“Sáng mai chúng ta bán khống cổ phiếu đi!” Triệu Hàm Như vung tay, vẻ mặt hưng phấn. “Em muốn bán khống nó hả?” Ánh mắt Khúc Nhạc quái lạ. “Sao? Chẳng lẽ anh muốn chờ thêm?” Cô nhìn anh không thể tin được. “Em hiểu bao nhiều về Bryant?” “Không nhiều lắm, chỉ đọc sơ sơ tư liệu và báo cáo tài chính thường niên của bọn họ mà thôi, đương nhiên có cả lý lịch trích ngang của nhưng nhân viên nòng cốt nữa, còn mấy cái khác thì không.” “Em thấy khả năng phá sản là bao nhiêu?” “Rất cao, đường ống dẫn dầu này là đường ống vận chuyển giàn khoan trên biển, chắc không chỉ rò rỉ phần này đâu, chắc có thể rò rỉ cả trên biển nữa. Ở đây có đồng ruộng, rừng rậm, mạch nước ngầm, hơn nữa còn cả biển nữa, tai nạn lần này chẳng khác gì tai nạn sinh thái cả, công ty bọn chúng phải đền bù đậm lắm đây.” “Ừ, đa số mọi người đều nghĩ thế, bắt đầu từ ngày mai chắc chắn sẽ là cơn bão bán khống cổ phiếu công ty bọn họ.” “Vậy mà anh còn định ngược dòng?” “Mấy năm nay, có nhiều công ty dầu mỏ bị phá sản do giá dầu trượt dài, nhưng lúc giá dầu chưa tuột dốc, hoạt động chủ yếu của công ty Bryant ở California là vận chuyển đường ống, nhưng kinh doanh chủ yếu của họ chính là khai thác. Nửa năm trước vừa phát hiện nguồn dầu mỏ lớn ở Texas, họ cũng kinh doanh ở mấy quốc gia nữa, công ty lớn với sản lượng dầu là 480 ngàn thùng dầu, không dễ phá sản đâu.” “Anh nói cũng đúng, chắc không phá sản đâu, nhưng chắc chắn giá cổ phiếu sẽ rớt mạnh rồi.” “Anh lại hy vọng nó phả sản…” Triệu Hàm Như sáng mắt, thình lình hiểu ra: “Ý anh là, có thể họ sẽ xảy ra tình trạng không có cách nào trả nợ ngắn hạn, rồi xin bước vào trình tự phá sản để tái cấu trúc? Anh chắc chắn họ sẽ chọn chapter 11? Anh suy quá bạo đấy?” Thường thì các công ty xin phá sản được chia làm hai loại, một loại là chapter 7 tức công ty hoàn toàn chấm dứt hoạt động kinh doanh thường ngày để bước vào trình tự phá sản phát mãi. Còn một loại là chapter 11 tức là nhờ chủ nợ để duy trì hoạt động kinh doanh của công ty, và đồng thời tiến hành chơi dài hạn giữa bên cho vay và các cổ đông. Một khi lợi ích các bên đạt thành nhận thức chung, có thể công ty sẽ hoạt động kinh doanh lại như trước. “Chỉ là giả thiết mà thôi, anh về dùng phần mềm phân tích thử xem, giờ chuyện mình phải làm là tìm nơi nào đó ngủ lại một đêm, hay là bay về luôn?” Tâm trạng Triệu Hàm Như đầy vui sướng, “Đương nhiên là về ngay luôn rồi! Sáng mai còn phải bán khống nữa đó, đâu có thời gian để lãng phí đâu? À ha, em phải mua vài Oil futures nữa, tin vừa truyền ra là giá dầu sẽ tăng lên đó.” Khúc Nhạc đột nhiên hỏi một câu, “Em có tài khoản à?” Triệu Hàm Như giật mình, lòng nhiệt tình tức thì bị dập tắt: “Hả! Em chưa kịp đăng ký nữa! Sao anh biết em không có tài khoản?” “Thấy em phân tích đạo lý rõ ràng thế là anh biết em thuộc loại chỉ nói không làm rồi. Lấy tài khoản của anh đi, dù sao chúng mình cũng đã thống nhất rồi, rủi ro thì cùng gánh, tiền lời thì chia.” “Được đó! Nghĩ thôi mà đã thấy lâng lâng rồi này!” Anh nhìn cô nói đùa: “Anh thấy em rất thích bán khống người ta đó nha, có thể hiểu là em có máu tàn ác không hả?” Cô cười nhạo, “Anh học phân tích gen lúc nào thế. Tiếc nhỉ, nếu em phát hiện điều này sớm thì…” Thấy Triệu Hàm Như im lặng, Khúc Nhạc liền nhìn cô một cái hỏi: “Thì sao?” Cô lắc đầu nhìn ra cửa sổ, bóng đêm yên ắng, không có bất cứ âm thanh gì. Nửa đêm lên máy bay, ai ai cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Triệu Hàm Như đắp chăn, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tình huống này làm cô nhớ tới đêm của một năm trước. Tâm trạng rối bời lên máy bay về nước, lại nhận được tin bố mẹ qua đời, thậm chí chẳng được gặp mặt bố mẹ lần cuối. Nếu tất cả đều trở lại lúc đầu, cô có đủ năng lực để thay đổi mọi thứ không? Trong lúc hoảng hốt, dường như cô đã quay về tiệc sinh nhật 16 tuổi. “Hôm nay con gái cưng của mẹ đẹp quá!” Tống Du dịu dàng vuốt ve mặt cô. “Mẹ… đúng là mẹ rồi!” Triệu Hàm Như ngỡ ngàng nhìn mẹ, cuối cùng không kiềm chế được tình cảm mà nhào vào lòng mẹ gào khóc, “Mẹ, con nhớ mẹ lắm!” “Con gái cưng, con sao thế? Đừng khóc nữa con, khóc mà lớp trang điểm nhòe ra đấy, bố đang chờ mình xuống lầu đấy.” Tống Du nhìn con mờ mịt, tay chân vụng về lau nước mắt cho con gái. Triệu Hàm Như hoảng sợ ngước mắt, “Đừng, đừng xuống mẹ… Mẹ, chúng ta phải nghĩ cách, có người muốn hại bố mẹ… Chúng ta không tổ chức sinh nhật nữa…” Tống Du thắc mắc, “Con gái, con nói gì thế?” Cô gần như hét khàn cả cổ: “Là bác, ông ta muốn chiếm cổ phần của bố mẹ, hãm hại bố! Ông ta muốn gọi người bắt bố đi!” Triệu Hàm Như lo lắng trong lòng nhưng lời nói thì chẳng có logic gì cả. Tống Du chẳng để tâm cười cười, lo lắng nhìn con, “Bác con? Triệu Minh Vĩ? Không đâu, bác ấy không thể làm thế đâu. Con gái, hôm nay con sao thế? Bệnh hả con?” “Không, mẹ, mẹ phải cẩn thận ông ta, ông ta muốn hại nhà mình!” Triệu Hàm Như khóc lóc khản cả tiếng, vì sao mẹ lại không tin cô? Tống Du cưng chiều nhìn con cười, “Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, đừng khóc nữa bé cưng, hôm nay là sinh nhật con đó.” Triệu Minh Hoành xuất hiện ở cửa phòng, kinh ngạc nhìn hai mẹ con, “Con gái cưng, con chưa xong nữa hả? Sao thế? Sao con gái ngoan của bố mẹ lại khóc?” “Bố ơi!” Triệu Hàm Như nhào vào lòng bố, khóc lóc thảm thiết, dường như không dám tin bố đã sống lại, “Bố, đừng bỏ con!” “Con sao thế? Bố mẹ không bỏ con đâu.” Triệu Minh Hoành và Tống Du thay phiên nhau khuyên con gái. Hình ảnh thay đổi rất nhanh, dường như cô tận mắt nhìn thấy mẹ đang lái xe trên đường, vẻ mặt nôn nóng, một tay nắm lấy vô lăng, một tay cầm di động… Cô hét to, “Mẹ cẩn thận! Mẹ đừng gọi điện!...” Nhưng Tống Du không nghe thấy. Trong tích tắc, xe tải chạy nhanh như điên vồ tới. Trước mắt cô là máu đỏ tươi… Mẹ… Triệu Hàm Như khóc lóc la hét, giật mình tỉnh lại, liền trông thấy đôi mắt đầy vẻ quan tâm. Anh là ai? Cô ngơ ngác nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt ấy rất đẹp, vừa quan tâm lại có sự bao dung yên bình, cảm xúc của cô đã được phục hồi. “Khúc Nhạc.” Cô khẽ gọi tên anh, các cơ vẫn luôn căng cứng đã thả lỏng. Lần đầu tiên sau khi bừng tỉnh khỏi ác mộng cô lại có tâm tình bình thản thế này, nhưng quần áo đã ướt đẫm bởi mồ hôi, hơi lạnh còn lưu ở đầu ngón tay.