Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Cả Đường Tuấn Hào và quản lý của hắn trước giờ đều chưa từng nghe nói tới nơi như Cục 9 này, lập tức vô cùng do dự, đặc biệt là quản lý của hắn, từng nghe nói tới một vài truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng trong nước đúng là có một tổ chức thần bí thuộc quốc gia, chỉ là trong những truyền thuyết này, mấy tổ chức như vậy đa số vô cùng thần bí, không có cái nào tốt, anh ta chỉ lo Đường Tuấn Hào vào rồi sẽ không ra ngoài nổi nữa.

Anh ta cũng không biết rằng những truyền thuyết này đa số bắt nguồn từ tiểu thuyết mà bịa đặt ra, nhưng sự do dự trong lòng anh ta cũng chỉ là sự sợ hãi của người bình thường đối với những thứ mình không hiểu theo bản năng mà thôi, không thể trách được.

Cố Tinh Hà vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nếu người ta rõ ràng là đã sợ họ “cắt miếng nghiên cứu” Đường Tuấn Hào, thì hắn cũng không thể nói quá lên được, cái tên “tổ chức tà ác” này muốn trụ vững cũng không phải là chỉ nói chơi đâu.

Có điều người quản lý bây giờ chỉ có thể dựa vào Tô Ngọ để cứu tính mạng và sự nghiệp của Đường Tuấn Hào, không dám từ chối ngay, vẫn nghe lời khuyên bảo của cậu.

“Không phải như vậy đâu, mấy người Phi Ngang chỉ muốn tra ra nguyên nhân tại sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy mà thôi, anh không muốn biết sao? Nhỡ sau này anh ấy lại gặp phải chuyện như vậy thì làm sao bây giờ?” Tô Ngọ chậm rãi khuyên nhủ.

Người quản lý ngẩn ra, không thể không nói điểm này cũng chính là điểm mà người quản lý lo lắng nhất. Trước kia anh ta vẫn cho rằng Đường Tuấn Hào chỉ là trúng tà hoặc bị người ta hạ tà thuật gì đó sau lưng —— dù sao mấy truyền thuyết bí ẩn như vậy trong giới này cũng không ít —— nhưng bây giờ đã hiểu được tình huống thì lại khác, bất kể có thế nào đi nữa thì Đường Tuấn Hào cũng không phải là có bệnh trong người, mới chỉ nguyên nhân như vậy thôi đã rất đáng nghiên cứu kĩ.

Cuối cùng vẫn là chính bản thân Đường Tuấn Hào đồng ý, hắn sẽ tới Cục 9 một chuyến.

Lúc này Tô Ngọ mới yên tâm, thương lượng với hắn sáng hôm sau sẽ tới đây xong mới cúp máy.

“Cảm ơn Tiểu Ngọ, có mệt không? Em nghỉ một lát đi.” Viêm Phi Ngang bóp đầu cho Tô Ngọ, thực ra bây giờ anh muốn cúi xuống hôn cậu, chỉ là anh vẫn còn đang trong giờ làm việc, chuyện này đúng là hơi khó thực hiện.

“Đừng khách khí, em không mệt.” Tô Ngọ cười híp mắt lắc đầu. Mấy thú con nghịch ngợm chạy leo lên người Viêm Phi Ngang, bé hai bướng bỉnh nhất, chạy tót lên đầu ba ba Phi Ngang ngồi xuống, bé ba bé tư cũng muốn trèo lên theo, thú con ríu ra ríu rít ồn ào liên tục, Tô Ngọ cảm thấy mấy đứa thật đúng là không ra gì, giơ tay bắt hết lại, đặt lại lên người mình.

“Đừng quấy rầy ba các con làm việc.” Tô Ngọ đặt mấy thú con ngồi lên bàn làm việc của Viêm Phi Ngang, xếp các bé thành một hàng, nghiêm túc chỉ tay vào người các bé, nói.

“Chít!” Các thú con cực kì ngoan, đồng ý ngay, chỉ có điều Tô Ngọ cũng là “chỉ có người làm cha là hiểu lòng con mình nhất”, đã quá rõ tính tình mấy đứa nhóc này, biết mấy đứa chỉ là đồng ý trên đầu môi chót lưỡi, còn trong lòng suy tính như nào thì vẫn sẽ làm như vậy, trong lòng cậu vô cùng bất đắc dĩ.


Các bé con từ trước tới nay chưa từng tới phòng làm việc của ba ba Phi Ngang bao giờ, tỏ vẻ vô cùng hiếu kì, bò loạn xung quanh bàn làm việc của anh. Chỉ có điều cái bàn làm việc cực lớn này đối với mấy đứa nhóc thực sự có chút nhàm chán, cuối cùng bé hai bò tới bên chậu cây đặt ở góc bàn làm việc kia, cũng không biết bé nghĩ gì, không ngờ lại tè một bãi vào trong chậu…

Bé hai làm chuyện xấu, bé ba bé tư đương nhiên không thể không noi theo, cũng leo lên xùy xùy hai bãi, đồng thời mấy đứa còn giật dây bé cả và bé út làm cùng, chơi thật vui! Đương nhiên, bé cả luôn thích sạch sẽ, khi biến về hình người tè xong sẽ lập tức khóc òa lên gọi người tới thay tã lót cho mình nhìn hành vi của các bé cực kì không lọt, không thèm để ý tới ba đứa, bé út không phản kháng mạnh bằng bé cả, nhưng hành vi đại tiểu tiện mọi chỗ “thô bỉ” như vậy, bé đương nhiên cũng không nhìn lọt theo.

Tô Ngọ mới chỉ đi rửa cái tay về, đã ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc bay ra từ bàn làm việc, lại nhìn vẻ mặt của mấy thú con, sao có thể không hiểu các bé vừa mới làm chuyện tốt gì chứ!

“Thằng hai!!!” Tô Ngọ nhất thời giận điên lên rồi, mấy đứa trẻ hư hỏng này càng lúc càng vô pháp vô thiên! Ngay cả cái hành vi đi tè bậy này cũng đã học xấu được rồi!!!

Viêm Phi Ngang hoàn thành xong phần công việc của hôm nay, khi trở lại văn phòng liền thấy Tô Ngọ đang đầy mặt nghiêm túc đứng trước bàn làm việc, giáo huấn ba đứa hai, ba, tư nghịch ngợm nhà mình.

Tô Ngọ lần này thực sự rất giận, bé hai, ba, tư nghe giọng nói tức giận của ba ba Tô Ngọ, cuối cùng cũng hiểu ra hành động của mình đã quá mức, ngoan ngoãn cúi đầu lần lượt nghe dạy bảo, bộ dáng cực kì ủ rũ.

Viêm Phi Ngang hỏi rõ tình huống xong cũng không nói thêm gì nữa, thấy ba thú con bị trách mắng cũng rất đáng thương, có điều anh hiểu hành vi của đám trẻ con không thể cứ để vậy mà thành thói quen được, cũng không khuyên bảo gì nhiều, chỉ đi tới dọn chậu cây ném đi, cầm khăn lau bàn, coi như là giải quyết hiện trường.

“Đã biết hành động của các con hôm nay là xấu tới mức nào chưa?” Tô Ngọ đưa ngón tay gõ mạnh xuống mặt bàn ngay trước mặt mấy thú con, mặt đầy nghiêm túc hỏi.

“Chít chít…” Ba thú con nhỏ giọng đáp một tiếng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

“Lần sau mà còn như vậy nữa sau này sẽ không mang các con ra ngoài chơi.” Tô Ngọ trưng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc dạy dỗ các con.

Các thú con có chút sợ hãi, lại nhỏ giọng chít chít thêm vài tiếng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Viêm Phi Ngang dọn bàn làm việc xong, thấy cũng đã tới lúc, liền đi tới hoàn thành phần kết.


Thế là hai người ba, một người vai phản diện, một người vai chính diện, thành công dọa dẫm bọn nhóc coi trời bằng vung xong, đợi đến lúc về nhà quả nhiên đều đàng hoàng lại, chui trong quần áo của Viêm Phi Ngang cũng không dám ló đầu ra.

Người một nhà ra ngoài ăn cơm theo thường lệ, còn đi xem phim một hồi, mới trở về nhà.

Khi họ về đến nhà đã muộn hơn thời gian bình thường lũ nhỏ đi ngủ rồi, từng đứa được Viêm Phi Ngang đặt lên giường, đã ngủ tới không biết trời đất là gì, co móng vuốt, lộ ra cái bụng mềm mại trắng như tuyết, mặc người muốn làm gì thì làm cũng không tỉnh lại.

“Aiz, trẻ nhỏ thật khó dạy bảo.” Tô Ngọ tắm xong nằm lên giường, hôm nay cậu coi như đã hiểu được ý nghĩ sâu sắc của câu nói “nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ” kia, năm thú con nhà cậu này mới sinh ra chưa được hai tháng, cậu đã cảm thấy bản thân sắp thành giáo sư triết học tới nơi rồi.

“Cứ từ từ, các con còn nhỏ mà.” Viêm Phi Ngang nằm bên cạnh cậu, ôm người vào trong lòng.

“Anh nói cũng phải.” Các thú con dù sao cũng mới chỉ ra đời hơn một tháng, nhà người ta, đứa nhỏ lớn bằng vậy trừ ăn uống, nở nụ cười ra thì cũng không biết làm gì hơn, mấy đứa nhỏ nhà họ đã biết nghịch ngợm rồi, thế nên mới có thể để lại cho người ta ấn tượng rất khó dạy bảo.

Viêm Phi Ngang hôn lên trán cậu một cái, “Ngủ đi.”

Hai chồng chồng rất nhanh đã ôm nhau chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, nếu không phải nửa đêm điện thoại di động của Viêm Phi Ngang đột nhiên reo vang thì đây nhất định chính là một đêm vô cùng ngon giấc.

Viêm Phi Ngang mở mắt ra, cầm điện thoại di động liếc mắt nhìn, là Cục 9 gọi tới, bắt máy xong anh thấp giọng nói: “Sao vậy?”

“… Tôi biết rồi.” Viêm Phi Ngang cúp máy, dù anh nói rất nhỏ nhưng Tô Ngọ vẫn tỉnh giấc.

“Bên Đường Tuấn Hào xảy ra chút chuyện, anh đi một chuyến rồi về ngay, em cứ ngủ đi.” Viêm Phi Ngang hôn lên trán cậu một cái, đứng dậy mặc quần áo.


“Hả, anh ấy bị sao vậy? Có phải là lại ‘phát bệnh’ rồi không?” Tô Ngọ cực kì lo, hình ảnh Đường Tuấn Hào bị trói trên giường vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt cậu.

“Không phải, cậu ta bị tập kích, cụ thể thế nào thì vẫn chưa rõ, anh đi xem xem rồi sẽ thông báo lại cho em sau.” Đang lúc nói chuyện, Viêm Phi Ngang đã mặc quần áo vào xong, vỗ vỗ vai cậu đi xuống dưới tầng.

Viêm Phi Ngang chỉ nói là đi xem xong sẽ về ngay, nhưng đến tận sáng hôm sau anh mới gọi điện về cho Tô Ngọ.

“Tình hình thế nào rồi? Có phải nguồn sức mạnh trong cơ thể anh ấy bị mất khống chế rồi không?” Tô Ngọ lo lắng hỏi.

Viêm Phi Ngang trầm mặc một hồi rồi mới hơi trầm giọng đáp: “Đường Tuấn Hào nửa đêm bị người ta phục kích, hình như có người muốn giết chết cậu ta, có điều Đường Tuấn Hào cuối cùng lại mất tích… sống chết không rõ.”

Tô Ngọ giật mình, lẩm bẩm gì đó một lúc cũng không nói thành lời.

Tình hình trong nhà Đường Tuấn Hào có thể nói là cực kì thảm khốc, đồ đạc trong phòng đều bị phá hủy, máu mang theo mùi tanh nồng đâu đâu cũng có, trên tường, trên sàn nhà, có thể thấy được tình hình lúc đó hung hiểm tới cỡ nào.

Cố Tinh Hà là người đầu tiên dẫn người tới, hắn dẫn người lục soát cả một đêm cũng không tìm thấy Đường Tuấn Hào đâu, lúc này mắt đã ngập đầy tơ máu, không nhịn được nóng giận mắng một câu.

Long Văn vẫn đi theo hắn nói: “Xem ra nguyên nhân cậu ta đột nhiên ‘phát bệnh’ cũng không hề đơn giản đâu.”

Nhân viên kĩ thuật của Cục 9 lấy mẫu máu trong phòng, Tô Ngọ liếc mắt nhìn, bỗng cảm giác trong máu này có chứa một tia yêu khí, vội đi tới.

“Có thể để tôi nhìn một chút được không?” Tô Ngọ ngồi xổm bên cạnh nhân viên kĩ thuật đang vây quanh một bãi máu tươi lớn.

“Tô cố vấn đấy à, đương nhiên là có thể.” Một người trong đó nhanh chóng chừa một chỗ trống ra cho cậu.

Tô Ngọ đi tới cẩn thận kiểm tra một hồi, xác định máu tươi ở đây quả nhiên đều đến từ một yêu tinh, hơn nữa còn là yêu tinh cậu đã từng tiếp xúc.

“Bạch Trúc…” Tô Ngọ gọi cái tên này ra, không khỏi lo lắng, Bạch Trúc tuy có thể hóa thành hình người nhưng linh lực yếu ớt, cậu tới nơi này nhất định là bởi muốn cứu Đường Tuấn Hào, còn bị chảy cả vũng máu to như thế, không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không.


“Aiz.”

“Sao vậy?” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu.

Tô Ngọ nói cho anh nghe lo lắng của bản thân, sau đó đi tới bên cửa sổ cảm ứng một chút, quả thực có từng tia yêu khí đang lan tràn trong không khí, cậu nhanh chóng làm một phép truy tung.

Chỉ là có lẽ trước đây Bạch Trúc sợ bị đạo sĩ truy đuổi nên ngoài yêu khí lẫn trong máu bị rò rỉ ra thì tất cả yêu khí còn lại đều đã bị cậu dùng pháp thuật che giấu đi, Tô Ngọ đương nhiên không thể tìm ra được tung tích của cậu.

Tô Ngọ lo lắng mười phần nói: “Nếu họ đã chạy ra ngoài thì Đường Tuấn Hào quá nửa đã được Bạch Trúc mang đi, như vậy bây giờ họ hẳn đang trốn ở một nơi nào đó, tạm thời coi như là an toàn, nhưng nếu họ đã bị người bắt đi thì đúng là gay to rồi.”

“Chúng ta đi thăm dò tung tích của Bạch Trúc trước đã, có lẽ sự tình vẫn chưa tồi tệ tới mức ấy đâu.” Vẻ mặt Viêm Phi Ngang vô cùng nghiêm nghị, bây giờ họ vẫn chưa chắc chắn chuyện của Đường Tuấn Hào có liên quan gì tới đám người kia hay không, nếu là vậy, thì mục đích của chúng là gì, có phải đang nhắm tới họ hay không? Vậy kẻ đã tạo ra chuyện này lại là ai?

—— Không thể không nói, cái quẫn cảnh ngay cả ai là kẻ địch cũng không biết này, thật sự rất thách thức người ta.

“Vậy chúng ta tới công viên mà Bạch Trúc đang ở xem sao.” Trong lòng Tô Ngọ vừa lo lại vừa phẫn nộ, sau khi cậu xuống núi, đã nhiều lần đối mặt chạm trán với đám người kia, tới bây giờ, tất cả những người bị chúng gieo vạ, đều là người lương thiện chẳng liên quan gì tới chuyện này, ví dụ như bây giờ là Đường Tuấn Hào và Bạch Trúc, hay là mấy người Tiêu Triển trước đây… những kẻ này thực sự đúng là rất xấu xa!

“Ừm, anh đi cùng với em.” Viêm Phi Ngang gật đầu. Hôm nay Tô Ngọ không mang các con đi cùng, chính là sợ để các bé phải nhìn thấy tình cảnh máu me đáng sợ, chỉ có hai người họ cùng hành động với nhau.

Điện thoại của Bạch Trúc đã không gọi được từ sớm, trên đường hai người Tô Ngọ đi, có dùng điện thoại gọi thêm một lần nữa, kết quả đương nhiên là vẫn như vậy.

Công viên nơi Bạch Trúc cư trú kia chiếm diện tích không nhỏ, có vài rừng cây và hồ nước, có lẽ là bởi muốn tránh né sự truy sát của đạo sĩ nên Bạch Trúc cũng đã cẩn thận bố trí phép thuật che giấu khí tức trong công viên, nếu không phải Tô Ngọ cũng là yêu tinh, trong lúc đi loanh quanh ở công viên mơ hồ có thể cảm nhận được một chút khí tức yếu ớt thì có lẽ ngay cả cậu cũng sẽ không biết được nơi này đã từng có một yêu tinh ở.

Công viên rất lớn nhưng người qua lại không nhiều, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đi thẳng vào rừng cây nơi không có người qua lại, quả nhiên tìm thấy một “tiên phủ” đã bị che giấu đi, cửa của “tiên phủ” có bố trí cấm chế, trừ phi Tô Ngọ trực tiếp dùng linh lực loại bỏ, bằng không cũng sẽ không vào trong được.

Tô Ngọ thử dùng yêu lực của bản thân truyền giọng nói của mình vào, tận lực nói rõ lí do mình tới một cách ngắn gọn, chỉ tiếc đợi cả nửa ngày ngoài “tiên phủ” cũng không nhận được bất kì đáp án nào, với tính cách của Bạch Trúc, chỉ có thể hiểu rằng cậu vẫn chưa về tới nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận