Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Của nàng chính là của trẫm… Ngoan, Nhiễm Nhiễm nghe lời, lấy vàng giấu đi ra đây.

Chờ sau khi trở về, nàng muốn bao nhiêu trẫm cho bấy nhiêu.”Ở Đại Ngụy, bản thân Phó Nhiễm có ngân khố nhỏ của mình, ngân khố ngoài sính lễ của Nhan Đông Thanh ra thì còn có của hồi môn ở nhà mẹ đẻ, từng đó có thể mua được mấy nghìn mẫu đất màu mỡ.Hiện tại bảo cô lấy hết tiền riêng ra, cô có chút không tình nguyện.Khuyên can mãi, Nhan Đông Thanh viết cho cô giấy nợ, coi như là mượn cô trước, sau này sẽ trả lại.“Giấy nợ thiếp cất đi, anh ba nói chuyện phải giữ lời, nếu là chơi xấu, thiếp liền… Thiếp liền…”Nhan Đông Thanh liếc mắt: “Nàng liền như thế nào?”Phó Nhiễm méo miệng, tức giận quay đầu đi: “Thiếp đây cũng chỉ ăn cái mệt này…”Nhan Đông Thanh sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, cười rất là sung sướng, hai tay anh cắm vào nách Phó Nhiễm, ôm cô kéo từ trên xe xuống, thuận thế khoác vai cô: “Quân vô hí ngôn*, trẫm nói chuyện nhất định sẽ giữ lời.”*Quân vô hí ngôn: Nghĩa là quân vương không nói chơiNghe anh nói như vậy, Phó Nhiễm yên tâm hơn, đang muốn hỏi anh khi nào phải dùng vàng, liền nghe thấy trưởng nhóm sản xuất cầm loa hét ‘khởi công’.Xã viên vốn đang ngồi huyên thuyên ở cửa đội sản xuất đột nhiên dừng nói chuyện, lười biếng đứng dậy, người bê phân bón, người khiêng cuốc bỏ vào sọt cõng sau lưng mình.Đội sản xuất Điền Gia Loan có hơn 40 xã viên, tổng cộng hơn hai nghìn mẫu đất.


Năm nay bên trên đã ra chỉ tiêu, mạch đất gieo trồng lúa mạch và đậu nành từ 5 xuống 3, để còn dành ra mấy chục mẫu đất để trồng hạt mè.Buổi chiều trồng đậu nành, trường đội sản xuất cầm một cây gậy gỗ to như cánh tay, liên tục trộn vào hạt đậu trong một cái thùng lớn, thỉnh thoảng còn rắc một ít thuốc dạng bột vào.Nhan Đông Thanh đi qua, hỏi thứ trưởng đội sản xuất thêm vào trộn là cái gì.Đội trưởng đưa túi thuốc cho Nhan Đông Thanh xem, cười nói: “Thứ này gọi là khuẩn nốt sần, trộn với hạt đậu có thể phòng ngừa đậu nành bị thối rễ sau khi trồng xuống đất.

Nếu muốn có một mùa bội thu trong năm tới, quy trình chọn giống là quan trọng nhất, hạt đậu nành tốt nhất là phải tròn trịa, sau đó là mang ra phơi nắng, mà sau khi trồng còn phải bón phân…”Nhắc tới những cái này, trưởng đội sản xuất nói rất nhiều, mấy đời trong nhà đều làm nông dân vì vậy đội trưởng có kinh nghiệm đầy mình.Nhan Đông Thanh không chê đội trưởng dong dài, nghiêm túc dựng tai lắng nghe.


Phó Nhiễm biết ý định của anh, ở Đại Ngụy, tá điền trồng nhiều nhất vẫn là lúa mì, lúa nước, ngô và cây gai dầu, cũng không có đậu nành.Đậu nành đối nơi này người tới nói, sở dĩ không thể thiếu là bởi vì nó có thể dùng để chiết xuất dầu ăn, cũng có thể chế biến các sản phẩm từ đậu, là thức ăn có giá trị dinh dưỡng chỉ sau gạo là mì.Mười cân đậu nành có thể chiết xuất được ba cân dầu, cứ việc qua mỗi năm bên trên là tăng chỉ tiêu, nhưng số lượng đậu nành sản xuất ra vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của người dân.

Hộ gia đình kinh doanh ngũ cốc mỗi tháng có hai lạng dầu, từng đó đổ hết vào chảo vẫn không thể chiên giòn được bánh quẩy, nông dân già thì không có dầu.

Bận rộn từ đầu năm đến cuối năm, đội sản xuất chia hai mươi cân đậu nành ra, ép được sáu, bảy cân dầu ăn, đó mới chỉ là lượng dầu bọn họ ăn trong một năm.Ở Điền Gia Loan, trời vừa mưa hôm qua, đường đi lầy lội, Phó Nhiễm và Nhan Đông Thanh cuốn cao ông quần, đi chân trần lội bùn đất, một người đào hố, một người trồng đậu vào trong đất.Cảnh này nếu bị các triều thần Đại Ngụy nhìn thấy, mười người thì có tám, chín kẻ giơ tay lau giọt nước mắt chua xót, có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được Hoàng Đế và Hoàng Hậu lại ‘lịch kiếp’ bằng phương thức như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận