là ra rất nhiều công thức nấu cháo. Với chỉ số thông minh của cô, chẳng lẽ còn không học được? Lúc này, Khúc Nhạc mới nở nụ cười ấm áp, “Anh rất mong chờ.”