“Anh nói đúng, nên em của bây giờ giống như đang lái xe trong đêm, không biết phía trước là cái gì, nhưng vẫn phải cắn răng lái tiếp, chưa đến đích thì không dừng lại.” “Không sao, chúng ta còn có đèn đường, em không nhìn thấy phía xa trong đêm thì nhìn cảnh trước mặt cũng chẳng thành vấn đề.” Triệu Hàm Như cười cười, “Khúc Nhạc, thật ra anh là người tốt, một năm trước đã thế, một năm sau, dù độc miệng nhưng bản chất anh vẫn tốt.” Khúc Nhạc cười nhạo cô, “Chúc mừng em đã học được cách thông qua hiện tượng nhìn được bản chất. Em vẫn chưa kể khát vọng trong quá khứ của em, chắc không chỉ có chuyện yêu đương nhỉ?” Triệu Hàm Như tựa lưng ra sau ghế, khép hờ mắt: “Khát vọng quá khứ sao? Đương nhiên không chỉ có yêu đương, năm ngoái lúc gặp anh, em vừa được khoa Lịch sử Đại học A nhận, giỏi lắm đúng không? Lúc đó em mới có 16 tuổi thôi, thật ra không chỉ có Đại học A, còn có mấy trường đại học khác đồng ý nhận em nữa, do lúc đó em đã phát biểu hai bài luận văn trên tạp chí Core. Khi ấy, rất nhiều người nghi ngờ em, cho rằng em đi cửa sau, nhưng thật ra không phải thế. Mặc dù ba mẹ không phản đối em học lịch sử, nhưng cũng không mong em phát triển theo hướng này, đương nhiên sẽ không tìm người hỗ trợ giúp em.” Cô không che giấu vẻ đắc ý trên mặt. Khúc Nhạc liếc nhìn cô, dưới ánh đèn đường, vẫn thấy rõ vẻ hạnh phúc hiếm thấy trên gương mặt cô. “Có phải em rất giỏi đúng không?” Triệu Hàm Như bỗng mở mắt nhìn anh hỏi. “Rất giỏi.” Khúc Nhạc trả lời rất thật lòng, không qua loa, cũng không chế nhạo. “Thật sự em rất thích lịch sử, khát vọng của em là trở thành một sử gia, nhưng dì út lại nghĩ em nên học quản lý hoặc tài chính. Dù sao thì ba mẹ chỉ có mình em, sau này em phải kế thừa gia nghiệp, ba mẹ em cũng rõ điều này. Nhưng họ quá yêu thương em, cảm thấy tính tình của em thích hợp làm học giả đơn thuần hơn, nên dung túng để em ích kỷ chọn theo ý mình.” “Như thế cũng không tính là ích kỷ, anh tin lúc đó hai bác cũng nghĩ thế. Em từ bỏ lĩnh vực mình am hiểu, giới lịch sử mất đi một học giả xuất sắc, giới tài chính lại thêm một cục đá kê chân tầm thường.” “Này, vừa rồi tên nào bảo em có cơ hội lên cao hả? Em biết chuyển sang lĩnh vực mình mù tịt là rất nguy hiểm, có thể cả đời này em chẳng làm nên trò trống gì, lại phải làm chuyện mà mình không thích. Nhưng nếu không lựa chọn nó, nơi này của em sẽ không chịu nổi…” Triệu Hàm Như ôm chỗ trái tim mình, “Em không muốn phải mang theo khúc mắc suốt đời, cho dù chỉ có một tia hy vọng mong manh em cũng phải giành lấy.” Lúc này anh không nói nữa, xe lặng im bon bon chạy về phía trước. “Sắp đến rồi.” Xe chạy vào đường nhỏ hoang vu theo hướng dẫn, không có đèn dẫn đường nên Khúc Nhạc lái rất cẩn thận. Triệu Hàm Như chỉ vào ánh đèn leo lắt ở nơi xa xa, chú tâm tìm trên Ipad, “Có phải ở đằng trước không? Theo hiển thị thì ở đây không có công trình nào liên quan đến dầu mỏ, ngoài ống dẫn dầu thuộc công ty Bryant ra.” Hai người nhìn nhau, chẳng lẽ thật sự ống dẫn có vấn đề? Khúc Nhạc giảm tốc độ, từ từ chạy về phía trước. Triệu Hàm Như khẩn trương nắm cổ tay anh, “Có khi nào bọn họ sẽ giết người diệt khẩu hay không?” Ống dẫn dầu mỏ có vấn đề chắc chắn xảy ra không lâu, nhưng ít nhất cũng đã một, hai ngày Hiện internet phát triển mạnh mẽ, tin tức bị che giấu đã hai ngày mà không ai hay biết, chắc chắn công ty Bryant đã dùng biện pháp mờ ám để ngăn chặn tin tức. “Em sợ?” Khúc Nhạc ngạo nghễ nhìn cô, dáng vẻ bình tĩnh tự tin. Triệu Hàm Như trừng anh, càng gần chân tướng càng đáng sợ. “Đưa anh.” Khúc Nhạc lấy Ipad của cô, vừa lái xe, vừa bấm bấm. “Anh định làm gì thế?” Dưới bầu trời mờ tối, hai gã đàn ông cao to xông ra từ ven đường. “Dừng xe! Dừng xe!” Một tên vừa ra hiệu vừa quát. Nhìn thấy bọn họ chặn trước đầu xe, Triệu Hàm Như lo lắng chảy cả mồ hôi. “Mấy người định đi đâu?” Tên to con nghiêm mặt, nhìn họ đề phòng. Hai thanh niên châu Á, ăn mặc như học sinh, nhìn rất khờ khạo, vẻ mặt hốt hoảng nhìn bọn chúng, chắc không phải phóng viên hay đối thủ cạnh tranh, nhưng không thể trông mặt bắt hình dong, không nên lơ là. “Chúng tôi muốn đến trấn Aups, không phải đường này hả? Mấy người là ai?” Khúc Nhạc ngơ ngác lo lắng nhìn bọn chúng. “Trấn Aups là phải rẽ vào ngã rẽ ở con đường đằng trước kìa, hai người nhầm đường rồi.” Tên to con sầm mặt nói, không hề mất cảnh giác khi thấy họ nhỏ tuổi. Khúc Nhạc không phục đưa Ipad cho họ xem, “Không đúng đâu, maps chỉ đường thế này này! Rõ ràng là đi đường này mới đúng.” “Chỉ đường sai rồi, đường này thông sang rừng rậm, đi tới nữa là biển rồi.” Tên to con cau mày, vẻ mặt không căng thẳng như vừa nãy. “Thật hả?” Khúc Nhạc nghi nhờ nhìn bọn chúng. “Đương nhiên.” Tên to con ra hiệu cho họ đi ngay, rõ ràng không cho họ cơ hội dóm ngò gì cả. Mãi đến khi xe quay về đường cao tốc, Triệu Hàm Như thở dài nhẹ nhõm: “Vừa nãy em sợ chết đi được!” “Em mà cũng sợ hả? Lúc lừa Ryan và tên Carey, sao em không sợ?” Khúc Nhạc nhìn cô, cảm thấy buồn cười. “Sao giống nhau được? Lúc nãy là núi đồi hoang vu, lỡ bị người ta giết thì sao?” Triệu Hàm Như vẫn sợ hãi vuốt ngực. “Em xem phim nhiều quá đó, những công ty này chỉ thích dùng tiền mua chuộc người thôi, còn giết người diệt khẩu quá mức thô bạo họ sẽ chẳng dùng đâu.” “Sao anh không nói sớm? Nói không chừng tụi mình còn lừa bọn chúng một khoản ấy chứ.” “Không ngờ em thiếu tiền đến thế. Vừa rồi em nhìn rõ chưa?” “Sao nhìn rõ được chứ? Ranh giới của bọn chúng xa như thế, tụi mình ở ngoài phạm vi, chẳng nhìn thấy gì cả!” “Vậy em kết luận thế nào?” “Chắc chắn ống dẫn bị rò rỉ, anh không ngửi thấy mùi dầu mỏ nồng nặc à? Thật ra không cần phải đi sâu vào đó, dựa vào mũi là đoán được rồi.” Triệu Hàm Như thoải mái dựa vào ghế, tâm trạng bình tĩnh lại, ít ra cũng không uổng công đi một chuyến. “Bọn chúng che giấu tin tức này ít nhất nhất hai ngày rồi, quả thật không dễ đâu.” “Chưa chắc, mùi dầu mỏ nồng nặc thế kia, đến chỗ chúng ta còn ngửi thấy, người xe qua lại đông như thế sao tin tức không tuồn ra được chứ?” “Chắc chắn có, chờ ngày mai cổ phiếu bên Bryant rớt giá thôi.”