Lúc người bạn chí cốt đi đến, tình cờ nhìn thấy Lâm Chiêu đang giảng bài cho Mạc Kỳ, hai người ngồi gần sát nhau, Mạc Kỳ nằm nhoài trên bàn, thỉnh thoảng gật gật đầu, nhưng tầm mắt hoàn toàn không nhìn vào sách mà nhìn chằm chằm vào Lâm Chiêu. Còn Lâm Chiêu, mặc dù bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại hơi lảng tránh, gò má đỏ bừng một cách đáng ngờ.
Người bạn chí cốt có một dự cảm không lành.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc chắn là như vậy.
“Ừ ừ.’’ Mạc Kỳ khẽ gật gật đầu theo giọng nói của người con gái, giọng nói của cô thật dễ nghe, cằm cô thật xinh đẹp, làn da cô thật trắng, cổ cô vô cùng tinh tế, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nếu cắn một miếng lên đó sẽ như thế nào nhỉ?
“Hiểu không?’’ Lâm Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giảng xong rồi.
“Ừ, đã hiểu.’’ Mạc Kỳ chớp mắt, gật đầu với cô.
“Vậy thì tốt rồi.’’ Lâm Chiêu nói, đang định dời ghế sang một bên.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Kỳ đột nhiên ngồi dậy, kéo Lâm Chiêu: “Em còn chưa thưởng cho anh đâu.’’
Nghe được câu này, trái tim Lâm Chiêu đột nhiên nổ tung, chẳng lẽ cái tên này không nhìn hoàn cảnh sao, vẫn còn đang ở trong phòng học đó!
“Chiêu Chiêu.’’ Cậu nắm lấy quần áo cô lắc lắc, giống hệt như một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi lấy lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Chiêu thực sự chịu thua dưới tay cậu rồi, cô đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này mới ra lệnh: “Quay mặt đi.’’
Mạc Kỳ ngoan ngoãn quay mặt đi nơi khác, má trái hướng về phía cô.
Lâm Chiêu nhanh chóng cúi người về phía trước, Mạc Kỳ canh chuẩn thời gian quay đầu lại, nụ hôn đáng lẽ dừng lại trên má lập tức rơi xuống trên môi cậu.
Lâm Chiêu giật mình, vội vàng rời đi. Mạc Kỳ cười hì hì, ở trước mặt cô liếm quanh môi một lần: “Nụ hôn của Chiêu Chiêu thật ngọt ngào.’’
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trừng mắt lườm cậu một bài: “Làm bài tập của anh đi.’’
“Được, nghe lời em.’’
Nếu Mạc Kỳ có một cái đuôi, chắc hẳn bây giờ cái đuôi kia đã vẫy lên đến tận trời xanh rồi cũng nên, Lâm Chiêu nghĩ.
“Phù”, cô thở ra một hơi, hai tay ôm má, chậm rãi xoa dịu nhịp tim của mình, a a a a, gò má nóng quá đi mất.
Đứng trong góc chết của tầm mắt, nơi bị Lâm Chiêu bỏ qua, người bạn tốt đã nhìn thấy tất cả mọi thứ vừa mới diễn ra.
Lạch cạch, cây bút rơi xuống đất. Cô ấy mở to hai mắt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lâm Chiêu với Mạc Kỳ? Với Mạc Kỳ?
Mạc Kỳ…
Trong khi người bạn tốt đang sửng sốt ngẩn người, dường như Mạc Kỳ đã nhìn rõ, ánh mắt cậu lập tức quét về phía này, hơi thở âm u.
Trái tim người bạn tốt nhảy dựng lên, vội vàng thu hồi tầm mắt của mình.
Lúc người bạn tốt tìm đến Lâm Chiêu là hy vọng cô có thể tránh xa Mạc Kỳ, nhưng có vẻ như không khả thi cho lắm. Trên đường đi, khi cô ấy và Mạc Kỳ đi ngang qua nhau, cô ấy định cúi đầu nhanh chóng lao đi, nhưng không ngờ Mạc Kỳ lại chủ động gọi cô lại.
“Cậu là bạn của Chiêu Chiêu?’’ Mạc Kỳ híp mắt mỉm cười nhìn cô: “Có phải cậu đang hiểu lầm tôi chuyện gì đó không, có cảm giác như cậu không thích tôi lắm?’’
Nhưng lúc cậu mỉm cười nhìn có vẻ như thực sự trong sáng và vô hại. Người bạn tốt không nhịn được rùng mình, không, tất cả đều là giả, cậu ta không thể vô hại như thế được.
Nếu cậu muốn giả vờ, tôi đây cũng thuận theo mà làm vậy. Người bạn tốt ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu thích Chiêu Chiêu?’’
Quả nhiên Mạc Kỳ trông giống hệt như một thiếu niên ngây thơ mới rơi vào lưới tình, đúng lúc đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu: “Ừ.’’
Từ tận sâu đáy lòng người bạn tốt cảm thấy ớn lạnh, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Thật đúng là rất biết giả vờ.’’
Mạc Kỳ cong môi: “Tôi không hề giả vờ, chẳng phải cậu cũng đã nhìn ra tôi thích cô ấy đến nhường nào rồi sao?’’
Chỉ với một câu nói, khí thế của cậu đã hoàn toàn thay đổi, giọng điệu trầm thấp lạnh nhạt, giống như một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên giữa ngày nắng.
Người bạn tốt thay đổi sắc mặt: “Rốt cuộc mục đích của cậu là gì? Cậu căn bản không hề vô hại giống như bề ngoài, mục đích cậu tiếp cận Chiêu Chiêu là gì?’’
“Tôi có mục đích gì?’’ Mạc Kỳ nở một nụ cười tựa như gió thoảng: “Còn không phải là do thích cô ấy sao?’’
“Cậu thích cậu ấy? Cậu là đồ biến thái!’’
Trong nháy mắt, nụ cười trên môi Mạc Kỳ lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Biến thái?’’
Người bạn tốt cũng không nhượng bộ: “Đúng vậy, rất biến thái! Chính là cậu, cậu đã làm gì cậu ấy? Trong khi cậu ấy không biết chuyện gì cậu đã làm gì?’’
Trên trán Mạc Kỳ giống như bị bao phủ bởi một tầng bóng đen, giọng điệu cũng tăng lên rất nhiều: “Hử? Tôi làm gì?’’ Vẻ mặt lạnh lẽo của cậu tựa như Tu La đến từ địa ngục, “Tôi thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, là cô ấy đã gieo vào trái tim tôi một hạt giống, bây giờ lại tưới mát khiến hạt giống kia nảy mầm. Tôi chẳng qua cũng chỉ nghe theo khát vọng của hạt giống kia, gần gũi, hấp thụ mà thôi, tôi làm gì?’’
Sắc mặt cậu âm u, khoé miệng nhếch lên mang theo mây đen mù mịt: “Tôi nói cho cậu biết, hạt giống này đã mọc thành một câu đại thụ che trời, gốc rễ ăn sâu vào tận xương tuỷ.’’
“Muốn rút cũng không được.’’
Người bạn tốt ngạc nhiên đến độ không thể nói thành lời.
Đúng lúc này, Lâm Chiêu xuất hiện: “Hả? Các cậu đều đang ở đây sao?’’