Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ



“Còn chưa đâm trúng mà. Không có người chết, cô dựa vào cái gì bắt tôi?” Lá gan tài xế cũng không nhỏ, hùng hồn hét lên.

“Say rượu lái xe mà còn lý luận? Anh không được chạy, đội cảnh sát tới nói chuyện với cảnh sát đi!” “Đợi cảnh sát thì đợi cảnh sát, tôi sợ cô chắc? Buông tôi ra!” Tài xế không sợ hãi nói, bộ dáng không chút áy náy. “Đứng ở đây đợi đi!” Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, ý bảo vệ sĩ đừng dây dưa với anh ta.

“Tiền gia gia đấy à? Cháu là Triệu Hàm Như, cháu đang ở trên đường, vừa rồi cháu suýt bị một chiếc xe buýt đâm trúng, tài xế say rượu lái xe lao thẳng vào lối đi1bộ, chắc là muốn đâm trúng cháu.” Triệu Hàm Như cầm điện thoại gọi cho Tiền Bá Huân, đây tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.

Tiền Bá Huân hơi giật mình, thận trọng hỏi ngược lại: “Làm sao tiểu thư biết là muốn đâm trúng tiểu thư?”

“Mục tiêu của tài xế rất rõ ràng. Nếu không phải có hai vệ sĩ theo sau cháu, thì lúc này cháu đã thành một đống thịt nát. Mặc dù tài xế say rượu lái xe, nhưng đầu óc anh ta vô cùng tỉnh táo, thái độ không sợ hãi. Nếu không có chuẩn bị mà đến thì anh ta sẽ không như thế. Say rượu lái xe buýt đâm chết người là tội nặng, người bình thường gặp loại chuyện này đều sẽ vô8thức hoảng sợ, nhưng anh ta lại như đã đoán được chúng ta sẽ làm như thế nào, chính là bộ dáng và đã mẻ lại sứt.” Sống sót sau tai nạn, Triệu Hàm Như vẫn vô cùng tỉnh táo, nghiêm túc phân tích qua điện thoại với Tiền Bá Huân.

“Tiểu thư ở hiện trường đợi, tôi sẽ tới ngay.” Vẻ mặt Tiền Bá Huân nghiêm túc. Lúc này Triệu Hàm Như mới thả lỏng, nhưng mới vừa thả lỏng, toàn thân lại nổi lên cảm giác uể oải chưa từng có. Mệt mỏi quá, sao đột nhiên lại đau eo thế này? Bụng mơ hồ đau... “Boss?” Vệ sĩ vội đỡ cơ thể mềm oặt của Triệu Hàm Như, vẻ mặt khẩn trương trầm trọng. Tuy lúc nãy đúng lúc che2chở cô, nhưng có chút tổn thương không thể nhìn bề ngoài, “Cô có muốn lập tức đến bệnh viện không?”


Triệu Hàm Như vốn định tiếp tục ở lại hiện trường đại cảnh sát và Tiền Bá Huân, thế nhưng nửa người dưới bỗng nhiên có một dòng nước nóng bừng lên. Cô đột nhiên có dự cảm không lành, bèn gật đầu, giọng nói run rẩy, “Được, một trong hai người ở lại xử lý.”

“Boss, có phải chị rất khó chịu không?” Vệ sĩ đỡ Triệu Hàm Như nhạy bén cảm nhận được tâm tình của cô. Cô luôn là người trấn định, chưa bao giờ toát ra một mặt mềm yếu, mới vừa rồi còn yên lành, lúc này lại đột nhiên đứng không vững, “Khó chịu chỗ nào?”

“Cái bụng!”4Triệu Hàm Như ôm bụng cắn răng nói, lạnh lẽo trong bụng làm cô khó chịu hơn cả đau đớn trên thân thể, trước mắt biến thành màu đen, cả người mềm nhũn ngã xuống. Vẻ mặt vệ sĩ thay đổi, ôm Triệu Hàm Như lên xe, đạp chân ga chạy về hướng bệnh viện. “Hàm Như, Hàm Như, đừng ngủ, tỉnh lại đi...”

Trong mơ mơ màng màng, hình như có người liên tục ồn ào bên tai, Triệu Hàm Như nhíu mày, muốn cho người nói câm miệng, nhưng có thật sự quá mệt mỏi, ngay cả sức mở mắt cũng không có. Đừng nói nữa, để cho cô ngủ thêm một lát...

“Có dấu hiệu sinh non... truyền dịch quan sát...”

Hai chữ “sinh non” như một tia sét đánh vào trong đầu Triệu Hàm Như, làm cô lập tức tỉnh táo lại, dùng hết sức toàn thân mở mắt ra.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú, hốc mắt ẩm ướt của Khúc Nhạc. Anh nắm chặt tay cô, nói: “Hàm Như, Hàm Như, cuối cùng em cũng tỉnh...”


“Sinh non cái gì?” Triệu Hàm Như run rẩy hỏi từng chữ, không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt Khúc Nhạc.

“Đừng khẩn trương, em mang thai, lúc nãy bị hoảng sợ nên ra máu, bác sĩ nói có dấu hiệu sinh non, nhưng bây giờ không ra máu nhiều, con sẽ không sao. Bác sĩ truyền dịch giữ thai cho em rồi, em thả lỏng tinh thần quan sát vài ngày là ổn...” Khúc Nhạc biết Triệu Hàm Như muốn có con lâu rồi. Với cô mà nói, bây giờ không có gì quan trọng hơn con. Vì vậy, anh lập tức nói hết tình huống cho cô nghe. Triệu Hàm Như thở phào, con không sao là tốt rồi, cô nhất định phải giữ đứa bé này.

Vài giây sau, cô mới bất giác phản ứng kịp, trong cơ thể của cô có thêm một sinh mệnh mà cô mong muốn rất lâu. Cô không tự chủ được xoa bụng của mình, phảng phất như có thể cảm giác được sinh mệnh trong bụng và cô tâm ý tương thông, loại cảm giác này quả kỳ diệu.

Rốt cuộc có khi nào? Sao cô lại không phát hiện? Cô có chút ảo não.

Đều do cô quá sơ ý, cho rằng trễ kinh nguyệt là do thời gian trước bận rộn chuyện báo thù cho ba mẹ, gây nên rối loạn nội tiết. Cô chưa từng nghĩ rằng mình mang thai, nếu không cô sẽ không bất cẩn đi đường, suýt chút nữa hại chết bảo bối không dễ có.

Thấy vẻ mặt áy náy tự trách của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc nắm tay cô đặt lên mặt mình, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói em phải giữ tâm tình ổn định, vui buồn của em đều có ảnh hưởng đến con, bảo bối sẽ không hy vọng em khổ sở tự trách.”


“Vâng.” Triệu Hàm Như gật mạnh đầu, hít sâu một hơi, cho đến khi tỉnh táo lại, “Tài xế đó thế nào rồi?”

Khúc Nhạc nhíu mày, hình như không muốn nói với cô mấy chuyện đó vào lúc này.

“Anh đừng lừa em, giấu giếm em, chỉ làm lòng em như bị một tảng đá lớn chặn ngang, tâm tình không tốt nổi.” Triệu Hàm Như bình tĩnh nói, “Anh yên tâm, bây giờ cảm xúc của em đã ổn định rồi, loại thủ đoạn yêu ma quỷ quái đó sẽ không dễ dàng ảnh hưởng đến em. Lẽ nào chân tướng rất khó để cho em tiếp thu?“.

Khúc Nhạc biết Triệu Hàm Như luôn là một người kiên cường có chủ kiến. Ngay từ đầu, cô đã chắc chắn rằng có người nhắm vào cô. Cho nên, anh không có khả năng gạt cổ chân tướng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, từ từ nói: “Tài xế đã bị khống chế, đúng là say rượu lái xe, chắc chắn phải ngồi tù. Có điều, hiện giờ anh ta rất kín miệng, cử một mực nói rằng uống say, không chịu nói cái gì khác.”

“Thủ đoạn này rất quen, trước đây Trương Gia cũng dùng một kẻ chết thay như vậy hại chết mẹ em.” Triệu Hàm Như cười lạnh, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

“Em cảm thấy là Trương Gia làm?”

“Anh cảm thấy không phải là anh ta?” Phản ứng của Khúc Nhạc nằm ngoài dự đoán của Triệu Hàm Như. Chỉ có một mình Trương Gia có thù không chết không thôi với cô, chẳng lẽ còn có những người khác hay sao?


“Trương Gia chỉ là chó nhà có tang, một nơi như thủ đô không phải là nơi mà anh ta, người đã từng là rắn độc thành phố C có thể chơi được. Dù anh ta ở thủ đô, nhiều lắm là về phe của Đường Đức Quang mà thôi. Một con chó gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi. Dù trong chuyện này có bóng dáng của anh ta, thì anh ta cũng không phải là chủ mưu.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói. “Anh cảm thấy là Đường Đức Quang làm?” Triệu Hàm Như nhíu mày, “Em và ông ta không có thù oán gì, sao ông ta lại cho người giết em? Huống chi, ông nội đã định ra quy củ rồi, người trong nhà muốn cạnh tranh thế nào cũng được, nhưng không được hại đến tính mạng. Mà em cũng không muốn cạnh tranh cùng ông ta.”

“Cho nên bây giờ em còn sống.” Khúc Nhạc lạnh lùng nói, “Có lẽ Trương Gia không biết bây giờ em ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ, nhưng Đường Đức Quang lại biết. Trong tình huống đó, bên cạnh em có vệ sĩ che chở, nhiều lắm là cho em chút sợ hãi, chứ không hại chết em. Mục đích ban đầu của ông ta là đe dọa em, ra oai với em, động cơ này dễ ăn nói với ông Đường. Theo cách làm trước nay của ông Đường, ông ấy sẽ không hỏi tội tới cùng.”

“Có phải Đường Đức Quang điện rồi không? Cái gì mà ông ta biết tuyệt đối sẽ không hại chết em? Chẳng may chết thì sao? Hoặc là em có bệnh gì đó nên bị dọa chết, hoặc là con của em xảy ra chuyện. Ông ta lấy cái gì bồi thường cho em?” Triệu Hàm Như cảm thấy không thể tin nổi. Sao đồ giả nhân giả nghĩa có vẻ mặt hiền lành đó lại ác độc như vậy?

“Đừng kích động!” Thấy vẻ mặt kích động của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc sợ hãi ra mặt, vội nắm tay cô dịu dàng an ủi: “Đường Đức Quang dối trá tàn nhẫn, em tức giận vì ông ta là đúng ý của ông ta rồi.” Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, “Em biết rồi, không đáng tức giận vì ông ta. Vì con của chúng ta, em không thể tức giận.” “Cũng may em đúng lúc gọi điện thoại cho Tiền gia gia. Đường Đức Quang vẫn cho rằng khi gặp chuyện không may, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh hoặc Trình Tử Ngôn, không ngờ em lại gọi thẳng cho Tiền gia gia. Tiền gia gia là bí thư bên cạnh Đường lão, ông ấy điều tra chuyện này, có nghĩa là từ lúc bắt đầu Đường lão cũng điều tra chuyện này. Điều này làm cho Đường Đức Quang rất bị động. Dù ông ta che giấu bằng mọi cách thì cũng không thể che giấu trước mặt Đường lão. Khách quan mà nói, bước đi này của em rất khéo.”

Khúc Nhạc thở dài, “Làm chồng của em, anh cảm thấy rất thất bại. Khi em gặp nguy hiểm, người đầu tiên em nghĩ tới không phải là anh.”

Trước của Trung Thiên bị vây lại, cô nghĩ tới Trình Tử Ngôn. Lần này, cô nghĩ tới Tiền Bá Huân. Anh biết rõ đó đều là lựa chọn chính xác nhất, nhưng lòng anh vẫn sẽ cảm thấy khổ sở.

Loại khổ sở này không phải vì cô, mà là vì anh. Anh là đàn ông, anh hy vọng có thể đứng trước mặt cô che gió che mưa. Nhưng qua hai chuyện đó, năng lực của anh kém xa Trình Tử Ngôn và Tiền Bá Huân. Điều này làm cho anh cảm thấy mình rất vô dụng, cảm giác thất bại dày đặc nổi lên.

“Anh không giống bọn họ. Em không chủ động xin giúp đỡ, bọn họ sẽ mặc kệ em. Còn anh thì khác, không cần em mở miệng, anh cũng chạy tới đầu tiên. Cho nên, lúc gặp nguy hiểm, người đầu tiên em nghĩ tới là anh, nhưng người đầu tiên em nhờ giúp đỡ lại không phải là anh. Bởi vì hai chúng ta là một, em còn cần nhờ anh giúp đỡ sao?” Triệu Hàm Như nở nụ cười, không ngờ Khúc Nhạc cũng có lúc trẻ con thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận