Nhật Ký Tẩy Trắng Của Ác Bá Xấu Xí


Trời đã về đêm, nhìn thấy đèn bên trong phòng Tần Nguyên còn sáng, Lâm Thành gõ cửa.

Mãi một lúc sau mới thấy cửa mở, nhìn thấy Lâm Thành đứng bên ngoài, Tần Nguyên không khỏi ngạc nhiên.
“Tại sao giờ này ngươi lại đến đây?”
“Ta đến báo ân.

Biết ngươi thường hay ăn đêm nên ta nấu ít đồ mang đến cho ngươi.”
Tần Nguyên sững người nhìn khay đồ ăn Lâm Thành cầm trên tay một chốc, có vẻ khá ngạc nhiên, sau đó vội vàng bước qua một bên để y mang vào trong.
“Thuốc mỡ ngươi chỉ mới dùng ngày đầu tiên, còn chưa biết có hiệu quả hay không, ngươi đã vội vàng báo ân làm gì?”
“Chắc chắn sẽ thành công.

Ta tin vào Thiên Vũ ca.

Nếu đã tin tưởng thì dĩ nhiên cũng nên bắt đầu báo ân thôi.”
Nghe Lâm Thành gọi Hoa Thiên Vũ thân mật như thế dù mới gặp lần đầu khiến Tần Nguyên cảm thấy khó chịu.
“Ngươi mới gặp huynh ấy lần đầu đã gọi người ta là Thiên Vũ ca rồi.

Ta quen ngươi gần một tháng còn chưa được ngươi gọi thân mật như vậy lần nào.”
Thái độ của Tần Nguyên hiện giờ so với cách đây mấy canh giờ đã tốt hơn nhiều rồi khiến Lâm Thành yên tâm hơn.

Tuy rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn nghĩ để lúc khác hỏi cũng được.
“Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi một chút...!vậy gọi là Nguyên ca ca đi.”
Lâm Thành nhìn Tần Nguyên một chốc rồi lạnh lùng đáp: “Không thích.!”
“Hả? Tại sao?”
“Thì không thích chứ sao.! Nhìn ngươi lúc nào cũng như hài tử ấy, dựa vào cái gì mà đòi làm ca ca của ta chứ?”
“Ngươi nói ta như hài tử? Hài tử nào mà soái khí ngút trời được như thế này?.”
“Ngươi bớt tự luyến đi!”
Tần Nguyên hơi xụ mặt.

Lâm Thành chê hắn như hài tử, vậy là không thích hắn rồi.
Lâm Thành thì tưởng Tần Nguyên buồn vì mình không chịu gọi y là ca ca, dịu giọng vỗ vai y:.

“Vậy ta gọi ngươi là A Nguyên nhé?.”
Vẻ mặt Tần Nguyên lập tức thay đổi trở nên vui vẻ.

Hắn gật đầu rồi hỏi: “Vậy ta gọi ngươi là A Thành hay A Chung?”
“Ngươi muốn gọi A Chung?”

Nhìn mặt Lâm Thành giận dữ thế kia hẳn là không thích rồi.

Tần Nguyên cũng chỉ muốn trêu y một chút.

Hắn xoa bóp vai cho Lâm Thành, vui vẻ gọi: “A Thành, gọi như thế nghe cũng rất hay.

Ngày mai ta có mời A Vũ và gia đình huynh ấy đến quán A Thành đấy, ngươi thấy thế nào?”
“Thế thì còn gì bằng! Ta còn đang băn khoăn không biết nên đáp lễ Thiên Vũ ca thế nào.

Nếu huynh ấy đưa gia đình đến đây thì ta phải tiếp đón thật chu đáo mới được.

Hay ta nên mời họ về nhà để dùng bữa nhỉ?"
“Không cần đâu., A Vũ thích không khí ồn ào hơn.

nên ở quán là thích hợp nhất rồi.

Nhìn bộ dạng ngươi lúc này trông vui vẻ có khác gì hài tử đâu chứ.”
Lâm Thành ho nhẹ.

Hắn cũng công nhận ban nãy hình như không kìm chế được mà thể hiện hơi lố.

Từ lúc xuyên qua đến giờ hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ mọi thứ đề “tẩy trắng” cho nguyên chủ.

Cho dù là có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn tự tin mình có thể ứng phó được.

Chỉ riêng cái vết bớt này là làm hắn lo lắng không yên.

Nếu ở thời hiện đại chỉ cần đi bắn laser là xong, nhưng ở đây là phong kiến, chữa được nó rất khó.

Thậm chí hắn đã nghĩ đến trường hợp mình có thể phải mang vết bớt này cả đời.

Vậy mà hôm nay Tần Nguyên đã mang Hoa Thiên Vũ tới gặp hắn, đã mang tới cho hắn hi vọng.

Hắn rất vui, vui đến mức cứ cười suốt từ lúc đó đến giờ.

Niềm vui như vậy dễ gì mà kiềm chế được chứ.
“Được rồi, ăn đi rồi ngủ.


Ta về phòng.”
“Ừm, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.

Mai gặp.”
***
Cả đêm qua Lâm Thành hồi hộp đến không ngủ được, cảm giác giống như sắp gặp được thần tượng vậy.

Suốt đêm hắn cứ nghĩ mình nên nấu món gì để thiết đãi, nên bố trí cho gia đình Thiên Vũ ngồi ở đâu.

Rồi y lại lo lắng lỡ như họ không thích món ăn của hắn làm thì sao, lỡ như huynh ấy giận không muốn chữa cho hắn nữa thì thế nào? Sáng ra tỉnh táo lại mới thấy mình quả đúng như Tần Nguyên nói: giống một hài tử vậy.
Gần trưa hắn mới thấy Hoa Thiên Vũ dẫn theo hai người nữa vào quán.

Cả hai đều là nam nhân, dung mạo tuấn tú vào hàng hiếm có khó tìm, khiến họ vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Lâm Thành còn đang thắc mắc tại sao nghe bảo Hoa Thiên Vũ sẽ đưa thê tử tới mà xuất hiện lại là hai nam nhân, thì Tần Nguyên đã bước đến trước để đón khách.

Lâm Thành vội vàng bước theo sau.
Ba người bọn họ được đưa đến không gian kín đáo hơn một chút.

Lâm Thành sai người đưa những món ăn tốt nhất của quán lên rồi cùng Tần Nguyên ngồi xuống bàn trò chuyện.
Hoa Thiên Vũ mở lời giới thiệu trước: “Thần Thần, A Phương, đây là A Thành mà ta đã nhắc qua với hai người.

A Thành, đây là thê tử của ta, Ninh Cảnh Thần, còn người này tên Châu Văn Phương, là...!khụ.”
Nói đến đây đột nhiên Hoa Thiên Vũ ho nhẹ, Ninh Cảnh Thần mỉm cười tiếp lời: “Hai người bọn họ đều là phu quân của ta.”
Lâm Thành bỗng dưng nghẹn trà, ho sặc sụa, làm Tần Nguyên vội vàng vỗ lưng cho hắn.

Lâm Thành ngẩng đầu há hốc nhìn ba người họ.

Ba người đàn ông sống cùng nhau? Người kia còn thừa nhận là cả hai đều là phu quân của mình? Tin này đối với hắn khá chấn động.

Hắn nhìn sang Tần Nguyên như muốn nhờ y xác nhận là mình không nghe nhầm.
“Đúng như ngươi thấy đó.

Cách đây bảy năm, A Phương và A Vũ tổ chức hôn lễ rước Cảnh Thần về nhà.

Cái hôn lễ đó ở Vạn Lịch quốc khá nổi tiếng.”

Lâm Thành nuốt nước bọt.

Giờ hắn mới nhớ ra mình xuyên vào một tiểu thuyết đam mỹ nên việc gặp một cặp nam-nam cũng là chuyện thường.

Chỉ là hiện tại ở trước mặt hắn lại là một gia đình ba nam nhân cùng chung sống như phu thê.

Chuyện này đối với hắn vẫn hơi sốc.
“Ngươi mời bọn ta đến đây mà không nói trước với A Thành à?” Hoa Thiên Vũ nhìn Tần Nguyên trách cứ..

“Y bị doạ sợ rồi làm sao?”
Tần Nguyên vẫn luôn quan sát thái độ của Lâm Thành này giờ.

Trông y chỉ có vẻ ngạc nhiên chứ không kì thị hay ác cảm gì.

Hắn cũng thấy đỡ lo hơn chút.
“A Thành, ngươi không sao chứ?”
“Không sao… chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi.

Đời sống tinh thần của Thiên Vũ ca thật phong phú.”
Hoa Thiên Vũ bật cười..

“Ta cũng nghe đám người A Nguyên nói ở chung với A Thành cuộc sống cũng phong phú lắm.”
“Cảm ơn huynh.

Chẳng qua đệ tự do, thích gì làm nấy thôi.”
Đồ ăn dần dần được bưng lên, chẳng mấy chốc đã đầy bàn.

Châu Văn Phương nhìn một bàn đồ ăn, vẻ mặt khá ngạc nhiên nhìn qua Ninh Cảnh Thần, nói:
“Tiểu Cảnh, người này cũng nấu được mấy món ngươi hay làm nè.

Có quen biết nhau từ trước không vậy?”
Lập tức Ninh Cảnh Thần và Lâm Thành cùng nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Ninh Cảnh Thần giơ tay chào, nói nhỏ:
“Hello!”
Ba người kia nghe không hiểu từ đó là gì, nhưng Lâm Thành hiểu.

Không ai ở nơi này hiểu hơn hắn.

Trên môi hắn và Cảnh Thần cùng lúc nở nụ cười vui mừng như thể gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách.

Lâm Thành nắm chặt lấy tay Cảnh Thần, dường như xúc động đến không thốt nổi lời.
Cảnh Thần vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, tươi cười nói với những người kia: “Bọn ta đến từ cùng một nơi.”
Tần Nguyên khá ngạc nhiên.


Theo hắn biết Chung công tử sinh ra và lớn lên ở huyện Thành Nghị, còn Ninh Cảnh Thần trước khi quen biết Hoa Thiên Vũ vẫn luôn ở Vạn Lịch Quốc, sao lại đến từ cùng một nơi được.? Hắn muốn hỏi nhưng nhìn vẻ mặt xúc động của Lâm Thành như vậy, hắn nghĩ vẫn là nên để sau.
Văn Phương và Thiên Vũ nhìn nhau một chốc rồi không nói gì.

Sống với nhau gần mười năm, đôi lúc họ có cảm giác Cảnh Thần dường như đến từ môt thế giới khác, một nơi rất xa mà bọn họ không bao giờ có thể đặt chân đến được.

Bây giờ nhìn thấy một màn gặp nhau đầy xúc động của hai con người kia, họ càng tin chắc cảm nhận của mình là đúng.

Họ cảm thấy mừng thay cho Cảnh Thần, cuối cùng cũng gặp được đồng hương rồi.
Bữa ăn họp măt hôm ấy diễn ra rất vui vẻ.

Sau đó ba người kia rất tự giác lánh đi để cho Cảnh Thần và Lâm Thành có không gian riêng.
Ninh Cảnh Thần kể lại ngắn gọn cho Lâm Thành nghe chuyện của mình.

Hắn cũng là một người hiện đại bị xuyên vào một tiểu thuyết ngôn tình, làm một nhân vật pháo hôi qua đường- một tiểu thái giám giả mạo trong cung.

Qua rất nhiều biến cố, thậm chí không ít lần suýt chết, Cảnh Thần thu hút được sự chú ý của Hoa thần y và hoàng đế của Vạn Lịch quốc Châu Văn Phương.

Cả hai cùng dành tình cảm rất sâu sắc cho Cảnh Thần và còn chấp nhận sống cùng nhau, cùng chia sẻ tình yêu với Cảnh Thần.

Gần chục năm đã trôi qua, ba người bọn họ vẫn sống chung rất hạnh phúc.
“Anh đã bị kẹt ở đây gần mười năm rồi à? Không tìm thấy cơ hội để trở về sao?”
“Thời gian anh mới xuyên vào là đã bị đặt trong tình trạng có thể chết bất cứ lúc nào nên luôn phải nghĩ nhiều cách, nhiều phương pháp để tự cứu bản thân.

Anh bị người ta cài vào làm thái giám giả mạo trong cung mà.

Sau đó thì tình cờ quen biết, rồi yêu với A Vũ và A Phương.

Dần dần cũng nguôi ngoai chuyện quay về.

Hơn nữa, ở hiện đại anh chỉ có một mình, không có người thân, nên ở lại đây vẫn hạnh phúc hơn.”
“Nói vậy nghĩa là không phải không có cách trở về mà là anh không muốn về phải không?”
“A Thành, anh biết nói ra điều này sẽ khiến cậu buồn nhưng anh vẫn phải nói.

Cậu đừng nên đặt quá nhiều hi vọng về việc trở về nếu không sẽ thất vọng đấy.

Sự thật là không phải anh không tìm cách trở về mà anh không tìm được cách để về.

Anh không tìm được chút manh mối nào hết.”
Lâm Thành ngã ngồi xuống ghế.

Gương mặt sa sầm tuyệt vọng.
Vậy là hắn vĩnh viễn bị kẹt ở đây sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận