Lâm Chiêu về đến nhà, nhưng lại không dám đặt chân vào phòng mình, vừa mới đi được nửa đường thì dừng bước, quay trở lại sô pha, nằm xuống.
Nằm xuống, sau khi thả lỏng bản thân càng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác thường trong cơ thể mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc mới nhớ, cảm giác trong người lúc này cực kỳ giống với lần trước đó. Cũng là say rượu, cũng là tỉnh lại từ trên giường Mạc Kỳ, cũng là cả người chua xót mệt mỏi giống như bị nghiền qua.
Hay là… Lại “làm” chăng.
Chỉ có điều lần này, cô không có thể nào chắc chắn, rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, cuối cùng là ai chủ động trước.
Chuông cửa vang lên, người ấn có vẻ vô cùng gấp gáp. Chắc chắn là Mạc Kỳ, không cần nghĩ cũng biết. Lâm Chiêu nằm trên sô pha, không hề dao động.
Mạc Kỳ xoay xoay chốt cửa, không mở ra được. Cô đã khoá cửa bên trong. Cô đã khoá cửa. Cậu bấm chuông cửa, nhưng cô vẫn không mở.
Tại sao cô lại không mở cửa cho cậu?
Bóng ma trong lòng nhanh chóng lan rộng, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ trái tim. Sợ hãi, hoảng hốt, còn có sự kích động không ngừng tuôn trào.
“Chiêu Chiêu!’’ Cậu đập cửa, giọng điệu gấp gáp, “Em mở cửa cho anh được không, nghe anh giải thích được không?’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã hạ mình cầu xin như thế, em mở cửa cho anh được không?
Không, anh là đồ dối trá, dối trá!
Trong lòng Lâm Chiêu giống như có hai con người đang đánh nhau, mỗi một người đều có lập trường riêng của mình, không ai nhường ai.
Mạc Kỳ đứng ngoài cửa vẫn không chịu từ bỏ, không ngừng đập cửa: “Chiêu Chiêu, em mở cửa đi mà, em nghe anh giải thích được không?’’
“Chiêu Chiêu, anh sai rồi, em mở cửa ra đi.’’
“Chiêu Chiêu, em mở cửa đi mà, đừng bỏ mặc anh.’’
“Chiêu Chiêu, đừng bỏ mặc anh.’’
“…”
Nói đến đây, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào. Trong lòng Lâm Chiêu bực bội vô cùng, trong đầu hiện lên dáng vẻ tủi thân không ngừng rơi nước mắt của cậu, đúng thật là, nước mắt đàn ông không dễ rơi, cậu khóc cái gì mà khóc, cô còn chưa nói gì mà.
Lâm Chiêu đột nhiên đứng lên, đi đến trước cửa.
Người màu trắng đắc ý nói với người màu đen: “Yeah, tôi đã thắng.’’
Người màu đen bĩu môi: “Thì sao, chẳng phải hai ta đều giống nhau sao?’’
Tất cả những mâu thuẫn vướng mắc cũng chỉ để thoả mãn cho việc cô lấy cớ đi mở cửa cho cậu mà thôi.
Mạc Kỳ cũng không thể hiểu nổi bản thân mình, đây là lần đầu tiên cậu hoảng loạn như thế, sợ hãi như thế, bất lực như thế, lo lắng từ nay cô sẽ kinh thường, ghét bỏ và rời xa cậu mà đi như thế.
Tiếng ồn ào ngoài cửa dẫn đến mấy lời phàn nàn, có người ở trên lầu đi xuống mắng: “Mới sáng sớm gào gì mà gào thế.’’
Nhưng dường như Mạc Kỳ không nghe thấy, cậu vẫn đắm chìm trong nỗi đau khổ của mình như cũ, nước mắt làm nhoè đi tầm mắt từ lúc nào cũng không hề hay biết.
“Chiêu Chiêu, em mở cửa đi, đừng bỏ mặc anh được không, đừng… Đừng bỏ mặc anh mà.’’
Cậu một tay gõ cửa, nhưng lại gõ vào khoảng không, cậu vội vàng mở to mắt, mặt đối mặt với Lâm Chiêu vừa mở cửa ra.
“Ồn ào muốn chết, không nghe thấy hàng xóm đang phàn nàn sao?’’ Cô làm ra vẻ lạnh lùng.
Mạc Kỳ đâu còn tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác nữa, chỉ cần nhìn thấy cô còn đứng ở trước mặt mình là đã vui sướng đến phát điên rồi.
Không muốn đánh mất một lần nào nữa.
Cậu dùng sức ôm chặt cô vào lòng, sức lực rất lớn, ôm đến sít sao: “Đừng bỏ mặc anh nữa. Chiêu Chiêu, anh sai rồi, anh sẽ không như thế nữa, em đừng không quan tâm đến anh nữa, đừng ghét bỏ anh, đừng sợ anh, đừng rời khỏi anh.’’
“Chiêu Chiêu…’’
Một người đàn ông lại đứng trước mặt cô khóc lóc đến rối tinh rối mù như thế này, không màng đến hình tượng đứng ở ngoài cửa liên tục gọi tên cô, bất lực giống hệt như một chú chó bị chủ nhân bỏ mặc.
Vòng tay của cậu rất rộng lớn, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng, như sợ chỉ cần buông lỏng cánh tay thì cô sẽ rời đi.
Cậu không ngừng lẩm bẩm, nước mắt không ngừng rơi.
Thật đúng là…
Lâm Chiêu cũng đưa tay lên, tựa như muốn ôm lại cậu, nhưng giữa chừng lại đổi thành nắm đấm, hung hăng đánh cậu một cái: “Buông ra.’’
“Không buông!’’ Mạc Kỳ liều mạng lắc đầu.
“Nước mắt nước mũi của anh đều dính lên người em hết rồi, mau buông ra.’’
Lúc này Mạc Kỳ mới nhận ra, lập tức đứng thẳng người dậy, quả nhiên nhìn thấy bả vai cô thấm ướt một mảng.
Cậu cúi đầu nức nở: “Xin lỗi… Nhưng Chiêu Chiêu…’’
“Im lặng.’’ Lâm Chiêu nói, “Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.’’
“Chiêu Chiêu!” Mạc Kỳ sốt ruột.
“Em rất đói bụng, đói đến mức không còn sức lực nói chuyện!’’ Lâm Chiêu trừng mắt với cậu.
“Anh, anh anh anh đi mua đồ ăn sáng cho em.’’ Vừa dứt lời, Mạc Kỳ đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Chiêu lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên mình vẫn không thể cứng rắn được.
À không, chủ yếu là cậu quá đáng thương!
Cô xoay người vào nhà, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân quay lại. Hả? Cậu quay lại làm gì, không mang tiền sao?
“Chiêu Chiêu, anh sẽ về nhanh thôi, em đừng đóng cửa nhé!’’
“…”