Khúc Nhạc kinh ngạc nhìn Triệu Hàm Như, không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra mỗi ngày ngủ ba, bốn tiếng là chuyện bình thường trong giới người thép ở Wall Street, cả anh cũng là người tràn trề tinh lực, không cần nhiều thời gian nghỉ ngơi. Chỉ là anh không ngờ cô mới năm nhất mà đã thích ứng với kiểu sống này rồi. Xem ra trời sinh cô ra là để theo ngành này rồi. “Anh đi mua café, em uống gì?” “Gì cũng được, giống anh đi.” Triệu Hàm Như co rúm người vì mới rời khỏi nơi ấm áp bước ra bên ngoài. Gió lạnh thấu xương thổi tới, làm cô lập tức tỉnh táo lại. Sáng sớm mùa đông khí lạnh tận xương. Triệu Hàm Như hít thật sâu, không khí lạnh ùa tới đánh thức từng tế bào trong người. Cô rất thích cảm giác kích thích này. Trên đường người thưa thớt, thi thoảng có người lướt qua cũng đều vội vàng. Triệu Hàm Như đứng ở cửa quán cà phê, ngẩng đầu nhìn mặt trời mọc ở xa xa, vẻ ấm áp của nó không thể bao phủ lên người cô. Dù lạnh nhưng Triệu Hàm Như lại rất thích. Lúc Khúc Nhạc cầm cafe quay lại thì thấy cô đang rúc người trong lớp áo khoác dày, bóng lưng nhỏ bé, làm anh nhớ tới con mèo ở ven đường mình thấy lúc còn nhỏ, nhu nhược đáng thương như bị bỏ rơi. Anh bất chợt thấy đau lòng, cứ như lúc bị đau dạ dày vậy. Nỗi đau âm ỉ khó nói, không ác liệt lại như bóng với hình, luôn nhắc nhở sự tồn tại của nó mọi lúc mọi nơi. Triệu Hàm Như quay lại, bắt gặp ánh mắt anh, khóe mắt đuôi mày lạnh băng. Bấy giờ anh mới phục hồi tinh thần. Khúc Nhạc đưa bánh mì và cafe nóng hổi cho cô, “Bên ngoài lạnh lắm, sao không vào trong đó chờ? Ăn nhanh đi, ăn no rồi làm việc thật tốt.” Triệu Hàm Như cười như tia nắng ban mai: “Cảm ơn anh, lâu rồi không thấy mặt trời mọc, mặc dù đứng đây không nhìn rõ lắm, nhưng thấy mặt trời mọc thế này thật là hoài niệm.” Khúc Nhạc dừng bước, đứng im nhìn cô, ánh nắng sớm làm dịu đôi mắt anh. “Hương vị thế nào?” Triệu Hàm Như uống thử cafe Latte, vị vừa ngọt vừa béo làm cô nhăn mày, nhưng dù sao cũng là tâm ý của anh, nên cô đành đáp: “Cũng được.” “Với anh mà em còn phải giả vờ, không mệt ư?” Là sao? Triệu Hàm Như giật mình, nhìn anh khó hiểu. Khúc Nhạc nhếch môi, lại thở dài lạc lõng: “Thật ra em không cần phải giả vờ với anh đâu. Rõ ràng không thích còn cố ý nói cũng được, có nghĩa lý gì không?” “Em để ý cảm xúc của anh đó chứ, không ngờ anh khó chiều quá.” “Ai cần em để ý cảm xúc của anh chứ? Với lại, thường ngày cũng đâu thấy em để ý cảm xúc của anh đâu. Anh không biết em thích uống gì, đành mua đại cho em. Anh không muốn thấy em phải giả vờ trước mặt anh đâu, nên xin em cứ thành thật chút đi.” Triệu Hàm Như cong môi, coi như đồng ý, quơ quơ ly trong tay: “Được rồi, theo ý anh vậy. Thứ nhất, em không quen uống latte, em muốn uống cafe đen.” Khúc Nhạc quẳng cái ly không của anh vào thùng rác: “Vậy em tạm chấp nhận trước đi. Đi thôi, đi làm việc.” Triệu Hàm Như trừng mắt đuổi theo anh: “Này, anh trêu em!” Khúc Nhạc nén cười, nghiêm túc nói: “Bụng rỗng uống cafe đen không tốt.” “Anh bắt đầu chú ý sức khỏe từ bao giờ thế? Anh ho khan dữ dội thế kìa, còn nốc cafe, không sợ bệnh nặng hơn sao?” Khúc Nhạc bước nhanh về trước, hại cô phải vội chạy theo sau: “Không sợ, dù sao đến lúc đó cũng có em chăm sóc anh. Anh nhớ rõ em còn hứa nấu cháo cho anh nữa đó.” “Đó là hứa lúc trước thôi, giờ nếu anh bệnh nặng thì anh tự làm tự chịu, em không chịu trách nhiệm.” Mặt Triệu Hàm Như ửng hồng, không biết vì lạnh hay vì chạy theo, trông như con thỏ ngây thơ vô tội. Khúc Nhạc nhịn không được giơ tay xoa tóc cô, ánh nắng chiếu vào mái tóc dài thẳng của cô, khiến anh xúc động muốn chạm vào. “Ơ?” Triệu Hàm Như hơi hoảng hốt nhìn anh. Động tác quá thân mật làm hai người hơi xấu hổ. Khúc Nhạc bình tĩnh rụt tay lại, đầu ngón tay vẫn còn xúc cảm mượt như tơ. Anh lén chà chà đầu ngón tay. Còn nhớ lúc còn nhỏ, anh thích ăn bánh kem sữa tươi, cũng ngọt mềm thế này. Khúc Nhạc cho tay vào áo khoác như muốn giữ lâu cảm giác ngọt ngào này: “Tối nay anh muốn ăn cháo, đừng quên đấy.” “Thật ra em cũng muốn ăn cháo. Trời lạnh thế này, nếu sáng sớm có bát cháo nóng hôi hổi thì hay rồi, có sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao…” Triệu Hàm Như chán chường nhìn bánh mì và cafe trong tay. Ở nước ngoài càng lâu thì càng hoài niệm ẩm thực quê hương: “Khúc Nhạc, anh biết làm bánh bao nước không? Em rất thích loại bánh bao nước nhỏ nhỏ, chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con ấy, nước bên trong vừa thơm vừa ngọt…” Thấy dáng vẻ thèm thuồng chảy nước miếng của cô, Khúc Nhạc buồn cười: “Em không định nấu cháo mà làm bánh bao nước cho anh ăn à?” “Ha ha, sao vậy được chứ? Ngoài pha cafe đen ra, em không làm được gì cả. Hay anh làm bánh bao nước cho em ăn, chờ anh hết bệnh thì em pha cafe đen cho anh?” “Xem như anh đã hiểu rõ, em toàn nói có lệ thôi. Đúng là em thuộc dạng không làm mà cũng có ăn bẩm sinh rồi.” “Đừng nghĩ em xấu xa thế chứ, là em có lòng nhưng không có sức thôi. Em không đa tài đa nghệ giống anh. “Anh thật tò mò, em thèm đến thế, cái gì cũng không biết, sao không đói chết nhỉ?” “Em vốn đâu có thèm! Trước khi gặp anh, em cũng không kén ăn, với em thì ăn cơm chẳng khác gì ăn thức ăn cho gia súc cả. Chỉ cần lấp đầy bụng thì ăn gì cũng được, ai bảo anh nấu ăn ngon như thế như thế…” “Trách anh hả?” “Em đâu dám chứ, chẳng qua ở trước mặt anh mới thèm mà thôi, luôn ngóng trông ngày nào đó anh hảo tâm lại nấu bữa ngon cho em. Nếu không ở trước mặt anh, con sâu thèm ăn trong em sẽ tự động ngủ đông, cho em ly cafe đen em cũng sống được nữa là.” Khúc Nhạc nghe cô nói thì bật cười: “Hôm nào em mời sâu thèm ra đi, giới thiệu cho anh quen với. Uống ít cafe đen thôi, ảnh hưởng đến dạ dày đó.” Triệu Hàm Như nhìn anh, nụ cười ấm áp khẽ lướt qua. Thật ra trước đây, cô chưa từng quen uống cafe đen, loại cô thích là latte vừa ngọt vừa béo này. Nhưng latte hiệu quả nâng cao tinh thần có hạn, máy pha cafe nhà Tống Cẩn pha café đen dễ hơn nhiều. Dần dà, cô cũng có thói quen uống café đen. Dường như sau khi bố mẹ mất, chẳng còn ai quan tâm cô nữa, cô vẫn luôn một mình đi trên đường.